Phần 7: Sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay My đến lớp nhưng tâm trạng cứ đâu đâu. Từ tối qua đến sáng hôm nay, My không thể liên lạc với anh, cũng không thấy anh báo cho cô một tiếng. Gần trăm mạng người trong giảng đường vang lên âm thanh ồn ào như ong vỡ tổ, cười đùa láo nháo, chỉ mình My nép vào riêng một góc, bấm đến nát bàn phím vào số của Khánh, không liên lạc được.  Hoa cũng rời những trò vui với lũ quỷ sứ đến cạnh My:

– Sao? Vẫn không gọi được à?

My khẽ lắc đầu, mắt ngấn nước, cô sao thế này? Cảm giác không thể nào yên tâm được.

Cả buổi học cô không tập trung được gì cả cứ liếc nhìn vào màn hình điện thoại chờ đợi một cuộc gọi hay tin nhắn từ anh. Về nhà My nằm dài ra giường cô thấy lòng mình cứ bồn chồn sao ấy, đang nằm nghĩ đến Khánh thì Hoa chạy vào giọng hớt hải:

– My ơi Khánh bị tai nạn, bây giờ đang ở trong viện kìa

My hốt hoảng níu tay Hoa:

– Ai bảo mày?

– Tao mới xem tin tức người ta nói kìa.

À, vậy là không nhầm được rồi. My hơi lưỡng lự, Hoa giục cô:

– Nhanh lên  tao chở mày đến bệnh viện, gần thôi!

My đến, hỏi thăm bệnh nhân tên Khánh. Hoa dặn nếu có chuyện gì thì nhớ phải gọi nó ngay, My gật gật chùi vệt nước mắt rồi chạy ù vào trong. My sốt ruột nhìn cô y tá trực dò tên Khánh, cuối cùng cũng ra:

– Bệnh nhân Nguyễn Văn Khánh, 27 tuổi, phòng hồi sức số 59.

My nói vội một câu cảm ơn rồi theo chỉ dẫn đến phòng bệnh của Khánh, cô đã bớt lo lắng hơn một chút khi biết Khánh được chuyển về phòng hồi sức nhưng bước chân vẫn rất rất vội vàng. Đây rồi, phòng 59, My không đủ kiên nhẫn đợi người ra mở, cô tự tay đẩy cửa bước vào, mừng rỡ khi nhìn thấy Khánh, My gần như chạy đến cạnh anh rồi đột nhiên, cô oà khóc khẽ khàng. My  không hiểu mình trở nên mít ướt như thế từ bao giờ, mỗi lần những bất an ùa đến vì sự vắng mặt của Khánh, cô đều như thế.Khánh nở một nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt, lại xoa xoa vào tóc My thân thuộc:

– Anh không sao rồi…

– Sao không gọi cho em?

Khánh cười, hướng ánh nhìn của My vào cái bàn nhỏ đặt cạnh đó. Chiếc điện thoại của anh nằm chỏng chơ,màn hình vỡ nát. My như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi Khánh:

– Một mình anh ở đây sao?

Khánh khẽ lắc đầu, đang định nói gì thì cánh cửa phòng bệnh bật mở. Một người phụ nữ trạc hơn năm mươi tuổi bước vào, trông bà rất hiền hậu và có đôi mắt giống hệt Khánh, My có thể nhận ra ngay, là mẹ anh. My quay người hẳn lại, cúi chào bà. Mẹ Khánh nhìn cô hiền hoà, định đáp lại nhưng bất ngờ, một thằng bé chạy vào níu áo bà:

– Bà nội, bà nội! Ba con đâu?

Mẹ Khánh chưa kịp đáp lại và My cũng chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng bé đó đưa cặp mắt lanh lẹ khắp phòng rồi chạy ùa đến bên cạnh Khánh:

– Ba, Ba!

My sửng sốt quay lại nhìn Khánh khi nghe thằng bé gọi anh còn ánh mắt Khánh nhìn cô, điềm tĩnh như thừa nhận:

– Nghe anh nói đã!

My bất giác lùi lại, lắc lắc đầu, nước mắt chưa kịp khô đã rớt thêm chút nữa làm nụ cười méo xệch đi. Khánh muốn đến chỗ My giữ cô lại và giải thích với cô nhưng vết thương ở bụng nhói buốt làm anh khựng lại, cau mày. My vụt quay ra, bắt gặp ánh nhìn của mẹ Khánh, bà cũng muốn nói điều gì đó, cho con trai bà nhưng cuối cùng, tất cả chỉ có sự im lặng đến nghẹt thở. My oà lên tức tưởi, tất cả nhoè đi trước mắt nhưng cô cố chạy thật nhanh, bàn tay quệt vội những vệt nước mắt ngắn dài, tai cũng ù đi, không thể nào nghe rõ câu nói của Khánh:

– My, anh không lừa dối em, nghe anh giải thích đã…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro