chap 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 85: QUAY LẠI ?

Buổi tối , lúc mọi ánh đèn điều tắt đi , có người thì thông thả nghỉ ngơi , có người thì bắt đầu tất bậc với cuộc sống về đêm

Sài gòn về đêm , thật đẹp ! điều đó không thể chối cải nhưng đáng tiếc vẻ đẹp đó ẩn nhẫn những niềm đau , những góc khuất điều bị bóng tối che đi

Nỗi cô đơn lên ngôi , tâm tư dần trống trãi và lâm vào trạng thái ưu sầu

Hai người ngồi trong xe , không khí có chút im lặng cùng ngột ngạt . Hàn Thần lái xe , Tiểu Băng nhìn phía cửa sổ để che dấu tâm tư của mình

Từ lúc nào trở nên như vậy ? người cùng nàng tuy trước kia xa lạ nhưng vẫn là có thể cho nhau những câu nói dù đơn giản nhất , xuất phát điểm là cô trò nhưng vẫn có những thứ ám muội không rõ ràng , đến điểm cuối cùng là người yêu thì là niềm ngọt ngào giờ thì sao ? người lạ không đúng người yêu thì càng không phải liệu hai người còn là cô trò được sao ? chỉ có thể trả lời là mơ tưởng

Xe cuối cùng dừng lại ở nhà Tiểu Băng , nàng có chút khó xử vì bản thân nàng không muốn quay về nơi này nữa dù đó là nhà của nàng

Hàn Thần nhìn nàng một chút , sau mở cửa xe cho nàng xuống . Nàng cũng thuận thế bước xuống xe , định mở lời nhưng là bị người ta đoán trước một bước

"Em vào nhà đi "

Nàng có tí phân vân khó xử , giữa tình cảnh này hai người còn sống chung là làm khó nàng đi

"cậu về đi , tôi hôm nay trở về nhà mẹ"

Hàn Thần thời khắc này thật muốn cười , cười hết thảy cho đau xót trong lòng

"Tôi đã dọn hết đồ ra ngoài , em không cần lo" giọng nói điềm đạm không run nhưng vẫn nghe ra được sự chua xót Hàn Thần cuối đầu che dấu cảm xúc trên đôi mắt

Tiểu Băng nhất thời im lặng , nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào . Nhìn người đau xót , lòng nàng mềm lòng định bước đến ôm nhưng là vẫn kiềm chế lại nói lời tàn nhẫn

"ừ , cảm ơn đã đưa tôi về nhà "nàng không giỏi như Hàn Thần chỉ qua một câu nói liền biết nàng bây giờ ở trạng thái nào

Biết là nàng tiếc nuối nhưng nghe được câu đó Hàn Thần sẽ không đau lòng sao ? Tim sẽ không giống như bị ai đâm sao ? vết thương này thật sự quá sâu rồi

Tiểu Băng xoay người bước vào trong nhà , Hàn Thần nếu cổ tay nàng lại ôm chặt nàng vào trong lòng . Nước mắt nhất thời không kiềm nổi Tiểu Băng một giọt lệ rơi xuống nhưng là Hàn Thần không nhìn thấy . Ôm nàng ngày một chặt hơn

Tiểu Băng trong lòng người vùng vẫy mặc cho bản thân trái tim đang trầy xước . Hàn Thần ôm nàng đến thật chặt mà cũng thật ôm nhu cái ôm như chất chứa toàn bộ nỗi lòng

"Ba tôi cuối cùng nói gì với em ?" thật lâu sau vẫn ở cái tình thế đó , người muốn thoát người ra sức cưỡng chế Hàn Thần buông nàng ra hai tay đặt ở vai nàng hỏi

Tiểu Băng thoáng bất ngờ , nhưng cũng mạnh mẽ đẩy tay Hàn Thần ra

"Tôi không biết cậu đang nói gì "

"tại sao chia tay ?"

"Không còn yêu , không có cảm giác , cảm thấy cùng một người nhỏ tuổi hơn quen biết thật nhàm chán ,không đủ cảm giác an toàn" Tiểu Băng hít một hơi sâu nói ra những lời trái tâm , tự tổn hại bản thân mình đáng lắm sao ?

Hàn Thần như chết đứng một chỗ , từng lời nói không khác gì từng con dao đang khứa vào da thịt người . Nhưng sao đó Hàn Thần lại nở nụ cười , đây là lần đầu tiên Hàn Thần cười nhiều như thế , nhưng đáng tiếc đó không phải vì vui mà cười

"Trương Tiểu Băng , em nói dối rất dở "

Trong lòng Tiểu Băng một chút chột dạ cũng là đang gào thét

"tin hay không tùy cậu "Tiểu Băng giọng đã nghẹn khó có thể nói rõ ràng , nếu tiếp tục nàng sẽ khóc lên mất cố trấn tĩnh dứt khoát một lần , đóng rầm cửa đi vào trong

Hàn Thần đứng đấy chỉ biết nhìn , không biết làm gì hơn . Lần đầu tiên não bộ cùng thân thể không phối hợp . Chỉ có thể như một tên ngốc nhìn nàng từng bước , bước khỏi thế giới của hai người

Tiếng cánh cửa đóng ,cũng đóng đi không gian màu hồng hai người cùng xây

Tiểu Băng bước được vài bước , thì liền ngã xuống đất đau đớn nhưng không bằng nỗi đau trong lòng . Khóc điều nàng biết chỉ có thể là khóc

Cứ như thế nửa tiếng trôi qua, người chỉ đứng nhìn nàng thì cứ khóc. Trái tim hướng về nhau nhưng không thể tìm thấy nhau , dù là cùng nhịp đập nhưng bước chân đi không cùng đường . Hai người vốn không phải đường thẳng song song cũng chẳng ngược chiều vì sao không thấy nhau ?

Chỉ tiếc là một người bước quá nhanh còn người kia thì quá chậm, mãi mãi không thể đuổi kịp người kia .

Trời đổ mưa rồi, phải chăng là đang khóc cho một chuyện tình dang dở , mưa càng ngày càng nặng hạt , càng ngày càng lớn rồi . Mà hình như mưa này không giống như những cơn mưa trưa , nó là là mưa đá

Hạt mưa trong suốt , nặng hạt cũng như nỗi lòng đang chìm xuống biến sâu của hai người , rớt trúng đối phương gây ra những tổn thương về thể xác cũng như những tổn thương về tinh thần cùng hai người đang yêu nhau

Hàn Thần vẫn không rời đi , mắt vẫn hướng về nơi đó nơi mà người con gái của cậu đã dứt khoát quay lưng rời đi . Hàn Thần biết chắc nàng sẽ trở lại , nhưng là sớm hay muộn thì tùy thuộc vào ông trời rồi

Nhưng mà ông trời là đang giúp người . Mưa lớn , nơi mái tôn kêu âm vang lấn áp tiếng khóc của Tiểu Băng đem chú ý của nàng nhìn về phía cổng . Nàng nhìn thấy xe người vẫn còn ở đó , vẫn chưa rời đi sao ?

Vội quên đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mặt , nàng vơ vội cây dù lao ra ngoài cửa. Cánh cửa tuyệt tình phá tan tấm kính yêu thương lần nữa mở ra đem theo một loại ánh sáng kì diệu

Hàn Thần ngước mắt lên nhìn nàng , không một chút che dấu đau thương, thân người tỏ ra một loại cô quạnh làm nàng đau lòng không thôi

"Phong điên sao , mau vào nhà "Nàng cầm cây dù tiếng về Hàn Thần , một chút lo sợ cùng hoảng sợ . Người là muốn chết sao ? mưa đá rất to sẽ làm người bị thương

Hàn Thần đứng lên tay xoa trên khuôn mặt nàng . Bàn tay lạnh lẽo bởi vì nước mưa , tiếp xúc với khuôn mặt nóng do nước mắt xúc cảm cũng thật lạ lẫm đi . Nhưng đó là sự xoa diệu cho hai con tim tổn thương

Hàn Thần hôn lên giọt nước mắt của nàng

"Tin tưởng tôi , tôi sẽ giải quyết mọi chuyện "

Tiểu Băng không nói , kéo người vào trong nhà . Nhìn xem từ trên xuống dưới có chỗ nào bị thương hay không . Khi biết không có dấu hiệu gì mới thở phào nhẹ nhõm .

Và sao đó cả hai rơi vào im lặng, một câu cũng không nói nhưng vẫn là ấm áp hơn một chút cả hai ôm nhau chìm vào mộng đẹp

Phóng túng đêm nay nữa thôi . Đó là câu nói trong lòng Tiểu Băng thốt lên ,cũng là một lời cố chấn định những việc làm của bản thân

------------------------------------------

"chiều có bận gì không ?" Hàn Thần đứng trước phòng Tiểu Băng hỏi

"hôm nay là sinh nhật mẹ tôi , tôi phải ở nhà " nàng không nói dối chắc chắn sẽ không trốn được

"ừ "Hàn Thần không nói gì thêm , có nói thì nàng cũng sẽ từ chối thôi . Vì trưa nay Hàn Thần có công việc nên mới không như thường khi bức nàng đi cùng được nên buông tha

Tiểu Băng trong lòng có chút bức rức nhưng lại cố chấn tĩnh bản thân đó không phải điều mày muốn sao ?

Nhìn bóng lưng lẽ loi của người, thì trong lòng lại dâng lên khó chịu . Nàng là đang làm sai, hay đúng đây ?

Tiểu Băng Trương Dĩ Hình bước đến mỉm cười nhìn nàng

"Anh họ có chuyện gì sao ?"

Trương Dĩ Hình hơi không vui nhưng cũng không vì những chuyện nhỏ nhoi chấp nhất Tiểu Băng

"Có chuyện mới được tìm em sao ?"

"em không có ý đó" nàng cười trừ

"chiều em có bận gì không ?"

Câu nói này quá quen thuộc đi

"A , thật ra anh có hai vé đi xem nhạc hội muốn rủ em đi cùng "

"em buổi tối có hẹn ăn cơm với ba mẹ rồi"

"anh cũng được mời nha, bất quá ăn cơm lúc 3h lức 5h nhạc hội mới bắt đầu "

Tiểu Băng có chút do dự, nàng giờ không còn chút tâm trạng nào

"em không phải rất thích xem nhạc hội sao ? đi cùng anh đi dù sao anh về đây cũng không có bạn bè ,không thể rủ người khác chỉ có em thôi đó , Tiểu Băng "

"ừm" Tiểu Băng cảm thấy nghe nhạc giải tỏa một chút cũng được , nàng nếu như từ chối ba mẹ nàng nhất quyết cũng sẽ bắt nàng đi mà thôi

"quyết định rồi đấy nhé "

----------------------------------

Lúc 4h30 tại một tiệm bánh ngọt

"Tiểu Băng em muốn ăn bánh kem vị dâu không ? bánh đó nổi tiếng nhất chỗ này a "

"cũng được "Tiểu Băng sơ sài nói , khi dùng bữa cùng gia đình xong thì ba nàng bắt hai người cùng đi dạo , đi đến đây thì thấy tiệm bánh ngọt này liền ghé vào xem một chút

"Cô cảm phiền lấy tôi chiếc bánh này "Trương Dĩ Hình chỉ vào chiếc bánh kem dâu cuối cùng trong tủ

"Xin lỗi quý khách chiếc bánh này đã có người đặt rồi ạ "

"A "Trương Dĩ Hình nhìn sang Tiểu Băng

"Không sao, chúng ta chọn loại khác cũng được"

Tiểu Băng vì chuyện trong lòng muộn phiền mà Trương Dĩ Hình lại nghĩ nàng vì chuyện không được ăn bánh mà buồn

"Cô , có thể làm thêm bánh được không tôi sẽ trả tiền gấp đôi "

"Xin lỗi a , thợ làm bánh của chúng tôi đã có việc bận về trước "

"Vậy cô có thể cho tôi mượn phòng làm bánh một chút được không ?"

Cô nhân viên có chút do dự

"Xin cô đấy , bạn gái tôi thật sự rất thích ăn bánh này , tôi chỉ muốn làm cô ấy vui một chút , cô giúp tôi nha "

"được rồi , phòng ở bên này tôi giữ anh đi "

"cảm ơn cô thật cảm ơn cô "

không có gì , hiếm có người đối với bạn gái tốt như anh

"vâng "Trương Dĩ Hình cười hướng Tiểu Băng đang nhìn ngắm bánh ở bên kia nói

"Tiểu Băng em đợi anh ở đây một chút"

"vâng" Tiểu Băng gật đầu

Một lúc sau Trương Dĩ Hinh bước ra với một chiếc bánh kem dâu có phần xấu xí nhưng vẫn là nhìn được . Mặt mày dính chút bột , trong cũng rất đáng yêu

"Tiểu Băng tặng em, là anh tự làm tuy có chút xấu nhưng mùi vị rất được nga "

Tiểu Băng có chút ngạc nhiên và có chút xúc động

"cảm ơn anh "

"nếm thử một chút , xem có hợp khẩu vị của em không "

Trương Dĩ Hình mút một muỗng bánh đưa tới , nàng cũng không quá chú ý tiểu tiết nên ăn

"rất ngon,vất vả cho anh rồi nàng nở một nụ cười khen "

"Thật nha ,cuối cùng cũng cười thấy được nự cười của em có bao nhiêu vất vả anh cũng chịu"

Tiểu Băng giờ mới hướng người đàn ông này nhìn , nụ cười của anh ấy quả thật cũng khiến người ta ấm áp theo . Nàng lấy một chiếc khăn tay ra lau đi những vết bột trên mặt của anh ta

"lát nữa không phải đi xem nhạc hội sao ? áo bẩn rồi "

Trương Dĩ Hình trong lòng nở hoa , hạnh phúc cảm giác này thật tuyệt

"Không sao ,chỉ dính một chút "

"cảm ơn anh "

"chỉ cần em thích là được rồi" Trương Dĩ Hình bắt lấy tay nàng , ánh mắt ôn nhu chứa lửa

Tiểu Băng có chút né tránh rút tay về nàng không quen người khác nhìn mình bằng ánh mắt đó , nàng bỗng lại nhớ thêm một chuyện . Hàn Thần lúc trước cũng từng làm bánh cho nàng ăn , ăn rất ngon nhớ đến lại thấy nghẹn ở trong lòng

Toàn bộ cảnh này , từng chi tiết một Hàn Thần điều không bỏ xót , bước chân khựng lại nơi cửa tiệm . Lần đầu tiên sau nhiều năm hiểu thấu đau tân tâm can là như thế nào . Và biết thế nào là bất lực , không thể phản khán

Hàn Thiếu Ngân bên cạnh cũng nhìn thấy , có chút khó hiểu người đó cùng em dâu của cô làm sao thân thiết như vậy? còn có em của cô không phải chứ chỉ đứng đó nhìn người ta ân ái cướp vợ mình . Không được cô phải đòi lại công đạo a

"Tiểu Băng , thật trùng hợp a"

Nghe giọng quen thuộc Tiểu Băng có chút hoảng như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp . Nhìn sang nơi phát ra âm thanh , có chút phát cuồng muốn giải thích , người đó cũng có ở đây nàng phải làm sao ? sợ người sẽ thật sự hiểu lầm

Hàn Thần nhìn nàng ánh mắt có chút trầm , nhưng cũng không lên tiếng

"Đến đây mua bánh sinh nhật cho bác gái sao ? "Hàn Thiếu Ngân

Tiểu Băng cứng người , miệng không nói nên lời

"Xem ra là vậy đi , thay lời chị chúc mừng sinh nhật bác gái nha "

Trương Dĩ Hình một bên không hiểu chuyện lên tiếng "Tiểu Băng , hôm nay là sinh nhật của Dì sao ? sao em không nói cho anh biết anh chuẩn bị quà ,còn có anh còn ăn cắp con gái của họ ra ngoài chơi nữa "

"Người này là ? "Hàn Thiếu Ngân thuận thế hỏi

"tôi là "

"Là người yêu của em , Trương Dĩ Hình , đây là đồng nghiệp của em Hàn Thiếu Ngân "Trương Dĩ Hình còn chưa kịp trả lời , Tiểu Băng đã vội lên tiếng

Lần này đến mặt Hàn Thiếu Ngân bất động , nhìn sáng Hàn Thần không nhìn rõ được thanh sắt

Câu trả lời này người phi thường tức giận , người phi thường thõa mãn cùng tự hào đi

Hàn Thần nhìn nàng ánh mắt có chút lạnh lẽo nhưng vẫn là không khống chế được cảm xúc

Hàn Thiếu Ngân thầm nói "quả thật tức giận rồi "

"bánh của quí khách đây ạ" Phục vụ thấy tình thế căng thẳng , liền ra tay tạo không khí ai ngờ lại càng phá hoại thêm

Hàn Thần một tay lấy bánh , một tay nắm tay Tiểu Băng kéo đi

Trương Dĩ Hình định đuổi theo nhưng Hàn Thiếu Ngân đã chặng lại

"Chuyện người lớn , con nít đừng xen vào a "

"cô "

Bên ngoài kia đi đến xe Tiểu Băng ra sức vùng vẫy

"Cậu làm gì vậy , buông tôi ra "

Hàn Thần không nói , tống nàng vào trong xe nhưng nàng lại ngoan cố bước ra ngoài chạy đi

Bị Hàn Thần bắt lấy

"đau" lần này nàng la lớn ,Hàn Thần nắm nàng quá chặt

Lần này Hàn Thần mới thoát khỏi cơn tức giận , kéo nhẹ nàng vào trong xe

Nàng lại một lần nữa muốn đi ra , Hàn Thần ôm lấy má cuồng nhiệt hôn nàng

Nhưng nàng không khách khí cắn lấy môi Hàn Thần bật máu

Hàn Thần không sợ đau vần hôn mặt nàng cắn đến môi cũng đã không ra hình dạng . Nàng vì thế đau lòng cũng nhẫn nhịn đến khi người buông ra

"đã đủ chưa ? "nàng quát lớn

"im lặng" Hàn Thần vẫn như vậy cảnh cáo nàng

Nàng uất ức rơi lệ thét" cậu định ép tôi đến điên mới chịu sao ?"

Hàn Thần không nói , thắt dây an toàn cho nàng , lái xe đi vận tốc cực nhanh

Sau lại đến một khu nghĩa trang

"cậu định đưa tôi đi đâu ?"

Nàng vẫn còn kháng cự

Hàn Thần bế nàng lên , do quá nhanh nàng sợ sẽ ngã bất đắc dĩ vòng tay qua cổ Hàn Thần để trụ

"mau thả tôi xuống , tên biến thái này" Tiểu Băng khi đã trụ vững một tay đánh mạnh vào ngực Hàn Thần

"Em còn không ngoan , tôi không ngại làm những chuyện ân ái tại đây "

"cậu dám "

"em thử xem "

Tiểu Băng nhất thời im lặng , điên rồi Hàn Thần điên rồi rất có thể làm chuyện đó

Đến một ngôi mộ rất khang trang trong đó có rất nhiều hoa bách hợp

Hình ảnh người phụ nữ trên bia rất đẹp và cùng rất quen thuộc .

Hàn Thần thả nàng xuống , bước đến tiếng hành đại lễ . Sau đặt hộp bánh trên đó cùng với một đóa hoa bách hợp .Khuôn mặt mang một chút bi ai ,buồn khổ mà nàng chưa bao giờ thấy , nếu lúc đầu là bộ dạng lãnh đạm khó gần , bây giờ là một bộ dạng nhu nhược ,khuôn khổ ép mình vào trong bóng tối trong một thế giới riêng không có bất kì ai , đây là tuyệt vọng

Hàn Thần cầm lấy chai rượu vang rót ra ba ly , nâng ly hướng về bia mộ

"Mẹ sinh nhật vui vẻ "sau đó uống cạn rượu vang có mùi máu hương vị lẫn lộn không rõ là đắng cháy hay là mặn vị

Tiểu Băng có chút chấn động , người đó là mẹ của Hàn vì thế đau thương kia không phải nhìn lầm. Hàn Thần lúc đó hẹn nàng là muốn đi thăm mẹ cùng sao ? một cảm giác tội lỗi dâng trào , nàng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng tồi tệ rồi . Vì người đã đau lòng như thế mà nàng lúc nảy còn đã kích người .

"em mau đến đây" Hàn Thần gọi nàng là ôn nhu như thường ngày

Tiểu Băng lần này ngoan ngoãn bước tới

"Mẹ , con dẫn cô ấy đến ra mắt người ...cô ấy rất tốt nếu mẹ còn ở đây chắc chắc sẽ rất thích cô ấy , em chào mẹ một tiếng "

"chào mẹ "trong nhất thời xúc động , Tiểu khủng long vô thức mà gọi mẹ

Hàn Thần hài lòng mỉm cười , là nụ cười hoàn mỹ thật phúc sau đó nâng ly cùng Tiểu Băng cùng mẹ mình uống , chai rượu vang vơi đi một nữa

"mẹ hôm nay cũng là sinh nhật của mẹ cô ấy , nên như thế trả người ngày sau con lại đến thăm người "

Tiểu Băng trong lòng tràn ngập ân hận ,nàng nói dối người biết rõ vì sao vẫn tin như thế?

"Thiếu Phong "

"em ra ngoài trước tôi nói với mẹ vài câu sẽ ra ngay" vẫn chưa cho nàng nói hết , Hàn Thần lên tiếng

"vâng "Tiểu Băng ngoan ngoãn ra ngoài

Hàn Thần đứng trước mộ , bộ dáng kiên định

"Mẹ chuyện năm xưa con sẽ không để xảy ra lần nữa . Con nhất định sẽ cưới cô ấy "

Toàn bộ tình cảnh này lại một lần nữa lại rơi vào mắt người khác , người đàn ông đó không kiềm tức giận gọi một cuốc điện thoại

"Không cần nhân nhượng nữa , giải quyết cho tôi "

--------------------------

Nhà mẹ của Tiểu Băng

"em vào nhà đi , gửi lời chúc mừng sinh nhật bác gái hộ tôi "

"Thiếu Phong "

Hàn Thần chờ nàng nói

"Xin lỗi , hôm nay không phải sinh nhật mẹ tôi , vì tôi muốn trốn tránh cậu nên mới nói vậy , tôi không biết hôm nay là sinh nhất bác gái "

"không sao , tôi biết "

"xin lỗi "nàng rơi lệ rồi , biết vì sao còn phải như vậy chịu đựng ?

Hàn Thần chua xót bước đến lao lệ của nàng "không phải lỗi của em , điều là do tôi "

"Không phải ,là em nói dối là em nói dối là em tổn thương Phong "

Hàn Thần ôm nàng vào lòng "Tiểu Băng , dù cho chuyện gì xảy ra đừng rời xa tôi đươc không ? trên đời này ngoài Thiếu Ngân là người thân tôi chỉ còn em "

"em ...."

Hàn Thần đẩy nhẹ nàng nhìn vào mắt nàng

"Tin tưởng tôi có được không ? tôi sẽ không để ai tổn hại em "

"ừm "lao vào lòng của Hàn Thần , nàng không chịu nỗi nữa nàng không chịu được cái cảm giác xa cách Hàn Thần , nàng không thể kiềm chế tim mình khi nhìn thấy người và nàng cũng sẽ không chịu được đau thương khi người như lúc này mất hồn , cô đơn đến đáng sợ

-----------------------------

-Ta dạo này thật siêng năng nha vì vậy đừng nói ta ác nữa khen ta một tiếng cho có động lực coi

-Lưu ý : nhìn có vẻ bình yên nhưng chưa chắc yên bình 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro