Chap 21: Khi yêu người ta thường thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người ta nói quả thật không sai, khi yêu ai cũng đều thay đổi cả. Cô thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi"

~~~

Tiết Hoá học hôm nay cả lớp A1 được thực hành thí nghiệm trong phòng Lab của trường, nơi này vừa rộng vừa trang bị toàn những thiết bị hoá học cao cấp, có thể được xem là một phòng học thí nghiệm hoá-sinh đạt chuẩn. Cũng như mọi tiết học Hoá trước giờ của cô, lớp rất trật tự và vâng lời, hết thảy điều sợ chỉ cần một sai xót nhỏ thì Phạm Hương lại trưng ra cái bộ mặt băng lãnh đáng sợ cho nên nhất cử nhất động của chúng đều nghe theo cô, về điểm này của lớp khiến cô rất hài lòng.

Đang lúc Phạm Hương hướng dẫn thí nghiệm tiếp theo và yêu cầu học trò làm theo mình, thí nghiệm này sẽ sinh ra nhiều CO2 và NO2 cho nên cô đã căn dặn cả lớp không được cho vào quá nhiều chất ban đầu. Thế nhưng lại càng không ngờ được trong lớp có trò bị mẫn cảm, là Lan Khuê, mũi nành vốn rất yếu rồi, trước giờ ở Anh cứ đến giờ Hoá học lại cùng Du Thăng bày tính cúp cua. Lâu dần cũng chẳng mấy khi vào đến phòng thí nghiệm.

Nàng lại càng không nghĩ mình bị mẫn cảm, chỉ thi thoảng ngửi được mùi khói thì có chút khó chịu thôi. Nhưng mà bây giờ Lan Khuê thật sự không thể chịu được nữa, ngực nàng rất đau. Lại không tự chủ được phương hướng và tim thì đang co thắt rất nhanh, vài giây sau trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Lan Khuê chỉ có thể nghe được tiếng các bạn trong nhóm gọi mình, lay mình rất nhiều, rồi nàng ngất lịm đi.

Du Thăng cả kinh, ngay lập tức chạy đến bên định sẽ bồng nàng đến phòng y tế ngay nhưng khi cậu vừa vòng tay vào eo Lan Khuê đã ngay lập tức bị cô Phạm mạnh bạo đẩy ra. Mặt cô lúc này đanh lại nổi cả gân xanh, bộ dạng vô cùng khẩn trương, rồi ngay sau đó cô nhấc bổng Lan Khuê trên tay mình, đi nhanh nhất có thể ra ngoài. Cô còn không màng đến cả lớp lúc này đang hỗn loạn cả lên không biết tình hình thế nào, Du Thăng và Hiểu Phương cũng đuổi theo.

Chưa đầy một phút sau Phạm Hương từ cửa phòng y tế bước vào đã lập tức ra lệnh bảo mọi người ra ngoài, mở hết tất cả các cửa lại căn dặn y tá của trường chuẩn bị các dụng cụ cần thiết. Mọi người cũng vô cùng hốt hoảng khi lần đầu tiên nhìn thấy sự khẩn trương lo lắng trên gương mặt cương ngạnh của Phạm Hương, vì ai cũng đều đã biết cô vốn là bác sĩ nên đều nghe theo chỉ dẫn của cô.

Phạm Hương nhanh chóng đặt Lan Khuê xuống giường, ghé tai lên ngực để nghe nhịp tim vô cùng yếu ớt của nàng, gương mặt tái đi như không còn một giọt máu, mắt nhắm nghiền đôi môi cũng thâm dần đi. Lúc này lòng cô như bị ai giày xé, rất đau, không thể kiểm soát được.

Phạm Hương không cho phép mình được lơ là, cô phải sơ cứu cho nàng. Thao tác điêu luyện, cô mở vài cúc áo của Lan Khuê rồi lập tức lấy hơi thổi ngạt cho nàng, một lần rồi lại một lần ... sau khi cảm nhận được người con gái trước mặt đã dần hô hấp đều trở lại cô mới thả phào nhẹ nhõm, rất may mắn do cô đã kịp thời nhận ra nàng bị ngạt khí CO2. Bây giờ tạm thời nàng đã không sao, nhưng vẫn chưa hồi tỉnh, cô cứ ngồi yên lặng như vậy nhìn người con gái trước mặt, trong lòng rối bời ...

Lan Khuê ngơ ngác tỉnh dậy, trước mặt là một không gian xa lạ, khẽ cử động đầu ngó nghiêng một chút, ra là phòng y tế, hình như vừa rồi nàng bị ngất, bây giờ cả người chỉ cảm nhận được sự mệt mỏi, hoàn toàn chẳng nhớ gì. Nhìn sang phía cửa sổ phòng, Lan Khuê giật mình khi thấy bóng dáng quen thuộc ấy, Phạm Hương cô làm gì ở đây? Lan Khuê rất muốn hỏi vừa rồi có chuyện gì nhưng lại không dám lên tiếng.

Nghe thấy tiếng Lan Khuê cử động Phạm Hương liền quay sang nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, một tia vui mừng loé lên nơi đáy mắt cô, Phạm Hương bước tới, hỏi với giọng vô cùng dịu dàng: "Em thấy sao rồi?"

Lan Khuê có chút ngỡ ngàng, giọng nói ấm áp này nàng từng được nghe, là cái hôm nàng bị ngã xe đạp ... Nàng chưa trả lời cô đã gấp gáp tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng: "Em đã ngất mất nửa tiếng rồi, bây giờ cảm thấy thế nào?

"Em ... em hơi mệt, mà vừa nãy em bị làm sao?" – Lan Khuê khẽ hỏi, định tự mình ngồi dậy nhưng bị Phạm Hương cản lại, lúc này nàng mới để ý mấy cúc áo của mình bị mở toang ra, rất ngượng, Lan Khuê vội vàng xoay mặt đi, tay thì nhanh chóng kéo tấm chăn lên đến tận cổ.

"Ngạt khí, em là đồ ngốc sao? Bản thân bị mẫn cảm mà không hề biết?" – Nói rồi cô với tay rót cho nàng cốc nước sau đó đứng dậy mở tấm màn che ra, ý nói mọi người có thể vào thăm.

Lan Khuê thấy thái độ của cô dường như không để ý tới việc vừa làm mình ngượng ngùng, may thật. Lan Khuê chưa kịp hỏi thêm gì thì bên ngoài đã nhanh chóng kéo vào, Du Thăng, Hiểu Phương, mấy bạn cùng lớp và còn có cả cô chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, Lan Khuê khó chịu nhăn nhó mặt mày. Du Thăng chạy đến, nắm lấy tay nàng rồi hỏi lấy hỏi để, Lan Khuê chưa trả lời thì mọi người ai cũng chen vào tiếp tục hỏi.

Phạm Hương hắng giọng nói rằng Lan Khuê vừa rồi bị ngạt khí, mọi người cứ bao lấy nàng như vậy nàng sẽ không được thoải mái. Chú ý đến lời cô, mọi người chỉ thay nhau bảo nàng nghỉ ngơi rồi lần lượt đi ra, lúc này chỉ còn Du Thăng vẫn cứ khư khư ngồi đấy. Phạm Hương khẽ nhíu đầu mày rồi lẳng lặng bước ra ngoài, vừa đến cửa đã bị một thân hình cường tráng khác đâm sầm vào. Người đó có vẻ rất vội vã, Phạm Hương ngay lập tức nhận ra người trước mặt, anh ta là Vĩnh Hy.

Vĩnh Hy cũng ngạc nhiên không kém, nhìn chăm chăm vào Phạm Hương rồi cất giọng nóng nảy: "Cô làm cái quái gì ở đây? Lan Khuê đâu?" – vừa nói Vĩnh Hy vừa nắm chặt nắm đắm, cứ như là sẵn sàng vung ra bất cứ lúc nào, vừa nghe nhà trường thông báo Lan Khuê bị ngất anh đã bỏ mọi công việc mà chạy ngay đến đây, nào ngờ lại gặp phải con nhóc này, không phải anh đã cảnh cáo cô ta không được động đến Lan Khuê nhưng sao bây giờ cô ta lại xuất hiện ở đây?

"Tại sao tôi ở đây không phải việc của cậu" – Phạm Hương lãnh đạm đáp lại sự hung hãn của Vĩnh Hy rồi lướt qua anh ta đi ra khỏi phòng.

Vĩnh Hy vừa định tung một đấm thì nghe tiếng Lan Khuê gọi mình: "Anh Vĩnh Hy". Anh vô thức buông nắm đấm, nhanh chóng đi đến bên cô.

Lan Khuê sau khi hỏi Du Thăng mới biết vừa nãy nàng bị ngất trong tiết Hoá học, Phạm Hương còn tự mình bế nàng xuống đây rồi sơ cứu cho nàng, làm cho tất cả y tá trong trường tự dưng như trở thành vô dụng. Cô còn đợi ở đây cho đến khi nàng tỉnh mới để mọi người vào thăm, vừa nãy cũng là vì lo nàng khó chịu mà lạnh lùng bảo mọi người đừng vây nàng. Lan Khuê cảm thấy rất vui, trong thâm tâm nàng đã vô cùng cảm thán cô hết lần này đến lần khác đã giúp nàng, trái tim Lan Khuê bất giác lại dao động nữa rồi ... Đang mãi suy nghĩ thì nghe tiếng Vĩnh Hy giận dữ bên ngoài, Lan Khuê liền gọi anh vào.

Vĩnh Hy lo lắng hỏi han nàng rất nhiều, Lan Khuê lại cố mỉm cười cứ bảo mình không sao, còn không quên nhờ anh giấu diếm cả nhà việc này. Nàng không muốn mọi người lại lo lắng, vì bây giờ nàng thật sự không sao, chỉ hơi mệt mỏi một chút mà thôi. Vĩnh Hy chiều theo ý nàng, cũng không muốn kinh động mọi người. Anh bảo nàng nghỉ ngơi một lúc đến đúng giờ tan học anh sẽ đưa nàng về.

Du Thăng cũng bị Lan Khuê đuổi về lớp học, bây giờ chỉ có Vĩnh Hy ở lại đó với nàng. Lan Khuê bây giờ mới thả lỏng mình chìm vào giấc ngủ. Vĩnh Hy ngồi đấy, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, khẽ vuốt lại mấy lọn tóc trên trán, rồi lại không tự chủ được mà sờ lên đôi má hơi thiếu sức sống của nàng.

Lan Khuê bây giờ trông mềm yếu và nhỏ bé làm sao, Vĩnh Hy chỉ mong muốn ngay lập tức ôm nàng vào lòng mà vỗ về ... nhưng anh lại hoàn toàn không thể, anh chỉ có thể ngồi đây, nhìn nàng đang say giấc ...

Ngoài cửa phòng, Phạm Hương đã quay lại tự lúc nào, cô không vào, chỉ đứng ở đó nhìn người đàn ông đang ân cần ngồi bên Lan Khuê, cô nhíu mày, lặng lẽ rời đi.

Hôm đó Lan Khuê sau khi về nhà cũng ngủ thêm một giấc dài đằng đẵng nữa cho nên đến đêm nàng lại không thể nào ngủ được. Lan Khuê cầm điện thoại đi ra vườn, rất lâu rồi nàng không liên lạc với Midu, không biết vì sao hôm nay Lan Khuê rất muốn nói chuyện với Midu, thế là nàng liền gọi cho bạn thân.

Sau khi nói chuyện thăm hỏi một lúc Lan Khuê mới ngập ngừng bảo với Midu: "Nếu như đứng trước một người mà tim cậu cứ đập loạn cả lên, cả người cũng tự nhiên nóng ran còn thần kinh thì căng hết cả lên thì sao nhỉ?"

Midu ở đầu dây bên kia nhanh chóng thắc mắc: "Oppa đẹp trai nào đã cướp mất trái tim tiểu thư Lan Khuê của tớ rồi, mau khai ra cho tớ biết?"

"Cậu đừng đùa, tớ nói thật đấy, không giống như cảm giác mà cậu nghĩ đâu, ngay cả khi tớ và cậu đi fanmeeting của Jong Suk oppa tớ còn được anh ấy ôm nhưng đâu có thứ cảm giác này?" – Lan Khuê giải thích.

"Hay là cậu đã ... yêu rồi? Đúng rồi, Lan Khuê cậu đã bị trúng sét của Cupid rồi" – Midu gật gù.

"Có lẽ nào? Tớ thật sự thích ... nhưng mà..." – Lan Khuê ngập ngừng mãi khiến cho Midu cũng háo hức rất muốn biết.

"Cậu mau nói xem, rốt cục là thần thánh phương nào? Nhanh lên tớ tò mò chết đi được".

"Là ... là cô giáo của tớ"

"Cái gì?" – Midu kinh ngạc.

"Cậu đừng có hét lên như vậy chứ, thật ra cô ấy rất trẻ, với cả từ ngày đầu tiên tớ đến trường đến bây giờ cô ấy đã giúp tớ không biết bao nhiêu lần rồi, lúc tớ đứng trước cô ấy thì hình như tớ không còn là tớ nữa, cảm giác rất ... rất ... nói chung là tớ không thể diễn đạt được bằng lời"

"Ô hô, đại tiểu thư của chúng ta động tình rồi, thế đã thổ lộ chưa?"

"Hình như ... cô ấy có người yêu rồi" – Giọng Lan Khuê lạc đi một chút, hình như có chút hụt hẫng.

"Đã là thời đại nào rồi cậu còn có cái suy nghĩ ấy? Có người yêu thì đã sao, huống hồ Lan Khuê của chúng ta xinh đẹp như thế?" – Midu kiên quyết.

"Để tớ nghĩ đã, thật sự tâm tư cô ấy rất phức tạp, tạm thời tớ không dám mở lời đâu"

"Bà cô của tớ ơi, cậu thích người ta thì nói là thích có gì phải nghĩ, từ khi nào mà cậu lại thiếu tự tin về bản thân như vậy? Trả lại tớ Lan Khuê mạnh mẽ kiên cường của ngày trước đi, người ta nói quả thật không sai, khi yêu ai cũng đều thay đổi cả. Cậu thay đổi rồi, cả người thay đổi rồi, mềm yếu và uỷ mị quá" – Midu trêu Lan Khuê.

"Cậu ... không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ đi ngủ đây, nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, tớ cực nhớ cậu. Gửi lời hỏi thăm các bạn nhé. Bye bye" – Không muốn bị Midu tra khảo nữa, Lan Khuê tắt điện thoại một hồi lâu rồi vẫn cứ ngồi ngoài vườn suy nghĩ.

Nàng không hề biết từ lúc nàng rón rén bước ra đây đến giờ Vĩnh Hy vẫn lặng lẽ đi theo nàng. Lúc này đây anh lại lặng lẽ vào nhà. Chiếc áo khoác anh cầm trong tay được anh đặt cạnh cửa, anh vốn định mang ra cho nàng, chỉ sợ nàng lạnh, sợ nàng chưa được khoẻ, anh quay đi nhưng trong lòng buồn bã nghĩ 'Lan Khuê à, nếu như em biết cô ta là ai liệu em có còn cảm giác thích nữa hay không? Cô bé ngốc?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro