Chap 3 : Em sinh ra là để cho tôi dạy dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên đi làm Lâm Đan mặc một cái áo sơ mi và một chiếc quần âu trông thật quyến rũ . Đi đến đầu hành lang cô đã gặp giám đốc Bạch đón tiếp . Cô bất ngờ khi biết phòng làm việc của mình ở ngay phong giám đốc . Điều đó khiến cô đa nghi rằng giám đốc tính làm gì mình

- Đây là nơi làm việc của cô , có một chiếc máy tính , một cái bàn , một lọ hoa , một chiếc đt , một chiếc ghế ngồi và một chiếc giày gucci tôi tặng cô
- Giám đốc đây là nơi tôi làm việc sao ạ , còn đồng nghiệp , trưởng phòng cũng phải có chứ ạ .
- Đồng nghiệp sao , trưởng phòng ! À trưởng phòng Bạch vào đi ạ , chính là tôi đây còn đồng nghiệp chứ gì
- alo , thư kí Đông vào tôi có chuyện nhờ , chính là anh ta đó
- đủ chưa , giờ thì cô có thể làm việc rồi đó trợ lý ạ
1 giờ sau
- ê , cô để hình nền máy tính kì vậy , sao lại để hình dai hàn
- đây chẳng phải là V của Bangtan sao ?❤️❤️
- Vâng
- tôi không đồng ý , một là để hình nền tôi hai là để hình nền đen xì cho tôi
- gì! Cái tên kiêu ngạo này tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm hả !
- không phải tôi là sếp sao , nhân viên thì phải biết nghe lời giám đốc chứ
- dạ , tôi có nói gì đâu
- càng lớn càng hư 😒😒
- hả !
2 giờ sau
- đến giờ ăn chưa rồi kìa sao không đi ăn vậy
- tôi chưa làm xong công việc
- thì cũng đi ăn không hết cơm giờ
- không sao đâu tôi đi ăm ngoài cũng đc
- không được đi ăn mau - nói xong anh nắm tay Lâm Đan đi đến phòng ăn , trên đường đi Lâm Đan hỏi
- sao anh cứ bắt bẻ tôi thế , tôi không ăn thì mắc mớ gì anh phải lôi tôi đi
-tại vì tôi sợ cô đói
- thì sao !
- cô ngốc lắm đó , ngày đầu tiên thì tôi muốn đi ăn với cô để mở rộng quan hệ nhân viên , cô có biết có rất nhiều nhân viên muốn được như cô đó . Nhân viên gì mà chuyên môn cãi sếp hả , cô đi làm cái kiểu gì thế . Nói chung là giờ ăn xong thì đi đâu thì đi
- sếp hay thật đấy
- đến nhà ăn rồi đó gọi món đi
- cho tôi một trứng chiên , rau cải ,ờ gì ta
- cho chúng tôi hai phần bít tết và một chai rươu vang
- vâng thưa giám đốc
- sao ăn sang chảnh thế
- thế bay giờ thích ăn cơm bình dân hả ?
- ờ
- hết chịu nổi
Khi ra món Lâm Đan thậm chí còn không biết cầm dao dĩa , rượu vang cũng không uống đc
- dao dĩa cũng không biết dùng sao
- đây nhé tay phải cầm dao tay trái cầm dĩa
- ồ ! Mà thịt dầy quá sao cắt nổi
- thế thì cắt mạnh lên
- nào cạn ly
- tôi không biết uống rượu , xin lỗi
-uống thử đi , dần dần sẽ quen
- ư ư ! Tôi không uống nổi , mùi sao sao ý 🤮🤮
- nghe lời uống hết đi
- sao , anh nịnh ai thế ?
- tôi nịnh cô đó
- thật nhé cô không biết thứ gì đó à
- tôi biết tráng trứng , pha nước ép và biết ....
- haizzzzz😑😑
- từ nay có việc gì cứ hỏi tôi, cô sinh ra là để toi dạy dỗ đó ha
- cứ là như mình ngu si lắm ý
- càng lớn càng ngốc nghếch- nói xong anh đi khỏi bàn
- hả ? Anh ý không ăn sao
-tôi có chút việc
- tay phải cầm dao tay trái cầm dĩa nhỉ
-ờ
Vào giờ về , tự nhiên mưa to tầm ta , cô gọi taxi nhưng không ai thèm nhận , đứng chờ mãi thò Hiểm Phong lái ô tô ra đón cô , cô ngạc nhiên hỏi
- sếp chưa về sao ?
- lên xe đi
- nhưng mà ..
- mau lên 😠
- vâng

-mưa to thế này mà đòi đi bộ
-không hiêu nổi
- phiền anh đưa tôi về nhà ạ
- rất hân hạnh
- reng reng , alo Ngọc Ân à
- anh đón em đi , mưa to quá
- xin lỗi anh bận rồi !
- ờ kìa !
- coi bộ anh cũng có nhiều gấu ha
- đấy chỉ là bạn thân thôi
- 🤔🤔🤔
Về đến nhà toàn thân Lâm Đan ướt hết do trú mưa , cô về tắm rửa thì có một cuộc đt của Ji Hun hỏi thăm cô . Cô vui như tết đến , lời nói ấm áp của Ji Hun khiến cho Lâm Đan không cần ăn cũng no , Ji Hun chính là người đã làm cho Lâm Đan quên đi Hiển Phong . Còn Hiển Phong lúc này đang cặm cụi với công việc nhưng cũng không quên nghĩ tới Lâm Đan .
1 tháng sau
- Tôi sẽ tổ chức cho các nhân viên đi dã ngoại cô thấy sao ?
- Thế thì càng tốt
- cô có đi không ?
- tôi á , đi cũng đc thôi
- đi đâu vậy ?
- chúng sẽ chia ra thành 5 nhóm vì công ti của ta rất lớn
- dù cho nhóm gì đi nữa thì cô cũng phải đi cùng tôi đó
- tại sao chứ ?
- tối nay tôi muốn mời cô ăn tối có đc không
- thật ra tôi cũng không bận gì nhưng tôi cần phải gặp một người
- Ai chứ !
- reng ....reng đó người đó gọi đó
- alo Ji Hun hả
- ừ rồi rồi
- xem ra tôi không đi đc với anh rồi , Ji Hun đã gọi tôi đi ăn mì tương đen vì hôm nay anh ta đc thăng chức lên phó khoa đó ! Hihi
- không đc ,cô phải đi với tôi
- nói cho anh biết , anh chỉ đc phép ép buộc tôi trong giờ hành chính thôi còn giờ đã hết giờ làm anh không thể bắt ép đc
- cô nói sao , xem lại hợp đồng đi , trợ lí giám đốc phải theo sát giám đốc ngay cả khi hết giờ làm , ngay cả khi tôi bắt cô về nhà cô cũng phải về đó
- sao sao tôi không muốn cãi nhau với anh đâu nha làm gì cí chuyện đó chứ
- anh làm gì đó !,! - Nói xong Hiển Phong nhấc bổng Lâm Đan lên khiến cho cô bực bội
- ê thả tôi xuống , anh dám ...
- giám đốc đang bế cô ta lên đó , coi bộ giám đốc đã yêu mến cô ta rồi , sao tôi không ra tay sớm chứ tôi đẹp hơn cô ta mà
- lên xe mau
- tôi đã bảo không đi là không đi đâu , Ji Hun quan trọng hơn anh
- sao , cái tên đó quan trọng hơn tôi sao
- đúng
- anh là ai chứ , anh ta là người tôi thích , vô cùng đẹp trai và tài giỏi
- ... vậy thôi cô đi về đi , đi đi
- anh không sao chứ ??
- đi mau 😡😡😡
- vậy tôi đi , mai gặp lại
- chờ đã , cô thực sự không nhớ tôi sao ?
- thì anh là giám đốc của công ti điện tử Mounti
- tôi tên là Bạch Hiển Phong , cô nhận ra chưa
- Hiển Phong sao ? Anh là zinzin sao ?
- phải chính là anh đây
- không đúng , Hiển Phong đang ở Canada cơ mà , anh nói dối phải không
- trời tôi nói dối cô làm gì chứ
- không ngờ sau khi anh đi thì em lại đem lòng yêu mến người khác
- hả .?? Anh nói gì thế ?
Hết phần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh