Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thứ ba sau phẫu thuật, vết mổ chỉ còn hơi âm ỉ đau, Trình Viễn đã có thể đi lại bình thường. Nằm trên giường 3 ngày khiến cậu có cảm giác như cả người đều nhũn ra, cậu quyết định ra khỏi phòng đi dạo. Hiện tại là 1 giờ chiều, người bệnh đều về phòng nghỉ ngơi, dọc hành lang tương đối vắng vẻ. Trình Viễn đi chậm dạo qua các khoa, được một lúc liền tới gần khoa khám bệnh.

Từ xa cậu nhận ra bóng lưng của Hạ Linh, cách đây không lâu cô vừa mới ngồi trong phòng nhìn cậu ăn cơm. Trình Viễn đang muốn tiến đến chào hỏi liền thấy một cậu bé chạy lại gần cô, cậu không khỏi dừng bước.

Cậu bé tò mò ngước nhìn Hạ Linh. Thấy mẹ của bé ngồi ở xa đang chăm chú nghe điện thoại không để ý bên này, Hạ Linh liền ác thú vị trêu đùa cậu bé:

"Em bé nhà ai chạy loạn, là muốn bác sĩ dùng kim tiêm nha."

"Đồ Đồ mới không sợ kim tiêm." Cậu bé tự hào ưỡn ngực dõng dạc đáp trả.

"Đồ Đồ chạy loạn liền thành bé hư, sẽ bị phạt." Hạ Linh nở nụ cười gian trá tựa như mẹ mìn bắt cóc trên phim, ngồi xuống nhìn cậu.

"Nếu Đồ Đồ là bé ngoan thì có được thưởng không?"

Hạ Linh nhướn mày hứng thú, thật là một cậu bé thông minh lém lỉnh. Cô từ túi áo lấy ra một chiếc kẹo chocolate, vật phẩm không thể thiếu mỗi khi cô tới thăm khám khoa nhi. Giơ chiếc kẹo quơ quơ trước mặt cậu bé:

"Một chiếc kẹo ngọt ngào cho bé ngoan ngồi về cạnh mẹ, Đồ Đồ cảm thấy thế nào?"

"Yaaa...Đồ Đồ siêu ngoan." Cậu bé liên tục gật gật đầu nhỏ, ánh mắt sáng quắc không rời chiếc kẹo.

Hạ Linh buồn cười đưa chiếc kẹo vào tay cậu, nhìn cậu bé bước chân ngắn nhỏ nhanh nhẹn chạy về phía mẹ.

Đó là một khung cảnh thật đẹp, thật ấm áp, Trình Viễn cho rằng vậy. Hạ Linh trong mắt Trình Viễn là một vị bác sĩ ôn hòa nhưng cũng lãnh đạm xa cách. Cô luôn mỉm cười với mọi người, luôn chăm chú nhìn người đối diện thể hiện sự tôn trọng lịch sự. Hiện tại, cậu được nhìn thấy Hạ Linh cười, một nụ cười chân thật. Ánh mắt cô nhìn cậu bé đựng đầy ý cười, ôn nhu sủng nịnh tràn ngập đáy mắt. Bỗng nhiên Trình Viễn cảm thấy nụ cười thường trực hàng ngày của Hạ Linh thật chói mắt, thật gượng ép, cậu không muốn nhìn thấy nó trên khuôn mặt cô.

"Suy nghĩ cái gì?" Hạ Linh đã nhận ra Trình Viễn ở phía sau, bước đến trước mặt cậu.

"Không có gì." Trình Viễn thoát khỏi dòng suy nghĩ, lẳng lặng ngắm nhìn người con gái phía trước. Đôi mắt ấy đã quay về mặt hồ tĩnh lặng, không còn một chút ánh sáng. Thật đáng tiếc.

"Không nghỉ trưa sao?"

Nói chuyện mấy ngày khiến quan hệ của họ đã trở nên tự nhiên quen thuộc. Đợi một lúc không thấy cậu trả lời, chỉ thất thần nhìn cậu bé Đồ Đồ ngồi cuối hành lang, Hạ Linh cười khẽ:

"Muốn một cái?"

"Ha...?"

Trình Viễn ngơ ngác, thật lâu sau mới phản ứng lại đây cô nói gì. Cậu có chút xấu hổ thầm thì:

"Em 24." Đã quá tuổi bị kẹo ngọt dụ dỗ.

Hạ Linh nhìn hai má cậu bắt đầu có dấu hiệu ửng hồng, hai tay đan vào nhau để sau lưng, bàn chân vô ý thức mà cọ xát sàn nhà. Có chút đáng yêu đâu.

Cô cười cười lấy ra một chiếc kẹo đút vào tay cậu:

"Ăn xong nhớ đánh răng." Sau đó vẫy tay đi mất. Nếu ở lại lâu thêm chút nữa, Trình Viễn liền sẽ lại thành một con tôm chín.

Trình Viễn cầm chiếc kẹo nhìn cô biến mất sau hành lang, bĩu môi có chút buồn bực mà nghĩ, cậu lại không phải trẻ con, cái gì mà ăn xong nhớ đánh răng, hừ. Nhanh tay bóc kẹo cho vào mồm, vị chocolate ngọt đắng lan tỏa khắp khoang miệng. Ngọt ngào luôn khiến tâm tình con người ta trở nên tốt hơn, cậu vuốt phẳng giấy gói cho vào túi áo, vừa hừ ca vừa bước chậm trên hành lang trống trải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro