chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó hai ông anh trai của tôi tiếp tục lẻn ra ngoài. Tôi đã cố gắng bỏ qua trong hai tuần đầu tiên. Họ đã ra ngoài vào đêm hôm trước nhưng họ thường thông báo với tôi rằng họ sẽ đi đâu đó và ngay cả khi không đi thì cũng không khó để biết họ đang ở đâu, mùi rượu hoặc nước hoa con gái luôn phản bội họ. Tôi không bận tâm khi họ thỉnh thoảng ra ngoài, họ ít nhiều đều là người lớn, thậm chí đôi khi họ không hành động như vậy, nên việc họ uống rượu hay gì đó là chuyện bình thường. Nhưng lần này thì khác, hầu như hai đêm họ đều ra ngoài và không bao giờ nói cho tôi biết họ sẽ đi đâu. Và điều khiến tôi càng tức giận hơn là họ đã nói dối tôi. Tôi đã cố gắng đi theo họ nhưng tôi không muốn hai người họ chú ý đến tôi và tôi đã lôi chiếc moto của mình ra và làm mất dấu họ. Tôi đã cố gắng để chiếc moto của mình ở ngoài để không phải đưa nó ra khỏi gara nhưng tôi vẫn bị lạc khi tham gia giao thông. Từ cách họ đi mỗi lần có vẻ như họ đang hướng tới Yokohama. Họ đang làm cái quái gì ở đó vậy?

"Các anh đang đi đâu vậy?"

Trời đã khuya nhưng cả hai đều mặc quần áo và đi ra ngoài.

"Ồ xin lỗi Y/n. Bọn anh làm em thức giấc à?"

"Không, em chỉ đi uống nước thôi. Nhưng đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của em, hai người định đi đâu vào đêm khuya thế này?"

Hai ông anh nhìn nhau như thể đang tìm kiếm một lý do nào đó. Chỉ một giây sau Ran mỉm cười.

"Bọn anh không ngủ được nên quyết định đi uống gì đó. Bọn anh nghĩ em ngủ rồi không muốn làm em thức."

"Ừ.....muốn đi cùng bọn anh không?"

Tôi không tin họ dù chỉ một lời. Họ trông có vẻ lo lắng, tôi biết chắc chắn rằng họ không muốn tôi đi cùng hoặc rất có thể họ không muốn tôi bắt gặp họ ngay từ đầu.

"Không, ngày mai em sẽ gặp Emma và em muốn tỉnh táo."

Họ biết tôi sắp đi chơi với bạn, tôi đã nói trước đó nên họ biết tôi sẽ từ chối. Sẽ không có gì lạ nếu họ không nói với tôi rằng họ sẽ đi uống rượu khi họ biết rằng dù sao thì tôi cũng sẽ không đi cùng họ. Chỉ có một điều kỳ lạ là họ cố gắng che giấu nhưng trông có vẻ nhẹ nhõm khi tôi từ chối. Mỗi lần tôi từ chối khi họ mời tôi đi uống nước, cả hai đều tỏ ra khó chịu. Nhưng bây giờ tôi có thể nói rằng vẻ mặt thất vọng của họ là giả tạo. Thật kỳ lạ là họ có thể đi đâu mà không muốn nói cho tôi biết?

"Thật tiếc quá công chúa, có lẽ để lần sau nhé."

"Ừ có lẽ lần sau nhé!"

Họ rời đi. Có lẽ tôi chỉ bị hoang tưởng, họ có thể cướp lấy sự sống của một người và họ không cần phải kể cho tôi nghe mọi chuyện. Nhưng ký ức về lần trước tôi để chúng lẻn ra ngoài một mình vẫn ám ảnh tôi. Lần đó họ đã giết một người đàn ông và sau đó bị bắt vì điều đó. Tôi phải tìm hiểu xem họ đang làm gì.

"Gần đây các anh đi chơi nhiều lắm. Hai người nghiện rượu hay có cô gái dễ thương nào đó trong đó?"

"Em để ý à Y/n?!"

Ran gần như nghẹn ngào khi tôi nhắc đến.

"Ồ, em không có mù đâu Rindou."

Ran đã bình tĩnh hơn và chỉ cười.

"Tất nhiên là không. Anh rất muốn nói rằng có một cô gái tốt nào đó nhưng anh phải làm em thất vọng rồi."

"Vậy thì tại sao anh không rủ em? Em muốn đi uống rượu. Hay là có cái gì khác hơn thế?"

"Không có gì khác, nhưng em còn quá nhỏ để đi uống rượu thường xuyên như vậy, công chúa à."

"Và hai người quá ngu ngốc để có nguy cơ trở nên ngu ngốc hơn nữa vì rượu. Nếu làm vậy thì chỉ số IQ của các anh sẽ dưới mức đóng băng."

"Ồ thật tàn nhẫn quá đó công chúa!"

"Sự thật thì tàn nhẫn."

Ran giả vờ như thể tôi bắn anh ấy và anh ấy sắp chết. Tôi phớt lờ anh ấy, thay vào đó tôi tập trung vào Rindou, anh ấy đang nhìn Ran, tránh giao tiếp bằng mắt với tôi, nhưng tôi có thể nói rằng anh ấy đang lo lắng trước câu hỏi của tôi. Anh ấy chưa bao giờ là một kẻ nói dối giỏi như Ran và anh ấy sẽ dễ dàng bị nhìn thấu hơn nếu người ta biết cách. Ran luôn nghĩ ra một số lý do. Mặt khác, Rindou luôn dễ dàng bị vạch trần. Anh ấy có thể nghĩ ra một số lời nói dối hay nhưng thật dễ dàng để biết anh ấy đang nói dối chỉ bằng vẻ ngoài của mình. Tôi có thể lấy được thứ gì đó từ anh ấy, nhưng không phải khi Ran đang che đậy cho anh ấy. Vấn đề là hai người này luôn dính chặt với nhau, đặc biệt là khi họ đang che giấu điều gì đó, chẳng hạn như Ran có giác quan thứ sáu nào đó vì mỗi lần tôi cố bắt Rindou một mình thì anh ấy đều xuất hiện, kể từ khi chúng tôi còn nhỏ, mọi chuyện đã như thế này rồi. Chà, tôi chỉ cần loại bỏ anh ấy bằng cách nào đó.

"Chà, anh không nên uống nhiều như vậy và nếu cần thì ít nhất thỉnh thoảng hãy rủ em."

"Nhưng em chưa đủ tuổi mà công chúa!"

"Làm như anh quan tâm đến điều đó vậy."

.

.

.

"Có vẻ như anh vẫn đi chơi nhiều và vẫn từ chối nói cho em biết anh đang làm gì trong suốt thời gian qua."

"?!"

Rindou gần như giật mình khi tôi nói chuyện với anh ấy. Tôi vừa thấy anh ấy trở về nhà sau một đêm đi chơi nữa, Ran có lẽ vẫn ở bên ngoài nên tôi quyết định tận dụng cơ hội này.

"Ồ, anh làm em thức giấc hả Y/n?"

"Không, anh đã ở đâu?"

"...chỉ đi chơi với Ran thôi."

"Được rồi, nhưng hai người đã ở đâu vậy? Hay nói đúng hơn là tại sao các anh không muốn nói cho em biết các anh đang làm gì."

"Bọn anh đã nói với em...."

Ôi chúa ơi, anh ấy thực sự vẫn tiếp tục với cái cớ ngu ngốc đó sao? Họ phải nhận ra rằng tôi không tin điều đó.

"Ừ ừ, đúng là anh đang uống rượu. Và em không tin điều đó. Rindou hãy nói cho em-"

"Ồ công chúa dậy rồi? Thằng ngốc này đánh thức em à?"

Ran lao qua cửa, đứng giữa tôi và Rindou. Anh ấy đang cố gắng giữ tôi tránh xa Rindou. Được thôi, dù sao thì tôi cũng sẽ tìm hiểu xem hai người đang làm gì.

"Em chỉ đang tự hỏi là anh đang làm gì thôi."

"Ồ, bọn anh đi chơi một chút và em đã ngủ rồi nên bọn anh không muốn đánh thức em."

Lại là câu chuyện tương tự à? Nó đang trở nên nhàm chán.

"Ba tuần vừa rồi cả hai người đi chơi hơi nhiều phải không? Sao đột ngột thế?"

Có vẻ như Ran không biết phải nói gì và Rindou cũng vậy. Có lẽ cuối cùng họ cũng có thể nói ra sự thật.

"Không có lý do thực tế nào mà bọn anh chỉ cảm thấy thích nó. Và bọn anh đã mua một chai để có thể uống gì đó cùng nhau vì gần đây đã bỏ bê em."

Thế này là quá đủ rồi. Tôi đã xong cái chuyện chết tiệt với bọn họ rồi. Họ nghĩ tôi ngu ngốc đến mức nào?!

"Em có thể nói là anh không hề say tí nào cả. Nếu anh muốn tiếp tục nói dối với em thì ít nhất cũng phải nghĩ ra cái gì đó hay ho. Lần tới hãy cố uống hết chai đó trước khi về nhà để ít nhất cũng có thể tin rằng anh đã uống."

Tôi bước về phòng và đóng cửa lại, phớt lờ hai tên anh trai ngu ngốc kia đang im lặng nhìn theo tôi. Khi tôi hét lên, tiếng meow im lặng đã thu hút sự chú ý của tôi. Đang nằm trên giường tôi là con mèo của Ran, đang tò mò nhìn tôi bằng đôi mắt lười biếng. Có lẽ bé con đang ngủ ở đây. Tôi bình tĩnh lại một chút khi bước đến chỗ bé con.

"Xin lỗi vì đã làm em tỉnh giấc nhé bé con."

Tôi ôm bé con vào lòng và ngồi trên giừơng.

"Em biết đấy mèo con, em có nghĩ hai người kia thực sự là những kẻ ngốc không?"

"Meow."

"Ừ, họ rất hay làm điều gì đó ngu ngốc và rồi cuối cùng gặp rắc rối. Ít nhất họ có thể cho chị biết họ đang làm gì mà. Nhưng em biết không? Lần sau chị sẽ theo dõi họ và lần này, chị sẽ không để mất họ. Chị sẽ tìm hiểu xem họ đang làm gì ngay cả khi đó là điều cuối cùng chị làm."

Con mèo nhắm mắt lại và phát ra những tiếng gừ gừ. Đoán là bé con đồng ý rồi.

.

.

.

"Anh nghĩ chúng ta nên nói cho con bé."

Ran ngước nhìn em trai mình. Y/n hét lên ngay trước cửa, chạy vào phòng mình và cả hai đều không biết phải làm gì. Lời nói của Rindou là điều đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Chúng ta cứ cố nói dối em ấy thì em ấy sẽ càng tức giận. Cứ thế này chắc em ấy sẽ sớm làm điều gì đó liều lĩnh mất."

"Ah Rindou, em luôn nghĩ đến lựa chọn tồi tệ nhất có thể."

"Mẹ kiếp Ran, anh mau tỉnh táo lại đi. Em ấy không tin chúng ta, ngay từ đầu Y/n chưa bao giờ tin chúng ta. Bằng cách giải quyết nhiều hơn, chúng ta sẽ cho em ấy nhiều lựa chọn hơn để tự mình nắm lấy mọi thứ."

Ran biết Rindou nói đúng nhưng gã vẫn không muốn nói cho Y/n. Gã muốn bảo vệ đứa em gái nhỏ của gã. Ran buông một tiếng thở dài.

"Anh biết nhưng một khi chúng ta nói với con bé thì con bé có thể sẽ làm điều gì đó liều lĩnh. Và em biết tính thằng Izana mà, thằng điên đó sẽ không để con bé làm vậy một khi con bé dính líu vào."

"Ừ. Nhưng ít nhất chúng ta có thể nói với em ấy, có thể Y/n sẽ không liên quan khi chúng ta nói cho em ấy biết về Izana. Có lẽ em ấy sẽ để yên."

Cả hai đều biết rằng đó không phải sự thật. Y/n chắc chắn sẽ lao vào bất chấp nguy hiểm có thể xảy ra. Nhưng họ cũng biết rằng họ sẽ làm điều tương tự vì cô ấy.

"Cả hai chúng ta đều biết rằng con bé sẽ nhúng tay vào bằng cách này hay cách khác."

"Trong trường hợp đó ít nhất chúng ta nên cảnh báo em ấy."

"Mẹ kiếp, anh biết chứ. Nhưng anh cũng biết Izana có thể làm gì Y/n nếu con bé chọc giận nó."

Cả hai đều biết quá rõ khả năng của Kurokawa Izana. Nếu Y/n làm tên đó nổi điên, cô ấy có thể phải nhập viện hoặc tệ hơn, và họ sẽ không thể giúp cô ấy.

"Chúng ta sẽ nói với con bé nhưng không phải bây giờ. Ít nhất chúng ta có thể tận hưởng lễ hội mà không phải lo lắng."

"Anh có nghĩ rằng em ấy sẽ đi dự lễ hội với chúng ta sau khi em ấy tức giận đến mức nào không?"

Cả hai cười toe toét với nhau, cả hai đều biết rằng em gái nhỏ của họ sẽ đi. Ban đầu con bé có thể sẽ từ chối vì tức giận nhưng họ sẽ thuyết phục con bé. Y/n thích đi dự các lễ hội khi còn nhỏ và bằng vẻ mặt thất vọng khi cô bạn của con bé là Emma nói rằng không thể đi cùng con bé, bọn họ biết rằng không có gì thay đổi kể từ đó, vì vậy sẽ dễ dàng thuyết phục con bé đi cùng. Cả hai quyết định sẽ nói cho con bé biết sự thật, nhưng không phải bây giờ mà muộn hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro