Phần 9: Trừ Phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng họp của Hắc Bang, nơi trung tâm được đặt một chiếc ghế màu đen quyền lực xung quanh được làm bằng vàng nguyên chất hình chim ưng bay lượn. Chiếc ghế như nói lên sự uy quyền của chủ nhân nó ghê gớm như thế nào.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế có thân hình cao lớn, mặc trên người bộ âu phục sang trọng. Gương mặt anh tú, đường nét trên khuôn mặt vô cùng hoàn hảo đến nỗi có thể áp chết người đối diện.

Trên người toát lên khí chất của mọt vị vương gia. Nhưng lại có phong thái cao ngạo ngất trời.

Người đó chính là ông trùm của những ông trùm, người cầm đầu của băng đảng mafia lớn mạnh nhất, người nắm mọi quyền hạn của tổ chức. Một người ngạo nghễnh, lãnh khốc, mọi cử chỉ và ánh mắt của anh đều làm người khác phải khiếp sợ.

"Ông ta đâu." Cất lên giọng nói lạnh lùng đó là Lưu Kiến Phong người đứng đầu ở đây.

"Vẫn còn đang bị giam thưa Lạo Đại." Vũ Kiệt một trong những cánh tay đắc lực của anh trả lời.

"Đến đó." Vừa ngắt lời anh lập tức đứng dậy sải chân bước đi.

Tới nơi bầu không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng. Anh bước vào trong với khuôn mặt lạnh lùng ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ trước mặt anh là ông ta con người dơ bẩn suýt nữa là cưỡng hiếp vợ mình. Ông ta bị trói thành hình chữ thập và bị đánh đập dã man, ông ta nhìn thấy anh liền sợ hãi cầu xin anh.

"Lưu tổng. Không Lưu Lạo Đạo, tôi cầu xin ngài tha cho tôi lần sau tôi không dám như vậy đâu."

"Ông yên tâm sẽ không có lần sau nữa đâu. Ông dám đụng tới vợ tôi thì có nước..." anh chưa thèm nói dứt câu anh đã nhếch môi lên tạo thành một nụ cười chết chóc nói với ông ta. Vừa dứt lời anh cầm thanh kiếm Nhật trên tay Vũ Kiệt chặt đứt cánh tay hai cánh tay của ông ta.

"Á...Á...Á..." Ông ta la lên trong đâu lớn rồi ngất xỉu máu của ông ta bắn cả lên người anh lúc này nhìn anh như một con quỷ đang hút máu vậy.

"Chặt đầu gửi về cho gia đình ông ta. Còn lại vứt cho cá ăn." Anh nói với giọng không thể nào lạnh hơn nữa rồi bỏ đi.

———Dải phân cách————

Về đến nhà dì Trần nhìn thấy trên người anh dính máu hoảng sợ hỏi.

"Thiếu gia...Áo của người sao lại..." Dính máu chưa nói xong anh đã ngắt lời bà.

"Cô ấy vẫn ổn chứ."

"Dạ. Nãy tôi có mang sữa và súp cho tiểu thư thấy tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn. Ăn một miếng súp và uống sữa rồi cô ấy đi ngủ tiếp." Dì Trần báo cáo chi tiết cho anh nghe.

Anh gật đầu rồi đi sang phòng bên cạnh. Vào tới phòng anh lập tức cởi bộ quần áo dính máu vứt vô sọt rác rồi bước vào nhà tắm, sau khi tắm anh xong anh khoác lên người chiếc áo ngủ màu đen, anh lập tức quay lại phòng của anh và cô.

Đặt chân vào phòng, bước tới giường anh nhìn thấy trước mặt mình dung nhan của một cô gái mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi nhìn cô lúc này như một thiên sứ đang say giấc vậy.  Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi đặt lên trán một nụ hôn nhẹ. Anh khẽ nói vào tay cô giọng nói ấm áp không còn chút lạnh lùng nào cả.

"Vợ yêu ngủ ngon. Chồng yêu vợ." Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, anh ôm cô và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau cô bước xuống nhà với tâm trạng vô cùng thoải mái nhìn thấy anh cô mỉm cười thật tươi rồi ôm choàng lấy cổ anh.

"Chồng yêu...buổi sáng vui vẻ."

"Hôm nay chồng cho vợ nghỉ một hôm đó. Chồng gọi cho Uyển Nhi sang đây rồi. Xíu hai chị em đi shopping hay đi coi phim đi nha. Chồng đi làm đây." Anh đứng dậy nói dứt câu anh hôn lên trán cô. Anh cầm lấy chiếc áo vét đang vắt ngay ghế mặc vào và đi ra xe.

"Chồng đi làm vui vẻ." Nhìn theo bóng dáng anh cô nở một nụ cười vui vẻ nói, anh nhếch môi tạo một nụ cười thật đẹp.

———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro