Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    8:30AM bên khách sạn của Jiyeon và Eunjung, nó đã chuẩn bị cho ngày mới, Eunjung ăn mặc xì tai sang chảnh... còn Jiyeon vẫn là style đó quần sọt màu và áo somi trơn, giản dị nhưng rất theo gu thời trang...
-Giờ thì phải đi kiếm cái gì bỏ bụng cái đã sẵn mình đi mua sắm luôn hé Jiyeon...*Eunjung nháy mắt*
-Giờ qua đây tìm người hay đi du lịch vậy má???
-Cả hai luôn hihi... nhoa... nhoa Jiyeon... bạn Jiyeon xinh
đẹp, dễ thương, dễ mến nhaaaaaaaaaaaa.... Chỉ chơi trong vòng buổi sáng thôi mà ... tới 12h trưa rồi hẳng đi kiếm nhà cô hé... thời gian còn dài mà lo gì hé hé...*Eunjung thuyết phục nó*
-Rồi rồi... cậu làm tớ mắc ói quá rồi nè Eunjung ... đi thì đi, chỉ buổi sáng hôm nay thôi đó có biết chưa...*Nó vừa mang giày vừa nói*
-Yes Madam...à nhầm... Yes sir híhí vui thấy ớn...*Eunjung nhúng nhúng*
-Dù sao thì tớ cũng cần phải mua một vài bộ đồ, hết đồ mặc rồi haizzzzzzzzzzzz *nó thở dài ngán ngẫm*
-Thấy chưa, tớ rũ đi Trung tâm mua sắm là ý kiến sáng giá mà, thấy tớ có ích ghê hông haha*Eunjung đắc ý*
-Có ích lắm, có ích thấy gớm.... ăn hại thấy bà mà bày đặt xạo ke...
-XÍ... nói bạn mình vậy đó hả, cái đồ quễ xứ...Grừ...*Eunjung bốc khói*
-Les't go... đi thôi, tớ đói quá trời rồi...*nó đứng lên đi*
-Vậy thì lại trung tâm mua sắm đi, chỗ đó có đầy đủ luôn, đồ ăn đầy cũng có đầy luôn... *Eunjung nói xong dứt tiếng, liền một mạch kéo tay nó đi*
-Ờ,.. từ từ ...
..................................................................
-Bây giờ mình đi đâu đây??? *Richard và Hyomin lên xe*
-Anh muốn chở tôi đi đâu cũng được, người rũ là anh mà chứ tôi đâu muốn đi... đừng có đem tôi đi bán là mừng rồi *Hyomin nhìn Richard nói nhưng không nở nụ cừi*
-Hihi Anh mà đem em đi bán à... nhìn anh giống loại người đó lằm à...*Richard cười tươi*
-Nhìn anh cũng giống lắm đó Richard! *cô cười thoáng*
-Wow wow... lần đầu tiên anh thấy em cười đó Hyomin, mặc dù chỉ là cười thoáng qua nhưng anh thấy nó rất đẹp, đừng nhâu nữa mà hãy cười như anh nè... haha *Nói rồi anh nhìn Hyomin cười lớn*
-Đồ biến thái... *Hyomin nhìn Richard chề môi*
-Anh nói thật mà, con gái đẹp nhất là khi cười đó có biết chưa...
-Ý anh nói là bình thường tôi xấu à??? *cô lườm anh*
-Không... không... ý anh không phải vậy đâu,,, ý nói là nếu em cười thì sẽ đẹp đẹp đẹp hơn nữa đó mà hihi *Richard nhăn răng*
-Rồi giờ đi đâu... không lẽ chạy vòng vòng vậy hoài hả? Tôi đói bụng lắm rồi nè...*cô nhìn Richard*
-Em muốn ăn ở đâu???
-Trung tâm mua sắm, lại đó ăn rồi sẵn đi mua sắm luôn... okey
-Okey hì ...*Richard vui vẻ chiều theo ý của Hyomin*
Sau 15 phút, Richard và Hyomin có mặt tại khu trung tâm mua sắm lớn ở TP New York, cả hai vào cửa hàng Sushi ngồi gọi món
-Em thích ăn Sushi lắm à? *Richard ngồi đối diện Hyomin hỏi*
-Ừm rất thích Sushi... khi còn ở HÀN QUốC tôi vẫn rất thường được chở đi ăn...*nói đến đây Jiyeon tiếp tục xuất hiện trong suy nghĩ của cô, cô nhìn đĩa đồ ăn khẽ cười*
Richard hầu như đã hiểu được cô đang nói gì và nghĩ gì nên anh lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô : - là nhóc đó à, chắc vì nhóc đó thích nên em cũng thích luôn phải hông???
-Ừ...*một nụ cười nhẹ của cô tắt hẳng, nhưng trong lòng cô có một cảm giác gì đó rất lạ, giống như rằng nó đang ở đâu đó rất gần cô...*
Được 10phút thì phía bên cửa ra vào có hai người bước vào là nó và Eunjung, cả hai chọn ngồi ngay bàn được đặt gần cửa ra vào..........
-Tớ biết cậu thích ăn sushi nên dẫn lại đây đó nghe...*Eunjung kéo ghế ngồi vừa nói
-Cậu đang ngợi kí ức cho mình đó hả...haizzzzzzzzzzz *Jiyeon nhìn Eunjung thở dài*
-Gì đây trời... thì cậu cứ nhớ tới cô ấy đi, còn việc ăn thì để cái miệng lo là đựơc rồi, thở dài cái gì....*Eunjung nói lý*
-Dà.. con biết rồi má, má nói quài, nói mãi, nói miết... Nhưng sao tớ thấy có cảm giác sau sau đâu ấy Eunjung ...
-Hả? hổng hiểu ... *Eunjung gải đầu*
-Ý tớ nói là tớ có cảm giác Hyomin đang ở đâu đó gần tớ...
-Có hả? đâu...*Eunjung nhìn dáo dác...* có thấy ai đâu trời.... Đồ ăn ra rồi, ăn đi.....
.........................
-Ăn xong rồi vậy anh kiêu tính tiền nha rồi mình qua shop mua đồ...*Richard nói rồi gọi phục vụ lại*
-Ừ, Mà anh cũng không cần theo tôi đi mua sắm đâu, anh cứ đi đâu đó rồi một lát quay lại đón tôi sau cũng được *Hyomin lấy túi xách*
-Không sao đâu, để anh đi cùng em... chứ giờ em kiêu anh đi đâu đó anh biết đi đâu đây? Vậy thì hãy để anh đi theo làm osin cao cấp xách đồ cho em hé...*Richard nháy mắt với cô*
-Tởm... Anh cứ ngồi ở đó mà luyên thuyên đi, tôi đi trước...*nói rồi cô đứng lên đi ra*
Đúng lúc đó Jiyeon ngước mặt lên, trước mắt nó là cô sao? Nó không thể tin nổi, nó thừ người ngồi đó nhìn cô cho đến khi cô bước đi ra gần phía cửa, khoảng cách của cô càng lúc càng thu hẹp lại gần sát bên.... nó đứng lên...
-Hyomin....*nó nhìn và lên tiếng gọi cô*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro