CHAP 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 86 : " Bị Kịch "

Tin tức lớn , đại tin tức .... Tin tức nóng hỏi thời sự 24h đưa tin , tất cả trang báo lớn cũng đưa tin .

-Trương Thị đầu tư thua lỗ , công ty đang đứng trước bờ vực phá sản ? cũng không rõ lắm hình như Hàn Thị đứng sau bài mưu lật đổ để thu mua Trương Thị

-Ông chủ lớn Hàn Thị sau mấy năm im lặng , hôm nay tái xuất rồi , tái xuất rồi ...mục tiêu đầu tiên chính là Trương Thị

-Trương Thị cùng Hàn Thị không thù không oán , làm sau mưu hại ác liệt như vậy ? phải không bên trong có bí mật to lớn

Tin tức cuối ngày ... Do không chịu được cứu sóc , Chủ Tịch Trương Thị , Trương Tấn lên cơn đột ngụy hiện tại nằm tại bệnh viện trung ương thành phố

Chuyển kênh , tiếp tục chuyển kênh , không một kênh nào không đưa tin về vụ việc này . Hàn Thần không hiện rõ tình trạng , ném ngay đồ mốt vào tv vỡ tan ra từng mảnh .

Hàn Thần không ngờ nước cờ này ngày chơi càng lớn , bây giờ không chỉ là gia sản Trương Thị mà còn là tính mạng của người nhà họ Trương , bao gồm người Hàn Thần yêu nhất

Bây giờ cả thế giới điều biết , Hàn Thị muốn diệt trừ Trương Thị sẽ có ai dám cứu giúp ?

Muốn cứu Trương Thị chỉ còn một cách ....

Hàn Thần mặt mang theo sát khí ra khỏi nhà , trước khi điện thoại có gửi đến một tin nhắn " người thức thời , sẽ không phí thời gian của mình lẫn người khác ,bây giờ vẫn còn kịp "

---------------------------------------

Bệnh viện thành phố

Tiểu Băng cùng mẹ mình đứng ngoài phòng cấp cứu không yên , mắt hướng về cánh cửa kia có thể nói đó là cánh cửa sinh mệnh . Tâm đang cậu nguyện điều tốt lành . Đầu thì vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra

"Tại sao chuyện này lại đến với gia đình cô ? không phải đang rất tốt sao ?" chuyện này nàng chỉ biết trách mình , vì mình ích kỷ chỉ biết nghỉ cho bản thân , đem tất cả mọi thứ ra đánh cược cho tình yêu của mình và đây chính là hậu quả của nó đây sao

Bà Trương nhìn thấy con mình sầu não , cũng chỉ có thể bước đến an ủi .

"Sẽ không sao đâu " ôm lấy con gái vào lòng bà nói , với tư cách một người mẹ bà cảm thấy con gái mình được hạnh phúc là tốt rồi , còn với tư cách một người phụ nữ từng trãi bà cảm thấy con gái bà không sai , yêu chính là sự ích kỷ cùng chiếm hữu , một người con gái khi yêu điên cuồng hơn bao giờ . Trong chuyện này không thể trách ai , vì người gây ra chuyện này cũng là vì con mình mà làm như thế

Tiểu Băng rút sâu vào trong lòng mẹ khóc nức nở , cánh cửa lớn mở ra

"Bác sĩ ba/ chồng tôi thế nào rồi ?"

"Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch , mọi người có thể yên tâm . Hiện tại tình trạng bệnh nhân không tốt , nếu khi bệnh nhân tỉnh lại đừng nói những chuyện đã kích bệnh nhân "

"Vâng , tôi hiện tại có thể vào thăm ông ấy?"

"được , các người có thể vào nhưng đừng làm ồn khi bệnh nhân nghỉ ngơi "

"vâng , cảm ơn bác sĩ "

Tiểu Băng cùng bà Trương bước vào trong

Nhìn người cha ngày ngày cười nói cùng mình ? luôn chiều chuộng yêu thương mình giờ đang nằm trên giường bệnh Tiểu Băng cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng nề

Nàng phải làm sao đây ? chuyện của nàng làm là đúng hay là sai ? nàng cũng không biết nữa . Nàng yêu Hàn Thiếu Phong yêu hơn bản thân cùng tính mạng của mình , nàng nếu như rời khỏi Hàn Thiếu Phong nàng sẽ phát điên mất

Nhưng bây giờ thì sao ? nàng có được người mình yêu , nhưng mà gia đình nàng , cha của nàng đang nằm ở trên giường bệnh kia .

Nàng lại lặng lẽ khóc ,cất những tiếng nấc nghẹn ngào sợ sệt người khác nghe thấy, nhưng mà khi đã không chịu được nữa nàng lao ra ngoài mặc kệ hết tất cả mọi thứ , nàng muốn được giải tỏa

"Chị ..."Khi thấy Tiếu Băng lao vội ra ngoài , Tiểu Hưng kêu lớn

"Để chị con yên tĩnh một chút "

Trương Tiểu Hưng nhìn theo bóng lưng chị mình ngày càng xa , thở dài lắc đầu " Hai người vì sao lại khổ như vậy ?"

Nàng hiện tại cần gặp Hàn Thần , nàng cần được trấn an cần được ở trong sự bao bọc ấm áp để được an toàn nhưng mà Hàn Thần giờ đang ở đâu ?

Ông trời quả xót thương cho nàng , cần một vòng tay ám áp bảo vệ liền có một bàn tay cứng rắn kéo nàng ôm vào lòng , lòng ngực săn chắc dũng mảnh làm nàng thật an tâm

"Không sao có anh đây rồi ?"

Người mà ông trời cho nàng , nàng cần không ?

Nhưng mà câu trả lời này thật trở nên dư thừa , Tiểu Băng xiết chặt cái ôm khóc nức nở như một đứa trẻ

Trương Dĩ Hình xoa xoa lưng nàng an ủi

"Mọi chuyện ổn rồi , em không cần lo lắng , anh sẽ giúp Trương Thị dành lại tất cả "

Tiểu Băng không có trả lời , nàng chỉ biết khóc nàng bây giờ mệt mỏi lắm rồi ,thứ cần bây giờ chính là vòng tay chứ không phải những chuyện khác

Đáng tiếc ước mơ nhỏ nhoi của nàng người hiểu thấu nhưng lại không thể cho nàng , điều người có thể làm là đem tất cả mọi thứ trả lại cho nàng , như phút ban đầu và lúc đó cũng sẽ không còn một Hàn Thiếu Phong xuất hiện trong cuộc đời của Trương Tiểu Băng nữa đúng thế là biến mất

Hàn Thần phía sau gốc cây ngã người , toàn cảnh điều thấy hết . Hàn Thần mình chưa bao giờ bất lực như bây giờ , ngay cả thứ nhỏ nhoi của nàng cũng không thể đem lại , còn xứng đáng để nàng chờ mong sao ?

Nhưng mà Hàn Thần không phải kẻ dễ dàng qui phục người khác, sẽ có cách mà có cách mà đúng không ?

Cách của Hàn Thần chính là xoay người rời đi , để người mình yêu trong vòng tay người khác , để cô ấy được nhận sự giúp đỡ của người đó . Đúng , Trương Dĩ Hình thật sự có khả năng đó , nhưng mà muốn thành công còn phải là thế chấp bản thân của Hàn Thần

"Tiểu Băng , xin lỗi " đó là câu cuối cùng Hàn Thần để lại , bóng dáng cô đơn nhìn thôi cùng đau lòng nói chi thấu tận tâm can người đã ngàn vạn lần tan nát vì tự mình chia cắt nhân duyên của mình

Lần này quay đầu không biết bao giờ gặp lại ? nhưng mà vẫn muốn nói dù là trăm năm sau , triệu năm sau người tôi yêu duy nhất chỉ có em ...người tôi sẽ cưới làm vợ không ai khác là em

------------------------------------

Hàn Gia

"Trở về rồi sao ?" Hàn Thiếu Kiệt một bên thưởng trà nói với Hàn Thần

"Mọi thứ quay về vị trí cũ , đó là thỏa thuận cuối cùng "

"Con đây là ra điều kiện với ta ?"

"Kết thúc được rồi , đây không còn là trò chơi nó liên quan đến mạng người "

"được " Hàn Thiếu Kiệt nhướng mài nói " Tháng sau liền chuẩn bị hôn lễ , con cùng Diu Hân kết hôn "

Hàn Thần quay đi lên lầu im lặng xem như đồng ý

"Ngày mai đến đón con bé chọn váy cưới đi "

"Ngày mai sang Đài Loan lí hợp đồng "

"Không quan trọng , nhờ trợ lí của con đi đi "

"Là dự án trung tâm thương mại quốc tế " cũng không đợi Hàn Thiếu Kiệt trả lời đã nghe tiếng đóng cửa từ Hàn Thần

Đối với sự cứng đầu này của Hàn Thần , Hàn Thiếu Kiệt cũng không quản ... miễn sau vậy đi theo quỷ đạo là được rồi

------------------------------

"Tớ đã đặt vé máy bay cho cậu rồi , ngày mai 8h ...địa chỉ tớ và thông tin cũng đã gửi qua mail cho cậu "Long Thần

"cơ hội là bao nhiều phần trăm ?"

"50% , khối u trong não đã quá lớn còn là ác tính , tính theo y học trong nước chỉ có 20%"

"tỉ lệ quá thấp "

"Tuy có 50% nhưng tớ tin vào ông ấy , trong lúc làm nghề ông ấy đã gặp rất nhiều ca phẫu thuật như vậy ... chúng ta chỉ có thể đánh cược nếu không sẽ thua hết"

"tớ hiểu rồi "

"có cần tớ đi cùng cậu không ?"

"Không cần ,cậu ở đó xem tình hình đi "

"ừ "

Hàn Thần mở tài liệu ra xem , vị được mệnh danh là thần y cứu người kia , mọi thứ điều xuất sắc nhưng không hiểu vì sao năm 30 tuổi đã bỏ nghề sang Đài Loan ở ẩn? không chịu chữa trị cho ai nữa , người đến cầu xin ông ta điều bị từ chối thẳng thửng

"Lý Trung Ân " đó là tên vị bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng được mệnh danh là thần y kia , dù thế nào bất cứ giá nào , tiền bạc hay uy hiếp tính mạng thì Hàn Thần cũng sẽ mang ông ấy trở về đây cứu trị cho ba Tiểu Băng

Chuyện là ba của Tiểu Băng trong khi qau cơn nguy kịch thì bác sĩ phát hiện trong não ông ấy có một khối u lớn , cần phải phẫu thuật ngay nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mang , nhưng là y học trong nước tỉ lệ chỉ có 20% , nếu ra nước ngoài phẫu thuật cũng chỉ đạt được 30% tình thế hiện tại không chỉ cần thiết bị tốt mà còn là bác sĩ giỏi và người bác sĩ đó là Lý Trung Ân đã nhắc tới . Vì thế trước khi rời đi , Hàn Thần vẫn muốn làm một chuyện cuối cùng vì Tiểu Băng

"Ngày mai cùng tớ sang Đài Loan "

"Được , tớ đã nghe Long Thần nói " Dương Thần nhanh đáp ứng , dù hơi tiếc nuối không được ở bên bảo bối nhà mình , nhưng mà vẫn là tình anh em tốt

"ừ "

-------------------------------------------

Sáng hôm sau khi máy bay cất cánh cũng là lúc Tiểu Băng biết cha mình có khối ưu khó trị và tỉ lệ rất thấp

Nàng hoàn toàn suy sụp , tinh thần đổ gãy nàng không còn một chút sinh lực nào để kháng cự nữa rồi .Nàng ngã xuống khi nghe hết thông báo từ bác sĩ . Mẹ của nàng chỉ chết đứng tại một chỗ , nước mắt của bà đã ướt hết khuôn mặt

"nước , nước ..." Tiểu Băng nằm trên giường bệnh thều thào nói

Trương Dĩ Hình nhanh chóng đưa nước cho nàng , đỡ nàng vào lòng cho nàng uống nước . Môi khô đắng khi có chút nước đã được khởi sắc hơn

"Dĩ Hình , mẹ em sao rồi ?"

"Dì đang ở bên cạnh bác trai em yên tâm "Trương Dĩ Hình đỡ nàng nằm xuống giường sau gọi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho nàng

"Do cô ấy chịu áp lực lớn ,cùng cơ thể suy yêu nên ngất xỉu trong thời gian này nên bồi bổ thêm "

"vâng , cảm ơn bác sĩ "

Khi tiễn bác sĩ ra ngoài , Trương Dĩ Hình lây ra một hộp cháo bước đến đút cho nàng

"Em không đói "

"không đói cũng phải ăn , em không nghe bác sĩ nói sao ?"

"em thật không đói em muốn đi gặp ba " Tiểu Băng định bước xuống giường nhưng lực không có liền ngã trở về gối

"Em còn cậy mạnh , một chút sức lực cũng không còn ...nếu em như vậy ai sẽ chăm sóc cho ba mẹ em ? mẹ em mấy hôm nay bà ấy đã lo lắng lắm rồi , em còn định như thế nào ?" dù là trách mắng nhưng vẫn rất ngọt ngào

"em ..."

"ngoan , ăn một chút ...sau đó em sẽ đưa em đi thăm ba em "

Nàng ngoan ngoãn ăn cháo , lúc nàng ăn xong cũng là lúc nghe hung tin , cha nàng sau một ngày tỉnh lại thì lại ngất đi vì khối u có chuyển biến xấu

"Nếu không nhanh chống phẩu thuật bệnh nhân sẽ có thể mãi mãi không thể tĩnh lại "

"không , được không thể nào , ba sẽ không sao không sao mà " Tiểu băng nắm lấy cổ áo sĩ điên cuồng kéo

"Tiểu Băng , bình tĩnh lại " Trương Dĩ Hình thấy nàng kích động ,liền kéo nàng ra

"các người là bác sĩ , các người phải cứu sống ba tôi . nếu không tôi kiện các người" Tiểu Băng lại điên cuồng thét

Trương Dĩ Hình bất đắc dĩ , đánh nàng ngật đi

"Bác sĩ , xin lỗi "

"không soa , mong người nhà sớm có quyết định , nếu để lâu sẽ không ổn "

"tôi biết rồi"

Nửa đêm Tiểu Băng tĩnh lại , thì nàng lại khóc ...

"Tiểu Băng , sẽ không đâu ngoan đưng khóc " Trương Dĩ Hình lại ôm nàng vào lòng an ủi

"Dĩ Hình , ba em "

"Không sao , anh đã cho người ra nước ngoài mời những bác sĩ trong có tiếng về chữa trị cho ba em , tỉ lệ thành công sẽ cao hơn "

"thật sao ?"

"anh đã có bao giờ gạt em ? bây giờ ngoan ngoãn ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy liền có thể thấy ba em khỏe mạnh có được không "

"ừm" nàng ngoan ngoãn nằm xuống , nhưng là không có chìm vào giấc ngủ nàng sợ hãi và nàng nhớ người " Hàn Thiếu Phong , phong đang ở đâu ?"

--------------------------------------------

Đài Loan

Hàn Thần đã đứng ở cửa 3 tiếng rồi , nhưng mà Lý Trung Ân vẫn không chịu gặp mặt , vẫn kiên quyết đứng đợi

Đến giờ lão ra ngoài hái thuốc

"Này lão lý đứng lại "

"có chuyện gì ?" Lý Trung Ân nhíu mày khó chịu nhìn Dương Thần

"Hì tôi với ông bàn chút chuyện nhân sinh có được không ? yên tâm tôi sẽ không đánh chết ông " Dương Thần cười thật sáng lạng

Đây là cầu xin sao ? vô lý mà

"Tôi không rảnh , tôi không biết mấy người đến đây có mục đích gì , nhưng phiền các người đi cho "

"ông là thần y , tìm ông cứu người chứ để làm gì ? " Dương Thần lại nói

"Tôi không phải thần y chỉ cả , chỉ là một lão nông phu nghèo "

"Bớt dỡn đi , ai không biết Lý Trung Ân ông là bác sĩ tài giỏi nhất năm đó , Khối ưu ác tính vào tay ông điều hóa không có "

"Mời các cậu về cho , tôi không phải người cách cậu cần tìm ,còn có thái độ này muốn người khác giúp các cậu ? xem ra các cậu không cần tìm người đó nữa "

"Cầu xin ông , giúp đỡ chúng tôi " Hàn Thần cuối cùng cũng lên tiếng , vừa lên tiếng đã cả kinh

Cầu xin hai từ này thật quá sa sỉ với Hàn Thần

Dương Thần một phen đứng hình, đụng thấy ánh mắt của Hàn Thần ngày càng cô độc bất đắc dĩ mà thở dài

"Một tiếng cầu xin cũng không mấy thành ý " lão chỉ nói một câu liền rời đi

Hàn Thần một khắc nghe thấy liền quỳ xuống

"Cậu làm cái gì vậy ?" Dương Thần cả kinh

Hàn Thần trước không quỳ trời không quỳ đất chỉ quỳ nhân sinh mẹ mình , bây giờ vì một lão già bảo không thành ý liền quỳ ? thế nào người không sợ trời đất kêu ngạo sanh tính không khuất phục giờ đây là bộ dạng này

*** cậu cuối cùng đã yêu người ta bao nhiêu rồi ?**** Dương Thần cũng cảm thấy đau xót thay

Lý Trung Ân có chút khựng lại nhưng một chút lại bước đi nói

"Nhân sinh quỳ cha mẹ trời đất , bây giờ quỳ trước kẻ không đâu là phỉ mã cha mẹ ngươi , thành ý này thật như rác rưỡi "

Dương Thần tức giận rút súng " Lão già kia chỉ một câu đi hay không đi "

"sống chết có số , xem ra ta đã sống đủ rồi " Lý Trung Ân chỉ cười trước mũi súng

"Dương Thần đừng làm loạn nữa "

"Lý Thúc , nhân sinh có những cái quỳ không hạ thấp nhân phẩm bản thân .... Mong ông giúp tôi "

Lý Trung Ân không nói tiếp tục rời đi

Ngày nắng , chiều mưa tối gió lạnh nơi đây là cái thời tiếc quỷ gì đây ? nếu là người khỏe mạnh chắc cũng sẽ nhanh bệnh mà thôi

"Khụ ,khụ ,khụ " Hàn Thần bên ngoài ho không dứt , một chút sau lại có máu trên tay

"mau đứng lớn , chúng ta tớ bệnh viện "

"tớ không sao "

"còn không sao ? cậu muốn quỳ chết ở đây sao ? không có lão chúng ta tìm người khác , trên đời này cũng không chỉ có một vị bác sĩ giỏi"

"Chỉ có ông ấy giúp được "

"hazz , mau đứng dậy đi đến bệnh trước , chúng ta tìm cách sao?"

"không được , thời gian không nhiều "

"cậu , quỳ thì quỳ đi không quan tâm cậu nữa " Dương Thần tức giận bỏ đi

Một lúc sau có một đứa nhỏ chạy ra

"caca ăn chút bánh đi " đứa nó bụ bẩm đáng yêu vô cùng là một đứa bé gái xinh xắn

Hàn Thần không có đáp , đứa bé cũng không nói gì . Bẻ từng miếng bánh nhỏ đút cho Hàn Thần ăn

"Caca ,mẹ nói để bụng đói sẽ không tốt , sẽ làm bao tử khó chịu "

Hàn Thần thấy đứa trẻ ngây thơ nhìn mình, trong lòng có cảm xúc miếng bánh đưa tới cũng không từ chối , cũng đã mấy ngày như thế rồi

"Caca , huynh rất nóng nha có sao không ? hay ta nói Lý Thúc Thúc chữa bệnh cho huynh , thúc thúc ta rất giỏi "

"Ta không sao " Hàn Thần nhìn ánh mắt mong chờ của đứa bé , không đành lòng cuối cùng sau mấy ngày cũng lên tiếng

"A, caca huynh nói được sao , tốt quá a " Đứa trẻ ngay ngô nói , mấy ngày qua không thấy caca nói chuyện tưởng rằng caca bị câm

"Caca , huynh từ đâu đến vậy ? đất nước của huynh có Phở không ?"

"có , em biết phở sao ?"

"biết a, lúc nhỏ đã từng ăn một lần .... Rất ngon nha ,nhưng đáng tiếc ở đây không có , caca có thể dẫn ta đi nước huynh ăn không ?" Tiểu loli ngây ngô đòi hỏi , lúc nhỏ từng nếm qua thật lưu luyến đến nhỏ vãi a

"được " đơn giản đồng ý , đối với độ khả ái làm nũng này chỉ thể nhớ đến Tiểu Khủng long, không tự chủmềm lòng

Trời đổ mưa rồi

"mau vào nhà , kẻo bệnh "

"caca không vào nhà sao, ở đây sẽ lạnh "

Hàn Thần lắc đầu không nói

Đứa bé cũng hiểu được độ cứng đầu của caca mới quen vài ngày nên chạy vào nhà lấy một chiếc ô đưa cho Hàn Thần

"caca trước ngéo tay ... "

Hàn Thần ngạc nhiên

"Đã hữa dẫn em đi ăn phở , lời hữa trăm năm không đổi " Hàn Thần cũng ngéo tay cùng đứa bé

Hàn Thần trong mưa tư thế quỳ vẫn thẳng đứng , bên ngoài có tiếng phá cửa xong vào . Là một đám người bậm trọn trên tay cầm đao lớn

"Thương Mẫn đâu ra đây " Bọn chúng thét lớn , trong mưa ồn ạc vẫn là rất lớn

Hàn Thần một mực quỳ không quan tâm

Bọn chúng thấy Hàn Thần , liền tiến đến kề dao hỏi

"Ả Thương Mẫn đâu mau đưa ra đây "

Vẫn là khí khái thường khi Hàn Thần không có trả lời

Tên đầu trọc trợn mắt nhìn Hàn Thần , tức giận một đau chém xuống

Nhưng trong nhà lại có tiếng khóc lớn

"oa, oa đừng làm hại caca " tiểu loli trong nhà khóc nhìn ra

Hàn Thần ngước nhìn bỗng nhiên nhói lòng

Tên kia thấy được tiểu loli

"Chắc là con của ả Thương Mẫn mau bắt nó lại " một bọn kéo vào nhà bắt lấy đứa bé

Đứa bé khóc ngày càng lớn

"oa , oa thả ra , thả ra ...."

"mày im miệng cho tao " tên đó tức giận quát

Đứa bé không những không sợ mà còn cả gan cắn hắn

"Con nhỏ này " tên đó giơ tay định tát , may mắn Hàn Thần từ sa tiếng lại đỡ được , nhưng mà quỳ lâu chân không thể đứng vững liền ngã xuống , tên kia thuận thế chém một nhát ngây vai

Máu tươi phun ra ướt cả áo lẫn mặt đứa nhỏ

"Caca , caca...oa oa " khóc ngày càng thương tâm sợ sệt

Rất mai Dương Thần về đúng lúc tất cả im xuôi ...Hàn Thần được chữa trị sau đó nhờ dụ dỗ được tiểu loli nên bắt Lý Trung Ân cùng về nước chữa trị cho Ba Tiểu Băng

Lần này đi tổn thất bao nhiêu , chịu bao nhiêu đau khổ cực bao nhiêu chắc hẳn Hàn Thần vẫn cảm thấy rất đáng 

------------------------------------

-xin lỗi vì để các ngươi đợi lâu a ...  trên 3000 từ xem như không tệ nha ....

- Vote mạnh nhé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro