1. Anh là hoàng tử nhưng công chúa chẳng phải tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor TiemKhoBoBinhDan

Nếu như A Tuyết không gọi cho tôi thì tôi cũng chẳng biết rằng tháng 8 đã đến.

Tôi mặc một chiếc váy ngủ , đầu bù tóc rối ra mở cửa , A Tuyết mang theo hai gói đồ ăn đi vào : "A Lục! Cậu không muốn sống nữa hả?"

Tôi nghĩ câu tiếp theo cô ấy sẽ là khuyên tôi nên vui lên và sống một cuộc sống tốt hơn bây giờ.

Thật bất ngờ rằng cô ấy ngồi xuống giường của tôi và nói với tôi với vẻ mặt rất phấn khích rằng cô ấy đã có hẹn với một bữa tối tuyệt vời hôm nay.

"Tớ tưởng cậu ở đây để an ủi một người bạn đang đau khổ vì tình." Tôi vừa vặn tìm được một túi khoai tây chiên từ trong đống đồ mà cô ấy mang tới.

Lập tức cô ấy ngừng cười đùa và thu lại dáng vẻ ban nãy, nhìn qua tôi một lượt "Tớ nghĩ cậu đã bỏ mặc bản thân cậu đủ lâu rồi."

Tôi lặng lẽ sờ vào khuôn mặt vì thất tình mà mập lên, cuối cùng cũng khó khăn buông miếng khoai tây chiên chuẩn bị đến miệng xuống. Tôi nhớ về mối tình khiến tôi đau khổ những ngày này.

Tôi và A Tống gặp nhau lần đầu vào cuối năm tư đại học.

Tôi cũng không nói đến việc quen biết hay yêu nhau bởi lẽ là do mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu, chính là tôi theo đuổi anh ấy còn anh ấy chỉ việc phớt lờ tôi.

Đến khi tôi sắp buông bỏ đoạn tình cảm chóng vánh này để bắt đầu một cuộc sống mới thì A Tống gọi cho tôi vờ như chưa có cuộc chia ly, hẹn tôi đi uống cafe chung

Khi từ kí túc xá đi ra ngoài, A Tuyết đã luôn than thở với tôi rằng tôi đã giữ khí chất nữ thần của mình ròng rã bốn năm đại học, cuối cùng cũng không giữ được đến tối hôm nay.

Ấn tượng về A Tống trong tôi chính là anh ấy không đặc biệt cao cũng không đặc biệt đẹp trai.

Thành tích học tập cũng không gọi là tốt thế nhưng của anh ấy rất đáng khâm phục.

Năm thứ ba đại học, anh ấy đã bắt đầu mở một phòng làm việc ở bên ngoài.

Năm thứ tư đại học, thời gian mà những nam sinh cùng lứa tuổi với A Tống còn đang đứng trước những bỡ ngỡ của cuộc đời, thì anh ấy đã lái chiếc xe Jeep vào khuôn viên nhà trường với dáng vẻ cao ráo.

Tôi lúc đó thật sự rất ngưỡng mộ A Tống.

Sau sự ngưỡng mộ đó, chính là sự mê đắm của một kẻ chân lấm tay bùn.

Vào cái đêm chia tay, tôi đã uống rất nhiều rượu.

Tôi vẫn tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn có cớ để say.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nước mắt dàn dụa gọi điện cho A Tống :

'Hôm nay em đã uống rất nhiều rượu'

Anh im lặng một hồi lâu sau và đáp lại tôi chỉ có một tiếng "ừm" đều đặn.

Tôi trở nên nóng nảy "Tống, anh là đồ khốn nạn! Anh nói cho tôi biết có thích tôi hay không, có từng thích tôi không!"

Dù cho tôi uống đến mức nôn mửa nhưng sự thanh tỉnh trong tôi lúc này lại giữ vững một cách kỳ lạ khi hỏi A Tống câu này.

Câu trước có thể gọi là chất vấn , nhưng câu sau dường như tôi đang tìm đường lui cho mình.

Ngay cả khi anh ấy bảo thích tôi qua loa, thì tôi cũng sẽ có thể tự ép buộc bản thân thoát ra khỏi sự ảo tưởng của chính mình.

Nhưng A Tống là ai cơ chứ ? Giọng nói của anh ấy trở nên đặc biệt rõ ràng vào đêm hôm đó

A Tống nói: "A Lục, ngoan, đừng uống rượu, sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi, được không?"

Tôi liền đồng ý, sau đó được A Tuyết khiêng về kí túc xá

Vào thứ 2 tôi sẽ đặt chân lên máy bay để đi du học.

Tôi đã thấy được những vẻ mặt hạnh phúc của một số người khi họ nhận được bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận kết hôn vào ngày hôm đó.

Hầu như mọi người đều vui vẻ và hy vọng cho một tương lai sắp tới, nhưng tôi là người duy nhất với đôi mắt sưng đỏ với vẻ tuyệt vọng.

Một tuần lễ sau, A Tống rời văn phòng của mình để đến Bắc Thành lập nghiệp, và tôi đã từ bỏ du học và xách túi đi theo với vẻ những mũi tên uất hận của nhóm bạn.

Tôi đến làm việc cho A Tống.

Khi tôi đứng trước mặt anh và nói "Này, anh vẫn còn đang tuyển dụng chứ?"

Tôi đã thấy rõ rằng anh ấy, một người cứng cỏi đã sững sờ trong giây lát.

Sau đó anh gật đầu và cười nói: "Thật vinh dự."

Tối hôm đó, anh đã dẫn tôi đi ăn xiên nướng.

Tôi lặng lẽ đánh giá dáng vẻ về đêm của Bắc Thành đèn đuốc sáng trưng, ​​khắp nơi náo nhiệt, tôi ngớ người ăn thịt nướng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh dưới ánh đèn.

Anh ấy bỗng nhiên mở lời cắt ngang sự ngớ người của tôi, anh ấy bảo " A Lục à, người con gái mà anh yêu đang ở thành phố này và cô ấy trong lòng anh là một công chúa đích thực."

Nếu A Tống muốn cưới người con gái đó thì anh ấy phải xây nên một lâu đài cho cô ấy.

Anh ấy cảm ơn tôi vì đã đồng hành cùng anh ấy và từ giờ tôi sẽ là người bạn tốt của anh.

Tôi ngẩn người, miếng ớt cay trên xiên làm cho tôi rơi nước mắt, tôi đã trấn an A Tống rằng không sao và húp một ngụm rượu đắng.

Tôi không biết vì miếng ớt cay đó hay là chính những lời nói vừa rồi của anh làm tôi khóc nữa.

Tôi không khỏi tự mắng mình,có lẽ bây giờ tôi đã biết từ 'ngốc' viết như thế nào rồi, chỉ cần tự soi gương chính bản thân mình thì tôi sẽ thấy.

Mở đầu cho một câu chuyện xưa, A Tống là hoàng tử, nhưng tôi chẳng thể là nàng công chúa của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro