"Cô gái văn chương" và Ngưu ma vương đang yêu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi tới thư viện, tôi thấy Inoue đã tới trước và đang ngồi đợi bên một cái bàn của phòng đọc.
Tôi đánh giá nó một lần nữa, thằng này có một mái tóc thật mượt và làn da trơn láng.
Là loại hình không hề tồn tại trong câu lạc bộ của chúng tôi.
Khi tôi biết nó không phải kẻ địch của tôi, tôi bắt đầu cảm thấy nó cũng đáng yêu đấy chứ, thật kì lạ.
Thấy tôi đến, Inoue đứng lên chào tôi một cách lễ phép và mỉm cười.
Sau khi tôi ngồi phịch xuống cái ghế đối diện, nó rút ra một xấp giấy bản thảo bị đóng thành tập và bút chì, rồi bắt đầu nói.
-Từ bây giờ anh Ushizono sẽ viết "truyện tam đề". Anh biết "truyện tam đề'' là gì không?
-Không.
-Đó là thể loại truyện dân gian với chủ đề được lấy từ ba từ đơn. Đầu tiên, em sẽ nói ra ba từ, anh hãy dựa trên đó và viết ra một câu chuyện có cả ba từ đó.
Tôi nghiêng đầu với vẻ khó hiểu.
-Hửm? Cái thứ tam đề này và Amano có liên quan gì với nhau sao?
Inoue cười đáp.
-Chị Tooko rất thích ăn những câu chuyện ngọt ngào. Thế nên nếu anh Ushizono viết ra một câu chuyện thật ngon và tặng cho chị ấy, chắc hẳn chị ấy sẽ rất vui và phải lòng anh Ushizono.
-T-Thật sao!?
-Đúng vậy. Ít nhất là sẽ hơn đứt một kẻ suốt ngày chỉ viết ra những câu chuyện kì cục.
-Tốt! Mặc dù không hiểu lắm nhưng anh cứ viết cái đã!
-Vậy chủ đề hôm nay sẽ là "Xe đạp", "Khăn tay", "Lễ hội búp bê". Thường thì thời gian sẽ là từ bốn đến năm mươi phút cho khoảng hai, ba trang giấy. Nhưng vì hôm nay là ngày đầu nên anh viết lâu một chút cũng không sao cả. Chỉ cần ngày mai anh nộp lại cho em là được...này, anh có đang nghe không đấy, anh Ushizono?
Tôi nắm chặt cây bút chì và bắt đầu viết hăng say lên giấy bản thảo.
-Xong rồi!
-Hả, vẫn chưa tới ba mươi giây mà, quá nhanh, quá nguy hiểm!
-Oa ha ha ha, tiên hạ thủ vi cường, tốc độ chính là sinh mạng!
Tôi ưỡn ngực cười to. Inoue nhận lấy xấp giấy bản thảo mà tôi đưa ra và bắt đầu đọc.
Khuôn mặt của nó dần dần trở nên u ám.
"Khăn tay khiến tôi té xe đạp, sau lễ hội búp bê."
-Thế nào? Câu này có nghĩ là vì khăn tay nên xảy ra tai nạn té xe, thời gian là vào sau ngày lễ hội.
-Không được.
-Cái gì!
-Ý em là anh phải viết thành một câu chuyện chứ không phải thứ tào lao này.
-Hừm...
-Chị Tooko rất thích tiểu thuyết tình yêu, nếu anh có thể viết ra nội dung như vậy thì chị ấy sẽ rất vui.
-Được rồi, cứ giao chuyện này cho anh!
Sau khi tan học, tôi đưa ba tờ giấy bản thảo cho Inoue, đó là câu chuyện tình yêu ngọt ngào mà tôi đã vắt sạch đầu óc, dốc hết gan ruột ra để viết.
-Lần này thì sao!?
Mang theo vẻ mặt đau khổ, Inoue lật qua từng trang giấy.
"Buổi sáng, tôi thức dậy. Tôi đi vệ sinh. Tôi giải quyết thật nhanh. Tôi rửa mặt. Tôi xì mũi. Tôi đánh răng. Tôi ăn natto...1 ( *Lặp lại bên dưới)...Tôi cầm lấy khăn tay...Tôi té xe đạp...Tôi đi chơi với bạn gái thật vui...Tôi quên mất lễ hội búp bê."

( Natto: một loại đồ ăn làm từ đậu nành lên men của Nhật)

-Ừm...

Inoue nhíu chặt hai hàng lông mày rồi lấy tay ôm trán. Sau đó nó lại ngẩng đầu lên, liếc tôi một cái rồi nói.

-Xin anh nhớ nguyên tắc cơ bản là phải thụt đầu dòng trước mỗi câu. Ngoài ra phải cách dòng ra, dồn hết thành một đống thế này rất khó đọc. Thêm nữa là phải chú ý trợ từ,,, Và nhớ chú ý câu cú, lần nào cũng bắt đầu bằng "tôi'' thế này hơi... với lại nội dung chủ yếu nó... cũng...

Nó lại gục đầu xuống và lầm bầm cái gì đó trong miệng.

-Tóm lại là anh thử đọc cái này xem. Tham khảo được gì thì cứ tham khảo.

Nói rồi, Inoue đưa cho tôi một quyển sách.

-Tình đậu?  Tu rờ ghê vờ nờ? Đậu cũng biết yêu hả? Đây là truyện về nhà hàng nào đó hả?

-Đọc là Turgenev, không phải "Tu rờ ghê nê vờ ''. Còn nữa, không phải ''đậu'' mà là ''đầu'', "đầu" trong "đầu tiên" ấy, quyển sách này có tên là Tình đầu.

-Ồ, thì ra là vậy! Thì ra là tình đầu!

Tình đầu.

Hai từ tuyệt diệu này khiến tim tôi đập liên hồi.

- Quyển này khá mỏng nên chắc anh sẽ đọc xong ngay thôi. Nếu anh có thể viết ra một câu chuyện như trong sách này thì em nghĩ chị Tooko sẽ đổ đứ đừ anh Ushizono thôi.

- Thiệt hả, được rồi! Để anh đọc~~~~~~~

Trong giờ tập luyện của câu lạc bộ, tôi không nhịn được mà bắt đầu mở sách ra đọc.

Xung quanh vang lên những tiếng xì xào.

- Ê tụi mày xem kìa, đội trưởng đang đọc sách!

- Lại còn là Tình đầu nữa! Ôi cha mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy?

Lao xao lao xao.

Rì rầm rì rầm.

Ủa? Sao tai mình ngứa thế nhỉ.

Tôi vừa dùng ngón cái ngoáy lỗ tai vừa tiếp tục đọc sách.

Đột nhiên, một cơn buồn ngủ ập tới tựa như sóng cả.

- Ô...

- Oa! Đội trưởng!

- Tỉnh lại! Đội trưởng!

Khi tôi phục hồi ý thức thì thấy các thành viên trong câu lạc bộ đang vây quanh và nắm lấy vai của tôi lắc lấy lắc để.

- Hửm? Anh vừa ngủ quên à?

- Anh làm bọn em hết cả hồn, tự dưng gục xuống sàn như vậy~

- Xin lỗi. Nhưng mà đừng lo, anh đọc sách tiếp đây.

Nói xong, tôi lại mở quyển truyện ra.

Và...

- Ô...

- Đội trưởnggggg!

Chẳng hiểu tại sao mà cứ mỗi lần tôi mở sách ra là một cơn buồn ngủ cực kì mãnh liệt lại ập tới, khiến toàn bộ ý thức của tôi bị cuốn trôi, cứ như thể vừa bị đập một cú thật mạnh vào đầu.

____________________________________

- Xem ra với thể chất của anh thì một lần đọc sách sẽ không thể đọc nhiều hơn một trang.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau ở thư viện.

Nghe tôi nói thẳng như vậy, Inoue trợn mắt há hốc mồm lắp bắp hỏi lại.

- L-Làm... làm sao có thể, vậy trong giờ thi Ngữ văn anh làm bài kiểu gì chứ?

- Chẳng làm gì cả. Cứ nộp giấy trắng nhận ngỗng thôi.

- Giấy trắng... nhận ngỗng... Nhưng mà, khi thi vào trường thì sao... Trường mình điểm chuẩn em nhớ cũng khá cao mà...

- Anh không có thi. Em nhìn anh là biết anh thuộc dạng được đề cử vì thành tích thể thao rồi. Toàn bộ chương trình học từ trước đến giờ anh đều dùng cơ bắp để đền bù cả.

Nghe tôi lẽ thẳng khí hùng nói như vậy xong, có lẽ do quá bội phục, Inoue hoàn toàn im lặng.

- Chà, nhưng vì Amano, sau khoảng 30 lần nghỉ ngơi, anh cũng đọc được khoảng 30 trang rồi.

- ...........Anh cực khổ quá.

Inoue cúi đầu thật sâu, rồi bằng giọng mệt nhọc, nó hỏi tôi:" Thế cảm tưởng của anh sau khi đọc xong thế nào?".

- Ờ thì tự dưng xuất hiện một con nhỏ nào đó tên là cái gì Zizi, rồi một thằng nhóc Vlavla gì đó bắt đầu kể câu chuyện tình yêu của mình... này Inoue, tên tuổi đám Nga ngố này đều kì cục vậy à?

- Không... cái này là...

- Tên công viên cũng thế, đọc tí thì cắn vào lưỡi, hình như là Neskutchny gì đó thì phải.

- Tại sao chỉ có tên công viên là anh nhớ chính xác vậy !?

- Thì nó nghe kì cục quá nên anh cứ luyện phát âm hoài, một hồi thì nhớ luôn.

- Thôi anh cho em xin. Đây cũng không phải sách dùng luyện phát âm.

- À đúng rồi! Ngoài ra còn có một cô gái tên cái gì mà Kinakina, à Syesye, à không là Zidane nữa.

- Là Zinaida, không phải Zidane. Ít nhất anh cũng nhớ tên nữ chính hộ em chứ.

Sau khi mếu máo nói như vậy xong, Inoue lại lấy tay ôm trán.

- .... Thật xin lỗi, em đã không cân nhắc tới thể chất của anh Ushizono. Cứ thế này thì chờ đến khi anh đọc xong sẽ mất rất nhiều thời gian cho nên em sẽ nghĩ cách khác.

- Ồ, em có biện pháp gì sao!

Thấy tôi hào hứng, Inoue bắt đầu nói, trông nó có vẻ hơi bất cần đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro