Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chủ nhật này Linh rảnh hông?-nhỏ My hỏi khi Tiểu Linh thu gom sách vở cho vào cặp 

-Chi dzạ? 

-À!Hôm đó sinh nhật My. 

-Sinh nhật My á?-sau khi nhướn hàng mày thanh tú vì ngạc nhiên,nó chặc lưỡi-Hôm đó Linh hơi bận. 

Nói rõ hơn là nó bận….đi chơi với cô giáo Quỳnh Anh của nó. 

-Uhm.Vậy thì thôi!-trông mặt nhỏ lớp trưởng buồn buồn nom thật đáng thương.Chính điều này làm cô nhóc lóc chóc Tiểu Linh động lòng. 

-Thôi,được rồi!Để Linh sắp xếp lại thời gian. 

"Hông biết cô có cho mình đi sinh nhật My hông ta?”,nó nghĩ thầm trong bụng 

-Hay quá!-nhỏ My nhảy cẫng lên vì vui sướng 

-Nè!Nè!-Tiểu Linh không khỏi phì cười khi trông cô nàng lớp trưởng nhảy choi choi như đứa con cấp một-Linh chỉ nói là sẽ sắp xếp lại thời gian thôi.Chứ chưa chắc là đến dự được à nghen! 

-Sao cũng được.Miễn là Linh nhận lời là My vui lắm rồi!-nhỏ My cười nói 

------------------------------------------------ 

-Cái gì đây?-cô Quỳnh Anh nhặt đống thư từ rơi ra từ cặp Tiểu Linh-Thư gì mà loè loẹt quá vậy? 

-À!Chắc là làm quen ý mà!-Tiểu Linh vô tư đáp 

-Thư làm quen á?-cô giáo trẻ giương mắt ếch nhìn nó,quá đỗi ngạc nhiên-Cô thấy em có đẹp đẽ gì đâu mà sao nhiều gởi quá vậy. 

-Ờ!Đâu có đẹp!-Tiểu Linh giật lại đống thư từ tay cô giáo,quê quê khi cứ bị cô chọc ghẹo về nhan sắc của nó,nhưng nó vẫn ráng tìm cách trả đũa-Vậy mà có người mê là được rồi! 

-Khùng lắm mới mê em.-hai má cô Quỳnh Anh ửng hồng,"hứ"một tiếng rồi nhanh tay giựt lấy mớ thư làm quen của nhóc họ Giang-Đưa đây! 

-Cô lấy mấy thứ đó chi dạ?Đọc hả? 

-Ai mà thèm đọc chứ!Đem vứt vô sọt rác là vừa.-giọng cô nghe ghen ghen sao ấy,Tiểu Linh cảm nhận được điều này nên trêu cô. 

-Đừng vứt!Uổng lắm!Ở trong đó có nhiều bài thơ hay lắm đó! 

Cô Quỳnh Anh nhìn đó với ánh mắt hình viên đạn như muốn hỏi:”Muốn chết à?".Tiểu Linh nhe răng cười khì. 

Thấy thế,cô phán cho một câu: 

-(Cười)y chang con khỉ! 

-Hì! 

-Cười gì chứ?Vô ăn cơm đi! 

……. 

-Áááá!!!!!!!!!!!!!-cô Quỳnh Anh hét toáng lên khi xem đến đoạn kinh dị nhất của bộ phim ma đang xem.-Ghê quá đi!!! 

Ngược lại với thái độ sợ sệt của cô giáo hoàn toàn,Tiểu Linh ngồi cười he he bên cạnh cứ như nó đang xem phim hoạt hình Tom and Serry.Nước mắt nước mũi cô giáo bắt đầu chảy ra vì sợ. 

-Coi phim ma mà cười?-cô Quỳnh Anh dùng hai tay che mắt lại,không muốn thấy thứ gì khủng khiếp từ màn hình tivi nữa-Người gì kì vậy? 

Tiểu Linh cười khẩy,gạt tay cô ra để hình ảnh con quỷ xé xác người đập vào mắt cô.Cô lại hét lên rồi nhanh tay che mắt lại. 

-Phim vui mà!Ha!Ha!-Tiểu Linh cười khanh khách trong khi mặt cô giáo xanh còn hơn tàu lá chuối. 

-Phim ma mà vui!-cô Quỳnh Anh đánh vài phát lên người cái đứa ưa chọc ghẹo cô cho bỏ tức rồi lại che hai mắt,ngồi co ro và run cầm cập như đang bị bỏ vô tủ đá âm 5 độ C. 

Nhìn lên màn hình tivi,nó liếm đôi môi khô rang.Rút hết can đảm,nó kéo cô giáo vào vòng tay của nó,nhỏ nhẹ nói vào tai cô: 

-Có em ở đây.Cô không cầm phải sợ đâu. 

Cô Quỳnh Anh thút thít: 

-Chính vì có em bên cạnh nên cô mới sợ.() 

-Ý gì đây?-Tiểu Linh không ngờ khi sợ sệt cô vẫn không bỏ được cái tật châm chọc nó-Em buông cô ra à nghen! 

Cô Quỳnh Anh ôm chặt lấy Tiểu Linh,dù cô thừa biết còn lâu Tiểu Linh mới nỡ lông buông cô ra. 

-Em có buông cô cũng hông cho.-giọng cô nghe thật ngang ngược 

Hôn lên mái tóc thơm nồng hương hoa nhài,nó thấy yêu cô hơn. 

-Cô thấy sao rồi?Có cần em tắt tivi hông? 

Cô Quỳnh Anh lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro