"Cô gái văn chương" và Ngưu ma vương đang yêu 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Amano Tookoooooooooo!"
    Tôi yêu emmmmmmm!
    Tôi yêu em nhất trên đờiiiiiiii!"
    Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp bờ sông cháy rực ánh chiều tà.
◇ ◇ ◇

Tên tôi là Ushizono Takumi.

Một người đan ông mẫu mực, đội trưởng của câu lạc bộ Nhu đạo trường cấp ba Sẹuou, cơ bắp cuồn cuộn, mắt hổ mày tằm, oai phong vô đối!

Khi dẫn đội đi du đấu ở các trường khác, tôi thường được các giáo viên chào hỏi một cách lễ phép rằng:
      "Thầy là giáo viên chỉ đạo phải không ạ? Hi vọng buổi tập hôm nay sẽ thành công tốt đẹp."

Đó hẳn là do khí chất uy nghiêm không thể mạo phạm toát ra từ hình dáng của tôi, nhưng trên thực tế thì tôi chỉ mới qua tuổi mười bảy, là một nam sinh lớp 11, nhóm máu O, cung Kim Ngưu.

Mọi người thường gọi tôi với cái tên "Trâu điên địa ngục".

Năm lớp 9, tôi từng tay không chiến đấu với một con lợn rừng bị xổng ra từ một vườn thú gần nhà. Cuối cùng tôi đã chiến thắng và bắt sống nó, từ đó đến nay câu chuyện này vẫn được mọi người truyền tụng với nhau.

Hiện tại, tôi đang yêu.

Người con gái tôi yêu là Amano Tooko. Em là nàng công chúa đáng yêu điềm đạm, hiện cũng đang là học sinh lớp 11 của trường cấp ba Seijou.

Tôi gặp Amano lần đầu tiên vào đầu mùa hè năm lớp 10 đúng một năm trước.

Ngày hôm đó tôi đang có mặt ở thư viện. Đối với một nơi nhàm chán như vậy thì bình thường có lẽ một năm tôi cũng chẳng thèm đặt chân tới dù chỉ một lần,  nhưng hôm đóvì được đàn anh trong câu lạc bộ Nhu đạo nhờ trả sách nên tôi cũng không còn cách nào khác.

Trong một bưởi tập luyện, vì không kiểm soát sức mạnh của mình nên tôi lỡ quật vị đàn anh đó tới mức phải vào viện nằm vài tháng. Thế nên, để biểu đạt sự áy náy của mình, tôi đã tình nguyện làm mọi chuyện trong khả năng cho phép, và đó chính là nguyên nhân tôi đặt chân tới thư viện.

Hiện tại, mỗi lần nhớ tới chuyện ấy, tôi lại thầm cảm ơn vị đàn anh đó đến rơi nước mắt.

Bởi lẽ chính vì lần đặt chân tới thư viện đó mà tôi được gặp gỡ Amano Tooko.

Khi ấy, Amano đang đứng đọc sách trước một cái giá xếp đầy những quyển sách dày cộp với nội dung khó hiểu.

Mái tóc đen nhánh đầy nữ tính được tết thành hai bím tóc buông dài tới eo, cặp mắt dịu dàng dõi theo từng trang sách, bờ môi mềm mại màu anh đào và dáng người thon thả đó hấp dẫn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Là ai!

Em là ai!

Hỡi người con gái, em rốt cuộc là aiiiii!

Trong đầu tôi như vang vọng tiếng chuông chùa, tim tôi đập thình thịch, máu nóng như cuộn trào khắp cơ thể, tưởng chừng như hơi nước sẽ phụt ra từ hai lỗ tai của tôi.

Đúng vậy, vào khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã yêu.

Kể từ ngày ấy, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp Amano.

Em bước đi thanh thoát trong hành lang.

Em dịu dàng cúi xuống thay giày trước sảnh ra vào.

Em nói chuyện vui vẻ với bạn bè bằng giọng nói trong vắt như chuông bạc.

Em mặc đồng phục mùa hè.

Em mặc đồng phục mùa đông.

Em mặc đồ thể dục.

Em mặc đồ bơi.

Cho dù là ở thời điểm nào, Amano cũng đều xinh đẹp rạng ngời.

Đặc biệt là khi tôi nhìn lén từ sau khung cửa sổ hình dáng em mặc tạp dề trong buổi học nữ công gia chánh, vẻ duyên dáng động lòng người đó khiến tôi không khỏi tưởng tượng đến cuộc sống tân hôn với em, đến nỗi máu mũi tôi suýt nữa thì phun ra như suối.

Tuy nhiên, thật đáng buồn là Amano lại không hề biết đến sự tồn tại của tôi.

Giữa chúng tôi không hề có một tiếp điểm, cho dù đó là lớp học, hôi học sinh hay câu lạc bộ, chúng tôi đều ở hai chỗ hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy lựa chọn duy nhất của tôi là thử tiếp cận, tuy nhiên, cho dù tôi đã làm đủ mọi cách thì lần nào mọi chuyện cũng kết thúc trong thất bại. Chỉ cần ở một mình là Amano lại đọc sách, lúc đó thì cho dù tôi cố tình đi ngang qua, hay ra sức hắng giọng, thì em cũng hoàn toàn không rời mắt khỏi những trang giấy.

Người ta thường gọi những người như thế này bằng cái tên gì nhỉ?

Mọt sách?

Không, không phải, cô gái văn chương...

Đúng rồi, là cô gái văn chương!

Amano là một ''Cô gái văn chương'' chính hiệu.

Cho dù là lúc tan trường về nhà, cũng không một khắc nào em rời tay khỏi quyển sách, tôi đã bị em bỏ qua hàng trăm lần khi em bước đi trong lúc hai mắt vẫn chăm chú vào những trang sách.

Có một ngày, canh đúng lúc em không đọc sách, tôi tiến về phía trước và đứng chắn sừng sững trước mặt em như một ngọn núi...

Tuy nhiên, khi đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà ấy, hai chân tôi lại nhũn ra, dạ dày quặn thắt, mồ hôi tuôn ra như tắm, cuối cùng tôi quay lưng lại và chạy trốn thục mạng.

Tôi, Ushizono Takumi, người đàn ông mạnh nhất quả đất, người tay không bắt sống lợn rừng, vậy mà...

Thật mất mặt! Thật quá mất mặt!

Mang theo tâm trạng bi phẫn, tôi hướng về bầu trời chiều cháy rực và hét lên:

-Aaaaaaaaaaa! Amanoooooooo!

Tôi yêu emmmmmm! Tôi yêu em nhất trên đờiiiiiiiii!

Sau đó, tôi chỉ biết về nhà mang theo trái tim tan vỡ ngắm nhìn những bức hình chụp của Amano mà tôi mua của câu lạc bộ Nhiếp ảnh và tự an ủi một mình.

Chắc hẳn bây giờ Amano đã nhận ra sự tồn tại của tôi.

Nếu tôi tiếp tục chiến thắng ở các cuộc du đấu của câu lạc bộ, chắc hẳn danh tiếng của tôi sẽ tới được tai của em.

...Oa, bạn là Ushizono của câu lạc bộ Nhu đạo phải không ? Trận đấu hôm trước của bạn khiến mình rất cảm động, không thể cầm được nước mắt! Mình là fan chân chính của bạn! Hãy bắt tay với mình.

Nhất định có một ngày Amano sẽ mang theo gương mặt thẹn thùng chủ động vươn tay về phía tôi, chắc chắn ngày đó sẽ tới.

Đúng vậy! Nhất định ngày đó sẽ tới!

Ngoài ra thì cũng có một điều an ủi là những thằng con trai khác thầm thương trộm nhớ Amano đều hoàn toàn bị em bỏ qua, sau đó thì bọn nó ai cũng ủ rũ rút lui, điều này khiến tôi thở phào một hơi.

Tuy nhiên!

Khi chúng tôi lên lớp 11, tôi bỗng nhân ra bên cạnh Amano vừa từ đâu chui lên một thằng nhóc học lớp 10 tên là Inoue Konoha.

Thằng khốn đó mặt mũi trông như đàn bà, người thì ẻo lả chẳng khác gì cọng bún, nó mà bị tôi cho một chiêu quật qua vai thì chắc xương cốt sẽ nát bét luôn! Thế nhưng, một thằng nhóc như vậy lại dễ dàng gia nhập câu lạc bộ Văn học của Amano, và làm thân với em.

Ư ư ư ư ư ư ư~~~~~~~~

Thì ra là vậy, dùng thủ đoạn này để gia nhập cùng câu lạc bộ và tiếp cận Amano... Tôi đã hoàn toàn quên mất chiêu này.

Tuy nhiên, thân là đội trưởng của câu lạc bộ Nhu đạo, tôi không thể vứt bỏ Nhu đạo và gia nhập câu lạc bộ Văn học được.

Dường như Amano rất vui khi câu lạc bộ có thêm một người nữa, lúc nào em cũng gọi thằng nhóc Inoue đó bằng giọng ngọt lịm ''Konoha'', ''Konoha ơi'', tôi nghe nói sau khi tan học, em còn đến tận lớp để đón nó.

Tôi đã chứng kiến không chỉ một mà tận hai, ba lần hình bóng Amano dắt tay Inoue đi về phía câu lạc bộ Văn học, cứ như một người mẹ hiền đang đưa con tới trường mẫu giáo.

Gư~~~~~~, nó, nó lại đang nắm, nắm tay Amano của tôi...!

Không thể tha thứ!!!

Tôi núp đằng sau góc hành lang, nghiến răng nghiến lợi theo hai người đó tới câu lạc bộ Van học, khi tôi đang định áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên trong thì bỗng nhiên giọng nói của Amano vang lên.

-Thế nào, em đồng ý chứ? Làm ơn mà, Konoha.

Em đang yêu cầu thằng bánh bèo ấy chuyện gì đó.

-Đi mà, nhanh lên, nhanh lên~

Thanh âm đáng yêu làm tan chảy lòng người.

Tiếng ghế rung lạch cạch.

Oaaaaaaa, chuyện quái gì đang diễn ra đằng sau cánh cửa này vậy~~~~~~~!!!!

Máu dồn hết lên não tôi, đúng lúc tôi đang định áp sát tai hơn nữa để nghe ngóng thì một thằng đàn em trong câu lạc bộ Nhu đạo chạy tới.

-A, đội trưởng! Anh đang làm gì vậy, mau đi tập thôi!

-Ừ-Ừm. Đợi chút, anh đang tập đối kháng với cửa.

Tôi vội nghiêm mặt bày ra tư thế quật qua vai rồi bất đắc dĩ rời khỏi cánh cửa.
Một hôm khác, tôi lại tới áp tai vào cửa, lần này bên trong phòng vang lên âm thanh sột soạt như tiếng xé giấy (?), kèm theo đó là tiếng khóc nức nở của Amano.
-Híc...Konoha thật xấu xa. Lúc nào cũng bắt nạt chị...làm sao...em có thể để chị ăn một thứ kinh khủng như thế này chứ. Đồ độc ác, ác ma!
Uôôôôôôôôôôôô!
Thằng khốn kia đã làm gì Amano của tôi rồiiiii!
Nó đã để em ăn cái gì vậy!!!!!
Thứ kinh khủng rốt cuộc là thứ gì!
Inoue~~~~~~~~~~~!
Bố giết mày~~~~~~~~~~~!
Khi tôi định đạp cửa xông vào thì thằng đàn em của câu lạc bộ Nhu đạo lại chạy tới.
-Đội trưởng! Anh định giải lao tới khi nào vậy. Mọi người đang chờ anh đấy, mau quay lại đi.
-Không được, anh phải cứu Amano khỏi tay ác quỷ!
-Anh đang nói cái quái gì vậy?
Đúng lúc chúng tôi đang tranh luận, Amano mở cửa bước ra với vẻ mặt khoan khoái.
-Cảm ơn em vì bữa án, Konoha. Ngày mai em nhớ tham gia câu lạc bộ đúng giờ nhé.
Sau khi nói những lời này với âm thanh tíu tít như một chú chim con, em nhảy chân sáo ngang qua tôi và thằng đàn em rồi rời đi.
-Đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ rồi, Konoha.
Ngày hôm sau, Amano cũng lại nắm tay Inoue bước đi vui vẻ trên hành lang.
-Thiệt tình, chị đừng nắm tay em nữa, như vậy xấu hổ lắm.
Nghe thằng bánh bèo tỏ thái độ, Amano khẽ nhíu hàng lông mi dài ngước lên với vẻ bất an.
-Vậy thì khi chị buông tay, em không được bỏ chạy như lần trước mhes.
-Được rồi, dù sao thì em cũng không muốn bị rượt chạy khắp trường. Mà lần đó chị còn chạy đến độ hết hơi vấp té nữa chứ.
-Thì chị là một cô gái văn chương yếu đuối mà.
-Đó chỉ là do chị ít vận động mà thôi.
-A, đáng ghét~. Em thật chẳng biết quan tâm đàn chị gì cả. Đã thế thì chị sẽ không buông tay ra cho xem.
-Tha cho em đi mà.
Tôi phẫn hận dùng hai tay cào tường trừng mắt nhìn hai người đó chim chuột nhau.
Inoue Konoha, mau tránh xa Amano cho tao!
Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như mày lại dám công khai tán tỉnh Amano của bố, không thể tha thứ, không thể tha thứ, không thể tha thứ~~~~!
Hiện tại, tôi đang yêu.
-    Ưôôôôôôôôôô! Đi    chết      đi! Inoue   Konoha~~~~~~~~~~~!
Thế nên hôm nay tôi lại đứng ở bờ sông ngửa mặt lên trời phát tiết oán niệm với Inoue và tình yêu dành cho Amano.
-Chết đi!
Chết đi!
Chết đi~~~~~!
Có lẽ nào Inoue đang hẹn hò với Amano không? Hai người đó phải chăng ngay cả chuyện đó cũng làm rồi?
Mỗi lần chứng kiến bầu không khí thân mật bao trùm hai người, tôi lại cảm thấy dường như giữa họ đang chia sẻ một bí mật.
-Không thể tha thứ! Inoue Konoha~~~~!
Đúng lúc tôi vung một cước về phía mặt trời, từ phía sau vang lên tiếng của ai đó.
-Này, anh làm ơn đừng có đứng ở bờ sông liên tục gọi tên người khác như vậy được không hả?
Khi tôi quay lại, xuất hiện trước mặt tôi chính là Inoue, trông nó có vẻ thẹn thùng.
-Gừ, I-Inoue!
Thật ngạo mạn, một người tầm thường như nó mà cũng định dùng đòn quật lưng với tôi sao.
Tôi nhanh nhẹn lùi về sau nửa bước, lông mày giương lên, bày ra tư thế quyết tử chiến tới cùng .
-Mày tới tỉ thí với tao hả? Lá gan không nhỏ. Tốt, tới đi!
-Không phải vậy. Em sao có thể là đối thủ của anh Ushizono đội trưởng câu lạc bộ Nhu đạo được chứ.
Ái chà? Xem ra thằng bánh bèo Inoue này cũng biết nói vài câu ra hồn đấy.
-Anh Ushizono này, anh thích chị Tooko phải không ?
-Cái...! M-M-M-M-M-M-Mày nói cái gì vậy hả?
Tôi hoảng hồn.
-Thì lúc nào anh nhìn thấy chị Tooko cũng đỏ bừng mặt, lại còn trừng mắt nhìn em nữa.
-Khỉ thật, bị phát hiện rồi sao.
Thằng này không đơn giảm chút nào cả!
Inoue nhún vai nhỏ giọng lầm bầm.
-Thực ra thì anh mà cứ lộ rõ tâm sự trên mặt thế kia thì ai cũng nhận ra cả thôi. Người duy nhất không nhận ra chắc cũng chỉ có chị Tooko. Dù sao thì cứ chuyện gì liên quan tới bản thân là chị ấy lại rất chậm tiêu.
Hừm. Nói cứ như nó hiểu Amano lắm ấy. Thằng này thật đáng ghét.
-Rồi sao? Đã biết bố thích Amano rồi mày còn tới đây làm gì.
Nhìn tôi chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu, Inoue nghiêm mặt nói một cách dứt khoát.
-Em muốn mai mối cho anh Ushizono và chị Tooko.
-Cái gì!?
Tôi trợn to hai mắt, thấy vậy, Inoue khẽ nở nụ cười ngọt ngào.
-Dù sao em cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi bị người ta hiểu nhầm rồi kêu giết giết này nọ. Em cũng chỉ là người bị hại, chị Tooko đã ép em gia nhập câu lạc bộ Văn học để viết điểm tâm cho chị ấy. Em không phải bạn trai của chị ấy. Nói thật em rất hi vọng chị ấy buông tha cho em. Nếu chị Tooko có thể tìm được người viết điểm tâm khác, chắc hẳn chị ấy sẽ mặc kệ em. Và vừa may, anh Ushizono chính là người đó.
-?? Người viết điểm tâm? Đó là cái gì?
-Hiện tại anh chưa cần quan tâm tới chuyện này. Trước hết em sẽ dạy cho anh cách làm quen với chị Tooko.
-Ô!Vậy sao! Inoue! Thì ra mày lại là một người tốt đến vậy!!!
Lồng ngực run lên vì niềm hân hoan, tôi nắm chặt lấy tay Inoue với vẻ biết ơn. Cuối cùng, mang theo nét mặt hơi rúm ró, Inoue nói với tôi.
-Vậy thì giờ nghỉ trưa ngày mai anh tới thư viện chờ em nhé.









�1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro