1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường dẫn về nhà của An Bình khá vắng người. Trời lúc này vừa lạnh vừa tối. Những ánh đèn vàng hắt lên bức tường xung quanh chỉ kịp soi rõ có hai bóng người đang đứng gần đó.

    "Đường An Bình, cậu là vì cái gì mà đòi chia tay chứ?". Đó là tiếng của Trình Hiểu Lam, cái người vừa nhìn đã thấy cao hơn hẳn An Bình một cái đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn.

     An Bình trong chiếc áo sơ-mi màu nâu mỏng manh không đủ giữ ấm mình khỏi cơn gió lạnh vừa rít qua. Cô đưa tay xoa lấy cánh tay, và quay mặt đi như cố tránh né ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hiểu Lam đang hướng thẳng về phía mình.

    "Tớ...không còn tin cậu nữa". An Bình hít lấy một hơi thật mạnh rồi đáp đầy lạnh lùng. 

    "Ngay cả khi chúng ta còn yêu nhau?". Hiểu Lam bắt đầu đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh trên khuôn mặt. Cô tiến đến một bước, bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay của An Bình. Trong một khoảng cách đang được dần thu ngắn lại, An Bình nhận ra cô chưa từng thấy Hiểu Lam như thế trước đây. Đó không phải là người đã luôn chứng tỏ sự kiên định của mình trước mọi tình huống. Đó càng không phải là người điềm nhiên với câu nói 'tớ sẽ không làm đau cậu'. Trước mặt An Bình lúc này chỉ là một Phòng Hiểu Lam đang vẫy vùng để tìm lấy một sự tha thứ bằng những ngón tay vụn về đang siết chặt lấy An Bình.

    "Trình Hiểu Lam! Tớ nhất định sẽ chia tay cậu. Dù bất kì lý do là gì tớ cũng không quay lại. Tớ không thể chấp nhận một người đằng này nói yêu tớ, đằng kia lại lên giường với một người khác". Khi dứt lời, An Bình đẩy mạnh Hiểu Lam. Trong tích tắc đó, cả hai nhìn nhau, những giọt nước mắt bắt đầu trở thành kẻ phản chủ khi đồng loạt rơi xuống. An Bình vội vội vàng vàng quay lưng đi và cố không để cho đôi vai mình bật run lên vì khóc.

    An Bình đột ngột đứng lại khi đi được vài bước, cô nghĩ mình cần cho Hiểu Lam biết vài điều trước khi cả hai bước ra khỏi cuộc sống của nhau.

    "Đừng nghĩ người ta yêu mình rồi thì mình có thể dùng quyền đó mà đùa giỡn với trái tim người ta". Đôi tay An Bình nắm chặt lại, nước mắt lại không thể giấu đi.Dù không thể đối diện nhau nhưng Hiểu Lam có thể nhìn thấy rất rõ vai của An Bình đang run lên.

    Trời lúc này vừa lạnh vừa tối. Trên con đường dẫn vềnhà An Bình chỉ còn những ánh đèn vàng sáng lên. Hiểu Lam đã không chạy theo và An Bình cũng không quay lại. Trái tim dù có đau đến mức ngưng thở nhưng rốt cuộc cả hai đều buông tay để yêu thương vuột khỏi. Mối quan hệ từ bạn bè thân thiết đến khi trở thành người yêu kéo dài 5 năm trời bỗng chốc tiêu tan. Những con người từng là điều quan trọng trong cuộc sống của nhau, từng là thói quen cố hữu trong đời nhau nay lại cốhọc cách từ bỏ.

    Từ hôm ấy đến nay gần 10 năm trôi qua nhưng Hiểu Lam vẫn còn nhớ đêm đó mình đã khóc nhiều đến như thế nào, trái tim đã đau ra sao, đôi tay đã cảm thấy nhiều bất lực đến mức nào khi không thể giữ nổi người mình thực yêu thương. Để rồi tất cả trở thành cơn ácmộng dai dẳng đeo bám Hiểu Lam suốt từng ấy năm.

    Tiếngchuông điện thoại đột ngột vang lên đánh thức không khí tĩnh lặng của căn phòng rộng 8m2 dành cho giám đốc sáng tạo, và kéo Hiểu Lam ra khỏi những mớ suy nghĩ liên hoàn về cái tên Đường An Bình.

    "Chú à!". Hiểu Lam từ tốn trả lời người gọi.

    "Cháu vẫn còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ?". Đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng nói ấm áp. Đó là Cao Thiên, người sáng lập công ty phần mềm có tiếng và là một trong các nhân vật làm giàu nhanh nhất Trung Quốc hiện nay.

    "Vâng!Cháu nhớ. Cháu đã làm thủ tục xin nghỉ xong hết rồi ạ. Chú hãy cho cháu thêm 3 ngày để giải quyết mọi công việc bên này rồi cháu sẽ về". 

    "Chỉ cần cháu nói về thì chú sẽ đợi".

    Hiểu Lam im lặng. Câu nói của ông chú dường như khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Trên đời này, thật hiếm có một người luôn sẵn sàng nói chờ đợi mình một cách chân thành đến vậy. Hiểu Lam nghĩ thế càng không thể giấu được nụ cười. 

    "Chú có chuẩn bị sẵn một căn hộ nhỏ cho cháu nên cháu không cần lo thêm gì nữa đâu". Người đàn ông nói thêm.

    "Cháu cảm ơn!".

    Cuộc nói chuyện diễn ra nhanh chóng khi Hiểu Lam đang ở trong văn phòng làm việc của mình. Lúc này đã là 2 giờ chiều. Hiểu Lam gác máy, tay với lấy cốc cà phê đã nguội khói được đặt trên bàn. Cô nhấp một ngụm rồi lại thêm một ngụm, từ từ đưa mắt nhìn qua ô cửa kính trong suốt của tòa nhà cao tầng. Cà phê không đậm nhưng cuống họng Hiểu Lam bất chợt đắng nghét. Bầu trời Santa Clara cũng vẫn xanh nhưng Hiểu Lam chẳng thể tìm nổi một chút an bình.

    Như lời hẹn, Hiểu Lam đã trở về Trung Quốc sau khi đã hoàn tất những công việc còn lại của mình. Ông Cao Thiên có mặt từ rất sớm, trước tận 1 tiếng khi chuyến bay của Hiểu Lam đáp đến phi trường. Bản thân ông chắc chắn là người hiểu rõ mình đã nôn nóng cho cuộc gặp gỡ này như thế nào.  

    "Không gặp cháu chỉ hai năm mà đã thay đổi nhiều như thế này rồi à?"

    "Cháu đã 30 rồi cơ mà"

    "Ý chú là cháu vẫn xinh đẹp lắm đấy. Ai lại nói cháu 30 được nhỉ?"

    Cảhai bật cười sau những câu chào hỏi khách khí kiểu như thế này. Trước đây khi gặp nhau, Hiểu Lam và ông Cao luôn thân thiết như những người trong nhà. Dường như thời gian có một tác động rất kì lạ đến mối quan hệ của con người, để ngay cả những kiểu xã giao thế này cũng trở nên ngượng ngùng. Hiểu Lam nhanh chóng cùng ông Cao rời khỏi sân bay bằng xe riêng.

    "Không khí ở Bắc Kinh không khiến cháu khó chịu chứ?". Ông Cao mở lời khi cả hai ngồi trên băng ghế sau của xe. Trong khi đó, Hiểu Lam vẫn cố nhìn quanh sự thay đổi của Bắc Kinh.

    "Không đâu! Cháu cảm thấy tốt lắm ạ!".

    "Chú đã chuẩn bị xong căn hộ cho cháu rồi. Diện tích không lớn lắm nhưng rất yên tĩnh, lại gần công viên, và công ty. Nội thất chú cũng sắm một ít vì chú không biết cháu còn muốn mua thêm thứ gì không. Trước hết cháu hãy ở đó rồi cần thêm gì hãy nói chú". Ông Cao ân cần.

    "Thế còn công việc ạ?". Hiểu Lam bất giác hỏi. 

    "Cứ thong thả. Hôm nay mới là thứ Sáu, cháu cứ nghỉ ngơi và làm quen với mọi thứ hết tuần này đi nhé. Thứ Hai đến công ty, lúc đó cháu làm việc cũng chưa muộn mà".

    Căn hộ mà ông Cao chuẩn bị sẵn cho Hiểu Lam nằm trong một khu chung cư nhỏ. Đó không phải là nơi quá cao cấp nhưnglại vừa đủ yên tĩnh, lại có chiếc ban công nhỏ để dễ nhìn ra bên ngoài, mỗi đêm có thể tận hưởng những cơn gió se se lạnh. Quả thật là một nơi hiếm có ở cái thành phố Bắc Kinh sầm uất và ồn ã này.

    Hiểu Lam nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Mùi sơn mới, những chiếc bàn gỗ được bày biện gọn gàng, chiếc ghế salon cỡ trung màu xám được đặt ở một góc sát tường, đối diện là TV màn hình lớn. Hiểu Lam từ từ đưa mắt quan sát quanh ngôi nhà mới. Cô chậm rãi tiến đến kệ sách được đặt ở góc gần nhất với ban công, cạnh bên lại có một chiếc ghế tựa màu trắng được làm bằng nệm. Cách đó không xa là chiếc bàn làm việc dài bằng gỗ nâu sậm màu. Ngoài ra chẳng có điều gì đặc biệt, căn nhà chỉ cần nhìn một lần có thể bao quát được cả, phòng ngủ ngăn với phòng khách bằng một chiếc vách giả. Khi đi hết một vòng, Hiểu Lam đứng lại nhìn kĩ ngôi nhà thêm lần nữa.

    "Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều do chú ấy vì mình mà chuẩn bị. Mỗi một chi tiết mình từng nói đều không hề bỏ sót". Hiểu Lam thầm nghĩ.

    "Cháu thích chứ?". Ông Cao đột ngột lên tiếng khi thấy Hiểu Lam gần như đứng im bất động. Hiểu Lam như kẻ đang mê ngủ bị đánh thức, cô nàng bối rối gật đầu sau câu hỏi của ông Cao.

    "Vậy cháu hãy nghỉ ngơi đi! Cháu còn cần gì nữa thì cứ gọi chú. Số của chú đã lưu cả vào trong đây rồi". Nói rồi ông Cao đưa cho Hiểu Lam một chiếc điện thoại mình chuẩn bị sẵn. Hiểu Lam nhìn ông Cao với ánh mắt đầy cảm kích.

    Ngôi nhà mới của Hiểu Lam nhỏ hơn rất nhiều so với căn nhà hiện tại của cô ở Mỹ. Tuy nhiên, Hiểu Lam không lấy làm phiền lòng bởi điều cô cần nhất vẫn chỉ là cái giường đủ ấm để tựa lưng mỗi khi trở về,là một chiếc ghế đủ êm để yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi khi chân đã mệt lã đi, là một nơi đủ an toàn để trải ra hết mệt mỏi. Nghĩ đến thế, Hiểu Lam tiến bước lại gần ban công.

Trời Bắc Kinh lúc này đã sập tối, những cơn gió thốc vào khiến Hiểu Lam khẽ run người. Cô chống tay lên thanh rào của ban công, nhắm mắt và cố hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực. Trong khoảnh khắc đấy, Hiểu Lam nhận ra hương vị của Bắc Kinh trong con người mình đã khác 10 năm trước rất nhiều, nhịp tim vì thế mà hẫng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro