chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ran, dừng lại đi. Chúng ta có nhiều thứ hơn những gì chúng ta có thể chở trên motor."

Rindou dường như đã tới giới hạn của mình. Hắn không thích mua sắm và vài giờ ở trung tâm mua sắm là đủ tiêu hao triệt để năng lượng của hắn. Mặt khác, Ran có vẻ như đã sẵn sàng ở lại đây vì tất cả các cửa hàng đều đóng cửa. Y/n không thực sự hào hứng với việc mua sắm như Ran nhưng cô không ngại đi theo gã và thử những thứ gã mua cho cô. Nhưng cô nhận thấy Rindou trông thiếu sức sống đến mức nào và quyết định rằng có lẽ cô nên giúp hắn.

"Không sao đâu, chúng ta có thể gửi nó về nhà. Nhưng Rindou nói đúng đấy, Ran, em nghĩ hôm nay chúng ta đã mua sắm đủ rồi."

"Nhưng vẫn còn rất nhiều cửa hàng chúng ta còn chưa vào!"

"Thỉnh thoảng chúng ta lại đi mua sắm nhé, không cần phải đi khắp nơi nữa."

Ran có vẻ buồn nhưng cuối cùng gã cũng đồng ý. Rindou tỏ ra nhẹ nhõm, hôm nay hắn thực sự không thể chịu đựng nổi khi mua sắm nhiều hơn, giờ hắn chỉ cần nghĩ ra lý do nào đó cho lần sau.

Khi cả ba người ra khỏi trung tâm mua sắm, một ý tưởng đã xuất hiện trong đầu của Y/n. Tiệm làm tóc yêu thích của cô ấy gần đó và cô đã chịu đựng đủ khi mà những ánh mắt ghen tị của hai ông anh trai đổ dồn vào mái tóc của cô.

"Hai người không phải thích nhuộm tóc sao? Hồi nhỏ các anh nhuộm rất nhiều."

"Sao em lại hỏi đột ngột thế?"

Hai người kia không ngờ sẽ có câu hỏi như vậy, nhưng họ dường như thích ý tưởng đó.

"Tiệm làm tóc nơi em nhuộm tóc ở gần đây, khoảng năm phút đi bộ nên em nghĩ chúng ta có thể dừng chân ở đó. Nhưng em đoán mình sẽ phải gọi đến đó trước."

Rindou có vẻ thích ý tưởng này và Ran cũng vậy, gã có vẻ thất vọng khi cả ba anh em quyết định về nhà nhưng giờ nụ cười thường ngày của gã đã quay trở lại và Y/n đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ông anh trai sẽ lại quấn lấy cô. Gã luôn làm như vậy. Y/n chẳng hiểu tại sao nhưng anh trai cô rất thích quàng cổ Rindou hoặc cô nhưng cô chưa bao giờ thấy Ran làm điều này với bất kỳ ai khác cho dù gã có biết họ rõ đến đâu. Đôi khi Y/n tự hỏi liệu gã có làm như vậy với bạn gái của mình không nếu lỡ như có được một cô bạn gái.

"Đó là ý tưởng tuyệt vời Y/n! Phải không Rindou?"

"Sao lại không nhỉ, đi dạo một chút cũng tốt."

"Được rồi em sẽ gọi nếu họ có thời gian cho chúng ta nên đợi một chút."

Không mất nhiều thời gian và họ đang trên đường đi. Y/n nói đúng, đi bộ quả nhiên là nhanh hơn. Họ đi qua một con hẻm nhỏ để ra khỏi đường chính và sau vài phút họ đã dừng lại ở tiệm làm tóc.

.
.
.

"Này, thật không công bằng! Anh cũng muốn có màu phù hợp!"

"Vậy thì anh nên mua cho mình một cái thay vì cái màu chết tiệt đó."

Ran có vẻ bị xúc phạm. Rindou nhuộm tóc giống như cách hắn từng làm khi còn nhỏ nên tóc hắn bây giờ giống với tóc của Y/n. Phần giữa của tóc Ran được nhuộm vàng và phần còn lại vẫn đen. Bây giờ gã đang phát điên vì mái tóc của hai đứa em mình giống nhau. Cả Y/n và Rindou đều cho rằng màu tóc mới của gã rất buồn cười và vẻ ngoài bị xúc phạm. Họ đã trêu chọc gã gần như suốt chặng đường quay lại xe moto, nhưng khi họ chuẩn bị đi qua con hẻm nhỏ để đến trung tâm mua sắm thì có ai đó đã ngắt lời họ.

"Là con nhỏ đó! Con khốn đã đấm vào mặt tao!"

Trong hẻm có rất nhiều người, một số tên cầm gậy bóng chày và tất cả đều trông như sắp đánh ai đó. Tên đàn ông ở giữa đang chỉ vào Y/n, hắn ta bị đánh bằng một chiếc kính to một mắt ở mắt phải. Đám còn lại dường như đã rất khó khăn để cố gắng không cười khi hắn ta chỉ vào cô gái trẻ trước khi tuyên bố rằng cô ấy là người đã đánh hắn ta.

"Thật sao? Cô bé đó? Haha, mày thực sự vô vọng phải không?"

"Nào nào, con hamster của tao còn mạnh hơn con bé đó."

"Câm mồm! Con khốn đó mạnh hơn vẻ ngoài của nó đấy."

"Ừ, ừ mày nói cái đéo gì cũng được. Bọn tao chỉ cần đánh con nhỏ đó một trận thôi phải không?"

Ran và Rindou không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả hai đều sẵn sàng bảo vệ em gái mình bằng mọi giá. Y/n dường như không sợ cái tên trước mặt cô, cô chỉ đang cố nhớ xem tên khốn đang chỉ vào cô là ai nhưng rồi cô quyết định rằng điều đó không quan trọng. Cô đi ngang qua các anh trai mình và đối mặt với hắn.

"Cẩn thận nha, cô em có thể bị thương. Có vẻ như mày đã đấm bạn của bọn tao nhưng nếu mày ngoan ngoãn và xin lỗi tử tế thì bọn tao sẽ tha cho."

Tên khốn kia nghiêng người về phía Y/n với nụ cười khinh. Hắn đã đánh giá thấp cô, sai lầm lớn nhất của hắn. Ran muốn nói điều gì đó với thằng chó đó rồi đánh thằng đó và bạn bè của nó, nhưng gã chưa kịp mở miệng thì đã bị Y/n cắt ngang.

"Hoặc mày có thể biến đi và tao sẽ tha cho mày."

"Con nhỏ- !"

Tên khốn định đánh Y/n bằng cây gậy bóng chày trong tay nhưng trước khi hắn ta có cơ hội đã bị một cú đá mạnh giáng thẳng vào mặt khiến hắn ngã thẳng xuống đất, một chút máu xuất hiện trên một bên đầu tên khốn kia khi hắn tiếp đất. Mọi người đang nhìn Y/n và tên khốn kia bất tỉnh dưới chân cô. Nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi Y/n khi cô nhặt cây gậy bóng chày lên.

"Thằng nào sẽ là đứa tiếp theo đây?"

Thằng khốn kia bật dậy vì sốc và tất cả đều chạy về phía Y/n. Ran và Rindou cũng vượt qua cú sốc và cố gắng chen vào giữa thằng kia và em gái của họ nhưng phải ngay lập tức lùi lại khi Y/n vung cây gậy trong tay chỉ cách họ vài inch. Cô đánh tên con trai đầu tiên và khiến hắn ta ngã thẳng xuống đất. Một tên khác bị kết thúc bằng cú đá vào bụng. Cô không bận tâm rằng đám con trai có thể chất khỏe mạnh hơn cô hay có khoảng mười người trong số chúng hoặc nhiều hơn một chút, thậm chí cô nàng ghét phải thừa nhận điều đó, cô có thể là một chiến binh liều lĩnh như các anh trai mình. Chỉ dựa vào chuyển động của đám khốn kiếp kia, cô có thể biết rằng họ không phải là những tên đánh nhau giỏi, chỉ là những kẻ ngốc vô danh này vung gậy xung quanh với hy vọng rằng bọn chúng sẽ đánh trúng thứ gì đó, không giống như cô và các anh trai cô. Y/n dễ dàng tránh được mọi đòn tấn công và tiếp tục dùng gậy đánh những kẻ trước mặt mình. Chúng thực sự rất đáng thương, không thể đánh trúng cô hay ít nhất là né được đòn tấn công của cô. Cô cố gắng đưa thêm 4 người trong số chúng xuống đất bằng gậy trước khi một tên khốn may mắn đá được nó vào tay cô. Dù sao cô cũng không cần thứ đó. Y/n quay sang thằng ngu đã đá vào tay cô và đấm vào mặt hắn, làm gãy mũi, hắn ta đập vào tường và nằm trên mặt đất. Chỉ còn 5 tên nữa thôi. Cô bật lên từ mặt đất và nhảy vào một trong những tên còn lại, đầu gối của cô đập vào mặt hắn ta trước khi hắn kịp chạm đất, Y/n quay ngoắc 180° và dùng khuỷu tay đánh vào hàm cái tên phía sau cô. Một thằng khác trở thành nạn nhân của những cú đá mạnh mẽ của cô. Cô lao mình vào một trong những thằng còn lại và quàng tay qua cổ hắn ta, bóp cổ đến khi hắn bất tỉnh. Phải mất vài phút trước khi tất cả đám con trai ngoại trừ một kẻ nằm trên mặt đất bất tỉnh hoặc rên rỉ đau đớn khi cố tránh xa cô gái mặc váy màu xanh nhạt. Y/n từ từ tiến lại gần thằng khốn đang lùi ra xa cô, chính tên đó đã chỉ vào cô trước khi tuyên bố rằng cô đã đánh hắn ta trước đó. Cô tóm lấy cổ hắn và đập hắn vào tường, tay cô thò vào túi và rút con dao ra. Y/n mở con dao của mình ra và chĩa vào mặt của kẻ trước mặt mình. Nụ cười lười biếng xuất hiện trên môi cô nàng.

"Tao vừa nhớ ra, mày chính là tên khốn đã cố trộm ví của tao vài ngày trước. Tao đã bảo mày đừng gây sự với tao nữa. Mày không hiểu chỗ nào à?"

Thằng khốn kia nhìn cô mà trong mắt tràn ngập sợ hãi đến chảy nước mắt, chân tay run rẩy và môi không thốt ra được lời nào. Hắn ta hoàn toàn không nghi ngờ gì về điều đó, rằng con nhỏ này có thể giết hắn mà không cần chớp mắt. Con dao của con nhỏ nhìn như hung thần ác sát trước mắt áp sát vào mặt hắn một cách nguy hiểm và hắn cảm thấy lưỡi dao lạnh buốt trên má mình.

"Mày có thực sự nghĩ rằng khi mày mang theo một đám người không biết gì khác ngoài việc vung gậy và tung cú đấm loạn xạ, mày có thể đánh bại tao không?"

Tên này không dám lên tiếng, thậm chí không thể nhìn vào đôi mắt tím vừa lạnh lẽo như Bắc Cực vừa đáng sợ như cổng địa ngục. Con nhỏ này khiến hắn sợ hãi, hắn không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Cô có thể cắt cổ hắn ta nếu cô muốn và hắn không biết cô muốn gì.

"Đừng coi thường tao chỉ vì tao là con gái, như mày có thể thấy tao có thể đánh bại mày dễ dàng như bất kỳ những thằng con trai nào tao gặp. Nhưng mày biết đấy, mày thật sự khá may mắn. Hôm nay tao tâm trạng tốt nên tao sẽ để mày đi. Nhưng tao sẽ nói lại lần nữa, đừng gây sự với tao và nếu có gặp phải cái chết thì ít nhất hãy tìm một đứa thực sự biết đánh nhau chứ không phải như mấy thứ rác rưởi này."

Tên kia chỉ kịp gật đầu và khi Y/n cất dao định quay người bỏ đi thì hắn ta khuỵu xuống. Y/n bước ra khỏi con hẻm, đợi hai ông anh đi theo. Ran và Rindou chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào em gái mình. Bởi vì cô nàng hạ gục đối thủ quá nhanh nên họ thậm chí còn không có cơ hội tham chiến. Bây giờ họ lao tới Y/n với ánh mắt lo lắng.

"Y/n em đang chảy máu này!"

Cô ấy nhìn vào bàn tay của mình, ngạc nhiên và thực sự, cả bàn tay đầy máu phủ kín. Rindou nắm lấy tay cô và cẩn thận kiểm tra. Có một vết thương nhỏ có lẽ là do cây gậy bóng chày bị đá ra khỏi tay cô nàng, không có gì nghiêm trọng. Cả hai ông anh đều thở phào nhẹ nhõm.

"Có vẻ như phần lớn máu là từ cái mũi gãy của tên kia."

"Mẹ kiếp.......Em đã nghĩ cái quái gì vậy Y/n!!? Tự mình hạ gục tất cả những kẻ này! Em có thể bị thương nặng đấy!"

"Xin lỗi, vì đã làm các anh lo lắng. Em không sao nên làm ơn thả tay em ra Rindou, chỉ là một vết xước nhỏ thôi. Đừng lo Ran, bọn họ đánh nhau dở tệ, anh có thể nói điều đó chỉ bằng một cái nhìn. Em đã đánh nhau với những người giỏi hơn và đã thắng. Hãy tin em, em biết cách đánh nhau và tự chăm sóc bản thân."

"Điều đó không quan trọng Y/n, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao. Sau đó bọn anh sẽ phải làm gì chứ?"

Y/n đang tức giận, cô ấy đã đánh nhau như thế này khá lâu và những kẻ này không phải là người gây rắc rối cho cô. Cả hai ông anh trai của cô đã bảo vệ quá mức. Cô định nói với họ điều gì đó không hay nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của họ, cô dừng lại. Họ chỉ sợ mất cô thôi, họ không biết cô ấy bây giờ là loại con gái như thế nào, rằng cô ấy đang đánh nhau trên phố đêm giống như họ đã từng. Tiếng thở dài thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô nàng.

"Ran, Rindou, em thực sự không muốn làm các anh lo lắng như thế này. Và em hiểu rằng sẽ thật khó để hai người chấp nhận rằng em đã không còn là cô bé mà các anh biết nữa mà giờ đây mới chính là con người thật của em. Em biết cách đánh nhau, dù sao thì chính hai người đã dạy em. Và cũng giống như hai người, em thích đánh nhau."

Cả hai anh em đều không biết phải nói gì. Con bé nói đúng, nó biết cách chiến đấu, họ đã tận mắt chứng kiến ​​điều đó. Đứa em gái nhỏ của bọn hắn có tài năng, bọn hắn biết điều đó từ khi Y/n 9 tuổi và cả hai bắt đầu dạy con bé một số điều nhỏ để nó có thể tự bảo vệ bản thân.

"Bọn anh biết rằng em có tài năng. Và em thực sự đã đánh gục những kẻ này mà không gặp khó khăn gì. Nhưng cả hai bọn anh lo lắng cho em. Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra thì sao? Bọn anh không thể mất em, bọn anh sẽ không thể chấp nhận."

"Em biết. Lần sau cả ba chúng ta sẽ cùng nhau hạ gục chúng, được chứ?"

Ran và Rindou nhìn nhau, cuối cùng bọn gã quyết định sẽ không thuyết phục cô ngồi yên và để cả hai chiến đấu. Và bọn gã muốn cô chiến đấu cùng nhau, dù muốn dù không thì cả hai anh em cũng phải ngưỡng mộ kỹ năng chiến đấu của cô em gái này.

"Được thôi. Dù sao thì bọn anh cũng sẽ không thuyết phục được em đâu."

"Nhưng lần sau hãy cẩn thận hơn nhé công chúa nhỏ, em suýt nữa đã giết bọn anh bằng gậy bóng chày. Và bọn anh khó có thể giúp em thoát khỏi nấm mồ."

Y/n mỉm cười và đi về phía xe motor của họ.

"Về nhà thôi, em cần phải làm gì đó với bàn tay này trước khi chiếc váy mới của em dính đầy máu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro