chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y/n pov:

Thức dậy trong căn phòng cũ của mình, tôi cảm thấy thật kỳ lạ, tôi đã chuyển ra ngoài gần 2 năm và tôi không thực sự nhớ nơi này. Nhưng sáng nay thì khác, ngôi nhà này không còn lạnh lẽo vắng vẻ nữa, hai người anh trai của tôi đã về. Tôi ôm chặt con mèo bông trong tay để chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đây, rằng ngày hôm qua không chỉ là một giấc mơ. Có vẻ như Ran và Rindou vẫn còn ngủ, tôi muốn chạy đến để chắc chắn rằng các anh ấy thực sự ở đây nhưng tôi không muốn đánh thức họ. Tôi bước vào bếp và pha cà phê cho mình, tay vẫn ôm chặt con mèo bông mới. Mẹ kiếp, tôi đang bắt đầu gắn bó với thứ đó rồi, nhưng có lẽ nó vẫn tốt hơn việc chạy quanh nhà với con dao bỏ túi tôi nhận được từ Ran.

"Buổi sáng tốt lành Y/n."

Tôi rời mắt khỏi tách cà phê và thấy Rindou bước ra khỏi phòng với khuôn mặt ngái ngủ.

"Chào buổi sáng."

"Trang bị đầy đủ ngay vào buổi sáng sao?"

Rindou gật đầu với con mèo trong vòng tay tôi, ám chỉ việc tôi ném nó vào anh ấy và Ran tối qua. Tôi sẽ không thừa nhận rằng tôi quý trọng con mèo đó đến mức nào nên tôi nhẹ nhàng ném vào mặt anh ấy.

"Ừm, tất cả đã sẵn sàng chiến đấu."

"Cái đó để làm gì?! Anh thậm chí còn chưa nói gì cả."

Anh ấy bắt được con mèo và nhìn tôi hơi khó chịu nhưng tôi biết anh ấy thực sự không bận tâm. Rindou đưa cho tôi con mèo bông và ngồi cạnh tôi trên ghế sofa. Tôi cười toe toét và lấy lại nó.

"Đây là hành động cảnh cáo. Muốn uống cà phê hay gì khác không?"

"Cà phê thì tuyệt. Anh Ran vẫn còn ngủ ạ?"

Ran luôn ngủ rất lâu. Khi tôi và Rindou trêu anh ấy về điều đó khi còn nhỏ, anh ấy luôn cười và nói rằng nhờ giấc ngủ mà anh ấy cao hơn cả hai đứa, điều này thường dẫn đến một trong những trận đánh nhau của chúng tôi.

"Có vẻ là vậy. Người đẹp ngủ trong rừng vẫn như mọi khi phải không?"

"Ngay cả trẻ vị thành niên cũng không thể thay đổi được điều đó."

Rindou cười toe toét và cả hai chúng tôi đều bật cười.

"Hai đứa cười cái gì vậy? Ồn ào quá, anh không ngủ được."

Ran đang đứng trước cửa phòng, ngái ngủ đưa tay lên dụi mắt.

"Chào buổi sáng người đẹp ngủ trong rừng, xin lỗi vì đã đánh thức anh."

Ran lê mình đến ghế sofa và nằm xuống rồi lẩm bẩm điều gì đó rằng anh ấy sẽ có quầng thâm dưới mắt vì chúng tôi. Anh ấy có vẻ giống như một cô gái nào đó đang lo lắng về ngoại hình của mình.

“Thôi nào, anh không thể ngủ cả ngày được.”

Ran lẩm bẩm điều gì đó và lăn sang bên kia để tiếp tục ngủ. Tôi lắc đầu và đứng dậy.

"Muốn cà phê không?"

Ran gật đầu nhưng không mở mắt. Thực sự làm sao anh ấy vẫn có thể ngủ được?

Có vẻ như cà phê đã đánh thức anh trai tôi ít nhất một chút. Nhưng người bắt chuyện vẫn là Rindou.

"Hôm nay em không có giờ học phải không Y/n? Em có muốn đi đâu đó không?"

Tôi nghĩ về nó. Tôi muốn đi đâu? Rồi tôi mỉm cười thật tươi.

"Hmm, em muốn đi mua sắm."

Tôi đã có ý tưởng đi mua sắm trong đầu từ hôm qua. Cả hai anh trai đều đã trưởng thành từ những bộ quần áo mà họ từng mặc khi còn nhỏ nên tôi đã nghĩ đến việc mua cho họ thứ gì đó mới.

"Hể, mua sắm á?"

"Ừm."

Ran suýt sặc cà phê khi cười trước biểu hiện của Rindou. Rindou chưa bao giờ thực sự thích mua sắm, anh ấy cho rằng việc đó thật nhàm chán và nói rằng mua sắm là việc dành cho con gái. Mặt khác Ran thích mua sắm và anh ấy cũng thích trêu chọc em trai mình. Môi Ran cong lên mỉm cười khi anh ấy gần như kích động trước câu nói của Rindou.

"Nào Rindou, chúng ta nên đi cùng em gái mình khi con bé đi mua quần áo mới. Chúng ta có thể dành caảa ngày ở trung tâm mua sắm. Sẽ rất vui đấy."

"Thật ra em đang nghĩ đến việc mua thứ gì đó cho hai người."

Ran và Rindou chợt khựng lại rồi cả hai đều quay sang nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

"Làm sao? Các anh mua quà cho em cho nên em cũng có thể mua cho hai người thứ gì đó. Chưa kể quần áo của hai người rất tệ. Em sẽ không cho các anh mặc chúng ra ngoài đâu."

Ran chạy đến gần tôi và ôm chặt lấy tôi.

"Y/n em thật ngọt ngào. Đi thôi Rindou, chúng ta không thể để công chúa nhỏ dễ thương của chúng ta phải chờ đợi được."

Rindou có vẻ khá tuyệt vọng nhưng anh ấy không thể từ chối cả tôi và Ran nên chỉ thở dài và đi về phòng để thay đồ. Ran mỉm cười với tôi như một đứa trẻ rồi cũng đi về phòng. Tôi cũng thay đồ. Bên ngoài trời hơi lạnh nên tôi lấy một chiếc áo hoodie và nhét con dao tôi lấy được từ Ran vào túi, không biết khi nào nó mới có ích. Khi tôi đã sẵn sàng, tôi đứng đợi các anh trai.

"Vậy Y/n chúng ta đi đến trung tâm mua sắm bằng cách nào?"

"Anh không biết là còn có thể đi motor à?"

Tôi bật cười trước vẻ mặt không tin nổi của các anh trai và dẫn họ vào gara. Ngay cả khi tôi chuyển đi, tôi vẫn thường xuyên đến đây để chăm sóc mấy chiếc motor của họ nên chúng gần giống như ngày họ rời đi. Thành thật mà nói, cả hai anh ấy gần như hạnh phúc hơn khi nhìn thấy những chiếc motor của mình hơn là khi nhìn thấy tôi. Nhưng chỉ gần như thôi. Tôi mỉm cười vì sự xúc động của họ và bước tới con motor của riêng mình.

"Đó là chiếc xe motor của em phải không Y/n?"

Tôi ngước nhìn Rindou. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt khá lo lắng.

"Vâng, em đã có được nó khoảng 3 năm trước hoặc là hơn thế. Sao vậy?"

"Em có chắc mình có thể lái nó không? Nó có thể nguy hiểm."

Thật đấy à? Tôi không phải là trẻ con, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình. Và không giống như Rindou, tôi đã không gây ra tai nạn trong tuần đầu tiên sở hữu chiếc motor này. Tôi nhìn anh ấy với vẻ hơi khó chịu.

"Em đã lái nó được gần 3 năm và em vẫn ổn. Thực sự đấy. Em sẽ còn lo lắng hơn nếu hai anh vẫn biết lái nó thế nào."

Cuộc nói chuyện của tôi và Rindou đã thu hút sự chú ý của Ran. Anh ấy cũng có vẻ lo lắng.

"Rindou nói đúng Y/n, em có thể làm tổn thương chính mình đấy."

"Được rồi, cả hai người cần phải bình tĩnh lại. Em lái motor khá tốt và khác với một số người trong chúng ta, em chưa bao giờ gây ra tai nạn giao thông. Nhưng nếu việc lái xe chậm hơn làm các anh vui, chúng ta có thể đi chậm. Dù sao, em vẫn nghi ngờ về khả năng đi motor của các anh."

Tôi nhảy lên motor và phóng ra khỏi gara để lại các anh trai ở phía sau. Hai người họ nhìn nhau với vẻ tuyệt vọng rồi nhanh chóng chạy theo sau tôi.

Chúng tôi đi với tốc độ ốc sên. Lúc đầu Ran và Rindou phải làm quen lại với motor nhưng sau đó họ vẫn đi rất chậm vì lo lắng cho tôi. Tôi đã cố tăng tốc vài lần nhưng họ luôn hét theo tôi nên tôi lại giảm tốc độ. Rất may là chúng tôi đến được trung tâm mua sắm mà không làm cản trở giao thông của toàn bộ Tokyo. Tôi sẽ phải nói chuyện với họ về điều đó sau, tôi sẽ không lái xe như một bà cụ 80 tuổi chỉ vì họ nghĩ tôi không thể lái mô tô. Tôi có thể và tôi sẽ làm vậy.

Mua sắm rất thú vị, hoặc ít nhất là đối với tôi và Ran. Rindou trông có vẻ chán nản hoặc hoàn toàn tuyệt vọng, không ở giữa. Ran dẫn đầu và kéo chúng tôi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Lúc đầu tôi không định mua gì cho mình nhưng nhờ có Ran nên cuối cùng tôi chỉ mua vài chiếc túi. Chúng tôi đã tranh cãi một chút về việc ai sẽ trả tiền nhưng cuối cùng tôi thuyết phục họ rằng tôi sẽ trả tiền. Bố của chúng tôi đã dạy rằng ông có thể bào chữa cho sự vắng mặt của mình bằng một số tiền tiêu vặt vô lý. Giống như ông ta có thể bù đắp cho tôi vì đã không cho phép tôi gặp các anh trai khi còn nhỏ và vì những chuyến công tác không bao giờ kết thúc của ông. Tôi thực sự không thích bố của chúng tôi, ông ta không quan tâm đến tôi và hai anh trai. Miễn là chúng tôi không gặp rắc rối hay nói đúng hơn là không khiến công ty của ông ta gặp rắc rối thì ông ta sẽ không để ý đến chúng tôi. Nó làm tôi phát điên. Ông ta hành động như thể Ran và Rindou thậm chí không tồn tại sau khi họ bị bắt, chỉ vì họ gây nguy hiểm cho danh tiếng của công ty nên ông ta gần như đã bỏ rơi con trai mình.

"Y/n! Lại đây, anh đã tìm được một chiếc váy rất hợp với em."

Tôi đến chỗ Ran và nhìn chiếc váy trên tay anh ấy. Đó là một chiếc váy màu xanh nhạt rất đẹp. Tôi quyết định thử nó.

"Woah, anh biết nó sẽ hợp với em mà. Em trông thật dễ thương khi mặc nó."

"Trông em đẹp lắm Y/n."

Ran trông thực sự phấn khích và ngay cả Rindou cũng thừa nhận rằng nó trông rất hợp với tôi. Tôi nhìn vào gương. Chiếc váy thực sự rất đẹp và phù hợp với màu tóc của tôi nhưng tôi cảm thấy như thiếu thứ gì đó. Tôi nhìn quanh cửa hàng và chiếc áo khoác da màu đen thu hút sự chú ý của tôi. Tôi mặc nó vào, áo khoác khiến bộ trang phục này trông hơi nổi loạn và nguy hiểm, tôi thích nó. Tôi quay lại và cười toe toét với hai anh trai.

"Ừ, dễ thương."

Ran dường như rất buồn vì cách tôi làm hỏng kế hoạch của anh ấy để tôi mặc một cái gì đó dễ thương, và Rindou cũng bật cười sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Ran. Tôi cười cùng với anh ấy, tôi thực sự nhớ việc làm hỏng những cố gắng của Ran để tôi trông giống một cô gái nhỏ dễ thương hơn. Tôi chưa bao giờ muốn trông dễ thương và tôi cũng sẽ không bao giờ muốn.

Cuối cùng thì Ran đã thuyết phục tôi mua nó và mặc suốt cả ngày. Tôi thực sự không bận tâm về điều đó, chiếc váy rất đẹp và tôi phát hiện ra rằng chiếc váy này có túi, thật là một điều ngạc nhiên thú vị và tôi đánh giá cao. Tôi thay quần áo và nhét con dao mới vào một trong các túi. Chúa ơi, tôi hy vọng mình sẽ không cần nó hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro