2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tối qua là đêm đầu tiên của Hiểu Lam ở Bắc Kinh sau 10 năm đi xa. Trong trí nhớ của mình, Hiểu Lam nhận ra bản thân đã phải khó nhọc như thế nào để vỗ về vào giấc ngủ. Những cơn ác mộng chỉ thực sự rời khi bình minh vừa đến. Tuy nhiên, chúng vẫn kịp khiến cho đầu óc của Hiểu Lam quay cuồng và chất chồng mệt mỏi. Hiểu Lam cố trấn tĩnh mình bằng cách với tay lấy hộp kẹo ngậm đặt ở đầu giường, dùng vài viên kẹo ngậm khi nhắm mắt và hít thật sâu để lấy lại sự cân bằng. Đây vẫn luôn là thói quen cố hữu của Hiểu Lam suốt nhiều năm, hộp kẹo ngậm là người bạn đồng hành mỗi khi cô cảm thấy tinh thần trở nên căng thẳng. Bất chợt lúc này tiếng chuông cửa nhà Hiểu Lam vang lên.

   "Cô là...". Khi mở cửa Hiểu Lam ngạc nhiên vì gương mặt của một cô gái lạ xuất hiện trước cửa nhà mình vào buổi sáng sớm. Hiểu Lam chắc chắn mình không quen ai giống như cô ấy ở cái đất Bắc Kinh này.

   "Là Cao Tư Kỳ. Em là con gái của Cao Thiên". Tư Kỳ là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, ánh mắt vô cùng lanh lợi. Trong vài giây, Hiểu Lam tưởng mình đã lạc đường vì đôi mắt sáng và to cùng hàng mi thanh của cô bé. Tư Kỳ chắc trạc tầm 22 tuổi. Giọng nói lại ngọt ngào.

   "Con gái? Nhưng... chú ấy đã không nói gì cả"
Trong sự hoài nghi, tiếng chuông điện thoại của Hiểu Lam đổ dồn. Hiểu Lam nhanh chóng với tay lấy chiếc điện thoại. Đó là chú Cao.

   "Vậy chị có thể cho em vào được chưa?". Tư Kỳ kiên nhẫn chờ đợi cuộc gọi của Hiểu Lam và bố mình kết thúc. Khi vừa thấy Hiểu Lam quay sang, Tư Kỳ đã dương dương tự đắc vì biết mọi chuyện đã được làm rõ. Cô bước vào nhà mà không đợi thêm sự cho phép của Hiểu Lam.

   "Chuyện này thật kỳ cục". Hiểu Lam vội vàng đóng cánh cửa lại, đầu óc vẫn còn rối bời vì sự xuất hiện đột ngột này của con gái ông Cao Thiên. Hiểu Lam nhìn Tư Kỳ với ý ngờ hoặc.
"Sao chứ?". Tư Kỳ nhăn mày.

   "Chú Cao sao lại để con gái mình đến đây mà không phải là trợ lý hay ai đó. Em đáng lý ra không cần phải làm những chuyện này"

   "Sao thế! Chị không tin tưởng là em sẽ đối đãi với chị thật tốt à?"

   Nhìn vào cái ánh mắt tự tin của Tư Kỳ, Hiểu Lam chợt bật cười. "Vậy chị phải làm gì để phối hợp với em?"

   "Chị không cần làm gì cả Em sẽ đưa chị đi đến nơi chị muốn". Tư Kỳ nháy mắt về phía Hiểu Lam đầy tinh nghịch.

  Trên chiếc xe của mình, Tư Kỳ đưa Hiểu Lam dạo vòng quanh những con phố sầm uất ở Bắc Kinh. Dường như thành phố đông đúc và bận rộn này không có quá nhiều đổi khác suốt 10 năm nay. Trong suy nghĩ của Hiểu Lam, Bắc Kinh vẫn đó những dòng người vội vàng xuôi ngược, vẫn đó những tiếng điện thoại reo lên inh ỏi vì công việc, vì những cuộc hẹn xã giao, vẫn đó những bước chân lạnh lùng lướt qua nhau trên mọi ngã ba, ngã tư đường. Bắc Kinh chắc chưa bao giờ có chỗ cho sự dừng lại.

  "Này! Có phải hôm nay chị muốn đi đâu cũng được không?". Hiểu Lam quay sang nhìn Tư Kỳ khi họ dừng xe ở một ngã tư chờ đèn xanh.

  "Tất nhiên". Tư Kỳ quả quyết.
   "Em có thể chở chị đến địa chỉ này được không?". Dứt lời, Hiểu Lam lấy trong túi áo của mình một cuốn sổ nhỏ. Cô nhanh chóng lật đến trang cuối với dòng chữ được ghi chi chít và đưa sang cho Tư Kỳ.

   Tiểu thư thiên kim của Cao Thiên đăm chiêu nhìn vào những dòng chữ được ghi trong cuốn sổ nhỏ. Cô chau mày, đưa tay sờ cằm tỏ ra suy nghĩ. Bỗng chốc ánh mắt cô sáng ngời.

   "Em biết chỗ này rồi! Đây là công ty bảo hiểm mà". Lời khẳng định chắc nịt của Tư Kỳ thực sự khiến Hiểu Lam yên tâm.

  Mất khoảng 20 phút để Hiểu Lam và Tư Kỳ di chuyển đến địa chỉ được ghi trong cuốn sổ. Đó là một tòa nhà cao tầng nằm cách ga tàu điện không quá xa. Khi xe đỗ lại ở một vệ đường cách tòa nhà hai dãy phố, Hiểu Lam cởi bỏ dây đai an toàn và toan mở cửa xuống xe.

  "Này! Chị có muốn em cùng đi vào không?". Lúc này Tư Kỳ nhìn sang Hiểu Lam và mở lời.

   "Không cần đâu. Em hãy đợi chị một lát nhé"
Nói rồi, Hiểu Lam rời đi trong khi Tư Kỳ vẫn chăm chú dõi theo.

  Hiểu Lam dừng bước trước cổng tòa nhà cao tầng, cô ngước nhìn một lượt xung quanh tòa nhà, hít một hơi thật sâu rồi tiến vào bên trong. Không gian bên trong gần như là thế giới khác hẳn với sực nức mùi nước hoa đắt tiền, những con người đóng mình trong các bộ vest chỉn chu và cứng nhắc. Ai nấy cũng cúi đầu, dán mắt vào màn hình điện thoại trên tay mình. Trên khuôn mặt họ thật lạnh lùng và ẩn chứa nhiều lo lắng, đôi lúc Hiểu Lam còn nghe được cả tiếng thở dài.

   Hiểu Lam tiến gần lại bàn lễ tân và nhanh chóng đi vào đề trước khi ánh mắt dò xét của cô lẽ tân nhìn mình một cách chăm chú hơn.  

  "Tôi muốn gặp Mã Tuấn Kiệt của công ty bảo hiểm MK".

  "Xin lỗi". Bất chợt một cánh tay vỗ nhẹ lên vai của Hiểu Lam khiến cô ngạc nhiên và lập tức quay lại vì chưa có chút phòng bị nào.

   Trong lúc chạm mặt, khoảng tích tắc đó, Hiểu Lam chẳng tài nào rời mắt khỏi người đàn ông vừa vỗ nhẹ lên vai mình. Nụ cười bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của cả hai, ở họ ánh lên sự ấm áp giữa những ánh mắt trao nhau trong khoảng cách này.

   "Mã Tuấn Kiệt"

   "Trình Hiểu Lam"
  
   Tuấn Kiệt chính là một người bạn mà Hiểu Lam rất trân trọng. Vốn dĩ, Tuấn Kiệt chính là sư huynh học trên Hiểu Lam một khóa. Họ quen biết nhau khi cả hai cùng xuất thân trong câu lạc bộ thể thao của trường trung học. Ngày đó, Tuấn Kiệt là một học sinh ưu tú của trường, chơi thể thao giỏi và mang ước mơ được trở thành vận động viên điền kinh quốc gia. Hoài bão năm đó khiến ai nấy cũng thật lòng ngưỡng mộ và mong mỏi. Nhưng hôm nay, đứng trước Hiểu Lam chỉ là anh chàng làm việc trong văn phòng tại một công ty bán bảo hiểm, ngày ngày bận rộn với hợp đồng, khách hàng với những chuỗi doanh thu vào mỗi cuối tháng. Hiểu Lam đột nhiên nhìn cảnh này mà thấy tiếc nuối.

  "Em về khi nào đấy! Sao lại không bảo anh một tiếng nào cả". Tuấn Kiệt nhìn Hiểu Lam vui mừng hỏi.

  "Em mới về hôm qua thôi!".

  "Nào đi uống cà phê với anh đi! Chúng ta thật sự cần nói chuyện nhiều với nhau đấy".

  "Hôm khác nhé! Em ghé đến để thông báo cho anh biết em về lại Bắc Kinh. Anh có thể cho em xin số điện thoại để giữ liên lạc không?". Nói rồi Hiểu Lam lấy điện thoại của mình và đưa cho Tuấn Kiệt.

  "Phải liên lạc với anh đấy. Nếu không là không yên với anh đâu". Tuấn Kiệt nhập vào số điện thoại của mình rồi đưa lại cho Hiểu Lam thêm vào cái nhăn mày để minh họa cho câu nói.

  Hiểu Lam không muốn làm phiền khoảng thời gian làm việc của Tuấn Kiệt. Cô rời khỏi sảnh với số điện thoại của Tuấn Kiệt đã được lưu trong điện thoại của mình. Hiểu Lam trở lại khu vực đậu xe của Tư Kỳ.

  "Xin lỗi đã để em đợi thế này".

   "Không sao cả, em bảo sẽ đợi mà". Tư Kỳ đột nhiên thấy kì lạ với thái độ tươi tắn của Hiểu Lam. Trong ấn tượng đầu tiên của mình, Tư Kỳ nhớ rất rõ Hiểu Lam luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ đầu đến giờ, ngay cả đổi lấy một nụ cười gượng gào thì cô ấy cũng lười đến mức không thèm cố sức. Chính vì thế, nụ cười của Hiểu Lam lúc này khiến Tư Kỳ khó hiểu.

  "Mà này trong đó bán thần dược à?". Không vội mở máy xe, Tư Kỳ quay sang hỏi Hiểu Lam để tìm câu trả lời cho thắc mắc của mình.

  "Sao em hỏi vậy?"

  "Vì từ sáng đến giờ chị chẳng cười lấy một cái, vừa vào trong ấy lại cười tươi như hoa ấy. Khuôn mặt lại vui đến như vậy".

  Hiểu Lam đáp trả câu hỏi của Tư Kỳ bằng một nụ cười đầy thách thức và khó hiểu. Hiểu Lam chỉnh lại thế ngồi, tiếp tục giữ im lặng khiến đầu óc Tư Kỳ càng dấy lên rất nhiều suy nghĩ.

  "Chị thật khó hiểu" ".

  "Thay vì cứ nghĩ những điều như thế thì em nên nghĩ mình sẽ đi ăn gì nào".

  Tư Kỳ nhìn Hiểu Lam rồi lại nổ máy cho xe chạy. Theo lời giới thiệu khá hào hứng của Tư Kỳ, họ cho xe đi vòng ngược lại để đến được tiệm bán mì đã mở lâu năm. Tiệm nằm cách khu vực hiện tại chỉ vài con đường. Trong khi xe chạy ngang một con đường nhỏ có những tán cây xanh phủ mát một góc sân, những bờ tường cũ đứng trơ trọi, một vài ngọn đèn đường rải rác dọc trên vỉa hè, bất chợt những kí ức của 10 năm trước dần dần được tái hiện trong đầu óc của Hiểu Lam.

  "Này em có thể cho xe dừng lại một chút ở đâu đó không?". Hiểu Lam quay sang bảo Tư Kỳ một cách nhỏ nhẹ.

  "Dừng xe?"

   "Ừ! Chị muốn đi vào đây một lát".

  Khi xe được đỗ lại ở gần một ngã tư, Hiểu Lam bước xuống xe mà không màn giải thích thêm lời nào với Tư Kỳ. Cô đi vòng xuống con đường nhỏ mình chạy ngang lúc nãy. Những bước chân của Hiểu Lam trở nên nặng nề. Ở giữa bức tường phủ rêu cách ngọn đèn đường chỉ 3 bước chân, Hiểu Lam nhớ rất rõ con tim mình đã đau như thế nào khi phải buông tay một người. Từng đấy thời gian trôi qua những những mảnh vỡ rơi xuống của lần chia tay năm ấy vẫn còn vương vãi khắp con đường này, Hiểu Lam càng bước càng thấy đôi chân mình trầy xước.

"Đồ tàn nhẫn". Hiểu Lam nghĩ thầm khi đưa mắt nhìn theo chiều dài của con đường, trong thoáng chốc bản thân nghe được nhịp tim mình hẫng đi.

  Sau khi trở lại xe của Tư Kỳ, cả hai nhanh chóng di chuyển đến quán mì mà Tư Kỳ giới thiệu. Do quán lúc này khá đông nên hai người phải chờ hơn 15 phút mới có được một chỗ trống. Kể từ lúc rời khỏi con đường nhỏ đến tận quán mì, Hiểu Lam đã không nói một lời nào, vẻ mặt đăm chiêu khiến Tư Kỳ có muốn nói thêm điều gì khác cũng phải đắn đo rất nhiều.

  "Này! Chị không sao chứ?". Tư Kỳ ngập ngừng mở lời khi thấy Hiểu Lam ơ thờ gắp những đũa mì.

  "Không sao". Hiểu Lam lắc đầu nguầy nguậy.

  "Vậy sao mặt chị trông không được vui thế kia? Mì không hợp khẩu vị với chị à". Tư Kỳ nhất quyết không bỏ qua dễ dàng cái thái độ của Hiểu Lam như những lần trước.

  "Chẳng qua chị hơi mệt thôi". Hiểu Lam đưa gắp ít mì nóng, húp nước xì xụp rồi gật gù "mì thực sự rất ngon đó".

  Sau đó, cả hai cũng không ai nói thêm một lời nào nữa. Hiểu Lam vẫn miệt mài đuổi theo những dòng suy nghĩ của mình, Tư Kỳ lại chăm chăm nhìn xem rốt cuộc việc gì khiến tâm trạng của Hiểu Lam lại trồi sụt như thế này. Trên đường về, Tư Kỳ vẫn không thể vứt bỏ được sự tò mò của mình dành cho Hiểu Lam.

  "Cô ấy sao lại không được vui? Cô ấy đã từng như thế nào khi ở Bắc Kinh? Cô ấy liệu có điều gì đau lòng không?". Cứ như thế rất nhiều câu hỏi được Tư Kỳ đặt ra xoay quanh người đang ngồi bên cạnh mình. Quả nhiên, Hiểu Lam có một sức hấp dẫn kì lạ với Tư Kỳ dù đây chỉ là lần đầu họ tiếp xúc. Nhưng trước đó, cô đã từng được nghe rất nhiều câu chuyện về Tư Kỳ qua lời kể của bố mình.

  Xe dừng dưới cổng của khu căn hộ. Hiểu Lam và Tư Kỳ đều đồng loạt bước xuống khi xe đã được tắt máy. Tư Kỳ nhanh chóng đi về phía Hiểu Lam.

  "Này! Đưa điện thoại của chị cho em". Hiểu Lam chau mày nhưng vẫn làm theo lời yêu cầu của Tư Kỳ.

  "Em đã lưu số của em vào rồi. Nếu chị cần gì thì cứ gọi cho em! Bố em đã giao chị cho em rồi thế nên chị đừng ngại nhé". Tư Kỳ nháy mắt tinh nghịch và trả lại điện thoại cho Hiểu Lam. Cô bé vẫn luôn lanh lợi và ánh mắt bừng sáng những nguồn năng lượng vui vẻ khiến Hiểu Lam không thể không bật cười.

  "Không sợ bị chị làm phiền bất chợt à". Hiểu Lam đột ngột nhoài người về phía Tư Kỳ. Ở khoảng cách mà cả hai chỉ cách nhau chưa đến nửa cánh tay khiến trái tim Tư Kỳ có đôi chút chệch choạc. Khuôn mặt thanh tú, và ánh mắt như đọc thấu tâm can của Hiểu Lam thực sự là thứ vũ khí chết người. Tư Kỳ nhận ra bản thân rất cần một sự bình tĩnh. Cô lùi lại một bước.
"Em sẵn biết chị sẽ làm phiền em mà". Tư Kỳ nhanh chóng lấy lại khí khái bình tĩnh của mình, và không quên kèm theo một nụ cười hiền lành.

  "Tư Kỳ à! Cảm ơn em nhé!". Lần đầu tiên Tư Kỳ cảm nhận được Hiểu Lam lại có một nụ cười ấm áp dành cho mình như vậy.

  Bất ngờ, Hiểu Lam đưa tay chỉnh lại áo khoác cho Tư Kỳ và nhẹ nhàng bảo "Trời lạnh đấy! Em phải giữ ấm vào. Em hãy chạy xe cẩn thận". Sự quan tâm của Hiểu Lam một lần nữa khiến trái tim của Tư Kỳ rối loạn.

  Đêm đó Hiểu Lam chật vật với giấc của mình đến tận sáng. Đêm đó Tư Kỳ lại chỉ loay hoay với suy nghĩ về người mà mình đã dành cả ngày hôm nay để ở cùng.

  Công ty của Cao Thiên là một trong những công ty tiềm năng trong lĩnh vực sáng tạo phần mềm. Giá trị công ty lại nhiều năm qua luôn nằm ở các con số vượt trội. Đây là thành quả nửa đời khiến Cao Thiên luôn cảm thấy tự hào. Tuy nhiên, một vài năm gần đây công ty lại gặp nhiều sự cạnh tranh của các đối thủ, vướng phải một số rắc rối về bản quyền lẫn gián điệp kinh tế. Doanh thu đang rơi vào tình trạng đáng lo ngại khi sản phẩm không còn đạt những lợi thế cần thiết. Vì thế Cao Thiên đã quyết định mời Hiểu Lam về để vực dậy phòng sáng tạo đang tụt dốc khi các sản phẩm đi theo lối mòn.

  "Cháu đến rồi. Chúng ta đi thôi. Chú muốn chỉ cháu xem phòng làm việc của cháu". Ông Cao hớn hở khi thấy tài xế của mình đưa Hiểu Lam đến. Ông vỗ nhẹ lên vai của Hiểu Lam. 

   Căn phòng của Hiểu Lam nom khá rộng rãi. Nó được đặt ở một vị trí thuận lợi, có cả cửa sổ để nhìn xuống cảnh phố xá ở Bắc Kinh. Bàn làm việc cũng được bố trí theo đúng ý của Hiểu Lam. Nhìn một lượt, Hiểu Lam có thể hiểu được rằng Cao Thiên đã ưu ái cho mình đến mức nào.

  Tiếng gõ cửa phòng bất chợt vang lên. Một cô gái với thân hình mảnh khảnh, dáng vóc tầm trung. Cô ấy diện một bộ trang phục màu đen, với váy cộc tay, ôm sát cơ thể để khoe khéo những đường cong của mình. Trên đôi giày cao gót, cô từ từ tiến về phía ông Cao và Hiểu Lam.
"Hai người lại gần đây để ta giới thiệu qua. Đây là Trình Hiểu Lam, giám đốc sáng tạo mới của công ty chúng ta". Ông Cao vui vẻ đặt nhẹ tay lên vai của Hiểu Lam và giới thiệu một cách đầy tự hào. Sau khi trao cho Hiểu Lam một nụ cười tươi tắn, ông nói tiếp "Còn đây là Đường An Bình, trợ lý đặc biệt của chú. Cô ấy sẽ giúp cháu về các nghiệp vụ hành chính của công ty, cũng là đại diện cho chú khi chú không có mặt ở đây".

  Trái ngược với sự ngỡ ngàng của An Bình và thần trí vẫn còn bị cú chạm mặt làm cho tiêu tán, Hiểu Lam từ tốn nở nhẹ nụ cười, tiến về phía An Bình và gật nhẹ đầu "Rất mong sẽ được giúp đỡ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro