Phần 6: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tiếng gõ cửa bất ngờ lúc trời đang mưa lâm râm, My hơi ngạc nhiên, rất ít người đến tìm cô ở đây. My ra mở cửa, ngạc nhiên nhận ra Khánh với chiếc vest đen còn đọng vài hạt mưa trắng xoá khoác bên ngoài sơ mi trắng, trông anh hơi mệt mỏi và phờ phạc. Khánh từ Thái Lan trở về sau chuyến công tác ít ngày đã vội đến công ty xử lí một vài hợp đồng rồi đến đây ngay. My bỗng thấy như là vỡ oà nhung nhớ khi mấy ngày nay mong ngóng bóng dáng ấy nhưng không nhận được bất kì tin nhắn nào từ anh dù chỉ là trao đổi về dự án cô đang nhờ anh hướng dẫn.

Đôi mắt My ngấn nước và cổ họng nghẹn đắng. Cô ngước mắt nhìn Khánh trân trân, muốn nói gì để xoá tan bầu không khí im lặng mà không nói được, những tiếng nấc bắt đầu vang lên trong lồng ngực đau tức tựa như lớp thuỷ tinh mỏng mảnh đang nguội lạnh bị dội nước sôi bất ngờ nên rạn nứt rồi vỡ toác ra những mảnh vụn vằn. Nhớ nhung đã dày vò tim đau như thế. My ôm chầm lấy Khánh, cảm nhận hơi mưa lạnh buốt thấu tận tim, Khánh thấy lòng đắng đót và lồng ngực nhói buốt, cũng dang vòng tay ghì chặt My để vỗ về an ủi khi cô đang run lên bần bật trong vòng tay anh:

– Anh nhớ em quá, nhớ đến nỗi phải về trước dự định hai ngày để gặp em.

My càng khóc to hơn. Con người cô là vậy, không giỏi che giấu xúc cảm của mình, cứ để tất cả hiển hiện và ào ạt. Nhớ nhung à? Thì ra không phải riêng cô. Tình yêu lúc chưa lên tiếng làm con người ta nghĩ mình đơn phương và tự dày vò đến khổ đau, quặn thắt.

– Em…

My lại bị những tiếng nấc chặn lời. Khánh phải lên tiếng giùm cô:

– Mình yêu nhau, có được không em?

Trời, Khánh hỏi gì mà hỏi kì, như hỏi con cá rô có phải là con cá không vậy. Hỏi thế làm sao My biết trả lời khi cô đã yêu anh từ cái lần đầu tiên hai người đụng mặt. My nở nụ cười tươi về phía Khánh kèm theo đó là cái gật đầu nhẹ nhàng e thẹn. Nhưng bất chợt Khánh phát hiện My có khác thường chưa định hình được chuyện gì đã thấy cô ngất vào lòng mình, anh vội đưa My trở về phòng đặt cô nằm xuống giường và phát hiện cô đã sốt rồi. Khánh vội vàng lấy khăn lau cho cô dùng mọi biện pháp giúp cô hạ sốt, sau gần một tiếng đồng hồ cuối cùng nhiệt độ cũng hạ anh thở phào nhẹ nhõm. Khánh đắp chăn lại cho My rồi ra phòng bếp nấu nồi cháo chờ khi cô tỉnh thì ăn cho lại sức.Sau khi nấu cháo xong anh trở lại phòng kiểm tra xem cô thế nào, mấy ngày liên tiếp phải làm việc cực lực còn không có thời gian nghĩ ngơi anh mệt quá nên ngồi kế bên cô và thiếp đi lúc nào không hay biết.
Bình minh vừa hé những tia nắng sáng len lỏi qua các khe cửa chiếu vào căn phòng nhỏ nơi có một cô gái và chàng trai say giấc nồng. My từ từ hé mở đôi mắt sau một giấc ngủ dài và phát hiện Khánh đang ở bên mình, cô nhìn anh mà thấy thương xót vô cùng chắc cả đêm qua anh phải lo cho cô rồi. Cô ngồi dậy rời giường cũng là lúc anh tỉnh giấc. Cô nhìn anh nở nũ cười thật tươi:
- Em làm anh thức giấc hả?
- Không anh ngủ đủ giấc rồi! Em đã khỏe chưa sao không nghỉ ngơi thêm xíu nữa?
- Em khỏe rồi cảm ơn anh vì đêm qua đã chăm sóc em nhé.
- Em còn nói mấy cái cảm ơn này với anh như thế là anh giận em nhé đó là trách nhiệm của anh mà. Khánh nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Em chuẩn bị nhanh đi rồi ra ngoài ăn cháo anh nấu sẵn hết rồi.
My ngại ngùng nhìn anh đang bước ra cửa rồi cô quay  bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Chờ cô ăn hết tô cháo uống thuốc xong chắc chắn rằng cô vẫn khỏe anh mới chịu về. Trên đường về nhà, những xúc cảm ngọt ngào của yêu thương chưa kịp ngân nga làm con tim say đắm, Khánh đã hối hận, anh đã hơi vội vàng rồi. Sự nồng nhiệt nơi My đã không để Khánh  kịp nói ra sự thật. Mà không, anh chưa đủ dũng cảm để nói ra, anh vẫn thoáng lo sợ My sẽ không chấp nhận việc ấy sẽ chạy vụt đi, đi thật xa đến nỗi anh không thể tìm được. Nhưng bây giờ, tính sao đây? Liệu My phản ứng ra sao, Khánh thực sự sợ cái khoảnh khắc nhìn cô cười rồi quay đi khi phát hiện ra sự thật. Nụ cười ấy sẽ dày vò anh suốt đời nếu My không quay lại, chắc hẳn rằng cô sẽ khổ đau quá nhiều. Khánh biết cô gái như My, biết giấu nước mắt trước người làm mình khổ đau dù ngày thường không giỏi che đi xúc cảm. Khánh đã nhìn thấy một My rất khác, không phải một cô gái luôn luôn lí lắc, My  thực sự cô độc, yếu đuối những khi đối diện với chính mình và với cả anh. Rồi cuối cùng My sẽ phải biết sự thật này, Khánh biết nó sẽ không công bằng đối với cô nhưng tình cảm của anh là thật, rất thật lòng. My sẽ chấp nhận nếu cô đủ can đảm để bên cạnh anh, chỉ cần anh là người chủ động nói ra chứ không phải My là người phát hiện, mọi chuyện sẽ khác.

Chiều nay Khánh lại đến nhưng không còn đứng nơi ban công trò chuyện cùng My nữa mà hiện tại anh đang ở trong nhà cô. My sực tỉnh, thấy Khánh đã ngồi bên cạnh tự bao giờ, lặng lẽ nhìn cô say, một tay đặt hờ lên mái tóc cô, ve vuốt. My hơi ngờ vực cảm thấy hôm nay Khánh có gì đó lạ lạ, hình như lòng anh không hề yên ổn nhưng nhìn My thức dậy, anh vẫn cười trìu mến. My nâng người ngang Khánh, dụi dụi vào ngực anh giữa cái lạnh thấu xương của trận đại hàn. Khánh nhẹ nhàng vòng tay ôm My chặt cứng, cô cười rúc rích, thấy ấm lòng và những mảng hồi ức đan xen lần lượt trở về. Ngày lên Sài Gòn học, mẹ cô dặn dò nhất định phải làm mình hạnh phúc, My đã cười thật nhiều như một thói quen để không chỉ có cô mà còn lan toả cho rất nhiều người nữa, những ngày dài mong thầm yêu thương gõ cửa dù luôn tỏ ra mình sống rất tốt mà không cần tình yêu, rồi ngày cô gặp Khánh, thấy tim mình rụng rời vì ánh mắt anh, những buổi hẹn hò trên ban công tầng cao nhiều gió, ngày anh nói yêu cô và khoảnh khắc này đang ghì nép an yên trong vòng tay anh, My biết mình hạnh phúc…

– Em đang nghĩ gì thế? – Khánh hỏi My khi thấy cô yên lặng hồi lâu.

– Em đang nghĩ mình hạnh phúc.

– Thật sao? – Khánh đáp lại ánh nhìn của My đang ở rất gần mình, vô thức nâng cằm cô lên, đặt vào vành môi hơi cong lên một nụ hôn nồng ấm. My đưa hai tay ôm quàng qua vai Khánh, đáp lại nụ hôn của anh nhưng Khánh chợt buông lơi dứt khỏi còn đôi tay vẫn ôm ghì lấy cô, nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị đổi khác, My hơi bất an, chưa kịp hỏi thì Khánh lên tiếng trước:

– My này…

– Sao cơ? – Khánh hỏi hơi sốt ruột nhưng điện thoại của Khánh đổ chuông, anh có việc cần phải đi ngay. Khánh đứng dậy, rút chiếc áo khoác ở móc treo đoạn quay lại nhìn My, xoa đầu cô cười trìu mến:

– Anh sẽ kể cho em nghe sau!

My không thấy vui vẻ như mọi bận. Có gì đó làm cô bất an sau cái nhìn của Khánh. My  lắc đầu, tự trách mình cả nghĩ rồi gọi điện cho Hoa, hẹn nhau một buổi lang thang ngách ẩm thực mới khám phá được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro