Phần 8: Chuỗi ngày đau khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu đôi chút về nhân vật mới
*Nguyễn Khánh An (con trai nuôi của Khánh): Trong chuyến đi từ thiện cùng gia đình tại trại trẻ mồ côi có một cậu bé cứ đi theo Khánh và gọi anh là “ba” suốt buổi hôm ấy bé cứ quấn lấy anh không rời nữa bước. Khi anh chuẩn bị về thì bé ôm lấy cổ anh khóc nức nở:
- Ba ơi đừng về, đừng bỏ con ở đây mà, ba cho con về với.
Nghe cậu bé nói thế mọi người đều rất ngạc nhiên,còn tim anh bất chợ có gì đó nhói lên khó tả. Các cô khuyên răng thế nào bé cũng không chịu rời anh. Khánh thấy mình và bé có duyên với nhau nên quyết định xin các cô cho mang bé về nuôi. Cả nhà ai cũng ủng hộ ý kiến của anh, ba mẹ anh thì khỏi nói từ ngày rướt Khánh An về ông bà cứ dành nhau giữ cháu xem nó như con ruột của anh mặc dù hiện tại anh vẫn chưa vợ hay người yêu gì cả….. Mà cũng nhờ có Khánh An nên anh ít bị ba mẹ hối thúc chuyện cưới vợ sinh con cho ông bà có cháu ẩm bồng.
Tiếp tục với truyện nek
Khánh được xuất viện về nhà, anh được đỡ nằm trên chiếc giường trải ga màu trắng. Tuy không có gì nghiêm trọng nhưng vết thương chưa lành miệng vẫn làm anh đau đớn. Khánh nhìn con trai chạy qua chạy lại lăng xăng trong phòng ngủ, lại nghĩ đến My giờ này không biết ra sao, ánh mắt anh hơi cụp xuống và đôi chút trầm tư. Mẹ tiện tay với ly nước cam đặt gần đấy đưa cho Khánh rồi bảo:

– Con bé đó, không chịu liên lạc với con sao?

Sở dĩ mẹ Khánh hỏi như vậy vì từ đó đến giờ chưa bao giờ thấy Khánh yêu thương ai, ít nói ít cười, sớm sớm ra khỏi nhà lầm lũi như cái bóng. Đêm về khuya chơi cùng con một lát rồi cho nó ngủ. Vậy mà dạo gần đây, thấy Khánh vui vẻ hơn dù đôi lúc vẫn trầm tĩnh đến lạ, mẹ biết anh đã thay đổi cuộc sống của mình vì một người khác. Mẹ anh không hỏi cho đến một hôm anh tâm sự với mẹ rằng anh đã yêu một người , nhưng nỗi lo sợ hoang hoải cứ dần xâm chiếm khi cô ấy chưa hề biết về sự có mặt của Khánh An, anh không biết cô có thể chấp nhận Khánh An là con của anh và cô hay không . Mẹ cười hiền “Nếu cô gái đó thực sự yêu con, không sớm thì muộn nó cũng sẽ chấp nhận được.”

Nhìn ánh mắt con trai đăm đắm vào khoảng không thinh lặng, mẹ Khánh ngầm hiểu My không phải một cô gái mà người ta có thể dễ dàng quên đi. Huống hồ chuyện tình cảm, càng dày vò đau đớn sẽ càng đậm sâu. Con trai bà đang giằng xé thì ắt hẳn tình cảm dành cho My cũng không dễ mà quên đi chút nào, bà hiểu chứ. Nhưng lúc này cũng chỉ biết an ủi con trai:

– Cái gì cũng cần thời gian con ạ!

Khánh cười buồn rầu gật đầu với mẹ. Mẹ anh bế Khánh An ra ngoài, dỗ ngọt:
– Nào, bé cưng ra ngoài cho Ba Khánh nghỉ, cuối tuần ba Khánh khỏe lại chở đi chơi nữa. Mẹ anh bế Khánh An ra khỏi phòng, Khánh bấm gọi cho My, từ sáng hôm qua đến bây giờ đã gọi rất nhiều, cô không bắt máy. Khánh bấm bụng viết vài dòng tin, định nhấn send rồi lại xoá đi. Anh nói gì để My tin anh bây giờ mọi thứ cô thấy chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng một phần là lỗi ở anh, anh đã không rõ ràng nói ra mọi chuyện ngay từ đầu, thẳng thắn với My. Việc để cô biết được mọi thứ trong một tình huống bất ngờ vượt ngoài chủ định như vậy, là lỗi của Khánh. Ai mà không sốc cho được. Có thể My sẽ quay lại như lời mẹ anh nói nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, Khánh thấy mình sụp đổ và trống rỗng. Nhớ giọt nước mắt của My buổi sáng ấy, Khánh không kìm được xúc cảm làm lồng ngực run lên, nhói buốt. Nhìn cô vô tư vậy, lo lắng và yêu anh đến vậy, Khánh càng thấy mình thật tệ khi để My phải khóc.

Chuỗi ngày sau có lẽ sẽ khó khăn với cô, Khánh biết, với cả anh cũng thế. Khi dứt bỏ hay buộc phải rời xa những yêu thương thân thuộc, tim chới với vì mất đi điểm tựa, suy kiệt vì trống rỗng những cảm xúc trước giờ vốn là tất cả. Khoảnh khắc My chạy khỏi phòng bệnh, ánh mắt cô nhìn anh lúc đó, Khánh tưởng cả thế giới rời bỏ mình, đau đến nghẹt thở, trống rỗng đến mực sợ hãi. Khánh đã yêu My như thế, tình yêu của một người con trai với một cô gái đã vực lại trong mình những xúc cảm tươi mới, khỏa lấp những trống trải nơi anh, dịu dàng, e ấp đã làm Khánh như say sưa và muốn ghì chặt lấy. Vậy mà… Có lẽ thứ My cần nhất bây giờ là thời gian, cô cần bình tâm lại sau bất ngờ  này và hiểu ra mọi chuyện rằng Khánh không lừa dối cô, rằng cô đã và đang hiểu lầm anh rồi. Khánh sẽ đợi, anh nhất định không buông tay cô dễ dàng như vậy, chỉ cần My còn yêu anh, là đủ.

Thấm thoắt cũng đến ngày My tốt nghiệp. Sớm hôm đến dự lễ nhận bằng tốt nghiệp, nhiều người ngạc nhiên nhìn thần sắc My đổi khác sau một thời gian ngắn, trông cô tiều tụy đi hẳn. Hoa lúc nào cũng kè kè cạnh cô còn My, buồn rầu chẳng nói thêm lời nào khác. Từ sau buổi sáng kinh khủng đó, cũng đã hơn một tháng cô không gặp Khánh. Cũng nhiều lần cô muốn gặp anh, muốn nghe anh giải thích nhưng thật sự khi nhớ lại cái khoảnh khắc đứa bé kêu anh là ba cô cảm thấy tim mình thắt lại cô không đủ can đảm để gặp anh hay nghe anh nói điều gì nữa. My vẫn cố duy trì mọi việc bình thường song lòng chẳng thiết tha. Cô ít nói ít cười, người ta không còn thấy My phơi phới như quãng thời gian trước khi quen Khánh.

Khánh có gọi điện cho cô, cũng có nhắn tin, email cũng có nhưng My không muốn trả lời, chỉ một buổi tối thấy mệt mỏi quá, nhắn cho anh một dòng cụt lủn: “Đừng để em thấy anh nữa…” My không biết Khánh có thể cảm nhận được cô ra sao sau lớp ngôn từ không bộc lộ quá nhiều kia nhưng không còn thấy anh cố liên lạc với cô nữa. Con gái, nói vậy mà chẳng nghĩ vậy, My thất vọng thực sự, không phải những hờn ghen vô cớ. Thì ra người cô tin tưởng bấy lâu lại là người dối cô từ đầu chí cuối. My không cần biết, không quan trọng mình là người thứ mấy trong cuộc đời Khánh, chỉ quan trọng hai người yêu nhau là đủ. Vậy mà Khánh không thành thực, không nói cho cô biết. Rõ ràng cô đối với anh chẳng chút gì vững chắc còn cô, tin anh vô điều kiện. Nếu Khánh thành thực, My có thể chấp nhận tất cả vì anh. Lẽ nào trong mắt Khánh, cô sống vị kỉ và non nớt đến vậy sao? My đã khóc rất nhiều, ban đầu vì sốc, vì ấm ức và bây giờ, vì Khánh giấu cô.  Anh cũng không đến tìm cô, không thèm giải thích một lời, không thèm ôm cô một cái thật chặt để bao nhiêu ấm ức vỡ oà ra tức tưởi. Thực lòng, cô đâu thể để Khánh phía sau mà yên tâm bước tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro