Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó bóc ngay điện thoại từ trong túi ra,gọi cho chú Quân.Chú Quân vừa mở máy,chưa kịp alô thì đã nghe giọng cô tiểu thư nhà họ Giang oang oang trong điện thoại.

-Cám ơn!Cám ơn chú nhiều lắm!Nhờ chú mà cháu thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.Nhờ chú mà…..Chết tiệt!

Niềm vui chỉ vừa nhóm lên trong lòng Tiểu Linh,giờ phải nhường chỗ cho sự thất vọng.Thất vọng đến nỗi phải buông ra câu:”Chết thiệt!”

-Tiểu Linh!Cháu nói gì thế?-chú Quân càu nhàu trong điện thoại,chú tưởng rằng Tiểu Linh đang chửi mình.

Đứng trước một phòng học rộn rã tiếng cười.Nó nhìn lên bảng điểm danh trên tường có ghi:

Sỉ số: 45

Hiện diện: 44

Vắng:1

Tên:Tiểu Linh

Nhưng điều này không làm nó giận,nó nổi quạu như vậy là vì có một người đang ngồi trong lớp và nó chẳng mong gì gặp lại người ấy:cô Quỳnh Anh.

-Cháu ghét chú nhất trên đời!-nói rồi Tiểu Linh cúp máy cái rụp trước sự ngơ ngác của ông quản gia Quân.

-Giờ sao đây?Tự dưng lại học ngay bà này!Thôi kệ!Cứ vô đại đi!Mà sao mình ích kỷ thế nhỉ?Thấy người ta xinh hơn mình thì tức?Mình kỳ cục thiệt!

Nhìn vào lớp,nó thấy rằng hình như cô Quỳnh Anh đang chăm chú nhìn nó.Mà không,có vẻ như cô đang ngắm nó thì đúng hơn.

Bước vào lớp với vẻ tự tin.Nó vẫy tay chào tất cả,nói to:

-CHÀO MỌI NGƯỜI!GIANG TIỂU LINH CÓ MẶT.

-“Ừ!Hồi sáng,lúc rời lớp,cô quê mún chít lun!”-cô giáo trẻ mang tên Quỳnh Anh nhắn tin sang cho Tiểu Linh dòng chữ đó.

-“Còn em thì mừng mún chít.”-Tiểu Linh cười hí hửng-“Số em thật may mắn.Nhớ lại hôm ghi nguyện vọng.Suýt tí nữa em đánh dấu x vào ban B,cũng may là em nhắm mắt nhắm mũi sao ấy.Cuối cùng đánh nhầm ban B.Ha!Ha!Cái nhầm may mắn.Thui,chào cô!Em có chút việc.Khi rảnh em sẽ nhắn tin cho cô.Bye!”

Lát sau,nó lại nhắn thêm một cái tin sang bên điện thoại của cô giáo:”Mà cô nè!Mai mốt bệnh,cô hông có uống lộn thuốc đó chớ?”

-“Trời!Cô uống nhầm hoài chứ gì!”-cô Quỳnh Anh gửi tin nhắn lại.

Thấy Tiểu Linh ngồi cười tủm tỉm một mình,chị Yến cốc một cái rõ đau lên trán Tiểu Linh,trêu:

-Khùng hả,mậy?Cười gì cười hoài vậy?

-Hông có gì cả.-Tiểu Linh cười khì,xoa xoa chỗ trán bị đau-Mình ra tập tiếp đi,chị!Em bật nhạc lên cho.

Chị Yến cốc thêm một cái nữa,ngay vị trí cũ trên trán Tiểu Linh khiến con nhóc này la lên oai oái vì đau.

-Tập cái gì mà tập!Tới giờ học võ rồi kìa,chị hai!

-Hả?-Tiểu Linh ngờ ngợi nhìn chị Yến rồi nhìn đồng hồ treo tường-Tới giờ rồi hả?

-Vậy mày nghĩa tao đang đùa chắc!-chị Yến định cú them một cái lên trán Tiểu Linh nữa nhưng cô nhóc này đã nhanh tay lấy tay che trán lại.-Đi mau đi!Kẻo lát nữa ổng cho mày quỳ lên bàn chông nữa thì khổ!

-Em biết rồi!Đâu cần chị nhắc.-Tiểu Linh thu dọn đồ đạc,gói gọn cả vào ba lô.

-Tao mà hông nhắc là mày đâu biết là tới giờ học võ.

Tiểu Linh ranh mãnh đáp lại:

-Chị hông nhắc thì anh Pi cũng nhắc.

Chị Yến nhíu mày.

-Cái con bé này!Khoái cãi nhỉ?

Tiểu Linh nhe hàm răng trắng nhởn ra cười như khỉ.

-Chào,chị!Emđi đây!-nó vẫy tay chào mọi người trong phòng –Chào mọi người.Dù biết mọi người sẽ nhớ em nhiều lắm!Nhưng em hông thể ở lại lâu hơn.Em đi đâyyyyyy…..!!!!!!-giọng nó oang oang khắp cả hành lang và căn phòng.

Nó đi rồi,lúc này chị Yến mới phì cười.

-Con khùng!Khùng vô bờ bến!

---------------------------------------------------

-Thưa thầy!Con mới tới!-Tiểu Linh lễ phép cúi chào người đàn ông tóc hoa tiêu,gầy gầy nhưng dáng người vẫn rắn chắc.

Người đàn ông ấy gật đầu,cất giọng ồm ồm:

-Ừ!Mau đi thay đồ đi.Mấy đứa kia đợi con nãy giờ đó!

-Dạ.

------------------------------------------

-Hơiiiiiii….!!!!!-Tiểu Linh ngáp sái cả quai hàm-Cuối cùng cũng xong cái đám giấy tờ này.

Nằm rũ người trên bàn,dù mệt mỏi thật đấy nhưng nó lại mỉm cười.Cười vì chuyện gi Cười vì cô giáo.

Khi sáng,trong giờ sinh hoạt lớp,nó không ngừng ba hoa cái miệng,nhiều phen nó làm cả lớp cười ra nước mắt chỉ vì những câu nói đùa,trong đó có cả cô Quỳnh Anh.

Cô Quỳnh Anh đề nghị nó làm lớp phó văn-thể-mỹ,tụi học trò đồng ý với ý kiến của cô.Nhưng Tiểu Linh lại nhất quyết từ chối.Năn nỉ cách mấy cụng không chịu.Cuối cùng,cô đành xin số di động của nó để tiện liên lạc khi cần nó góp ý.Lúc đầu nó không cho nhưng dần dà về sau,nó bị cô thuyết phục.

Sau đây là cuộc trò chuyện của hai cô trò tại lớp sáng nay.

-Em hông làm lớp phó cũng được.Nhưng em cho cán sự lớp số điện thoại của em được chứ?

-Chi dạ?-Tiểu Linh nhướn hàng mày thanh tú hỏi.

-Ờ….thì để……-cô Quỳnh Anh ấp úng-…ờ thì……-cô quay sang hỏi đứa học trò đứng cạnh cô-Để chi dạ?

Đứa học trò trả lời:

-Thì….để tiện liên lạc.

Quay sang nhìn Tiểu Linh,cô nói:

-Để tiện liên lạc.

Im lặng một hồi,cô tiểu thư họ Giang la to:

-HÔNG CHO!

-Điếc tai tao rồi nè,con quỷ!-nhỏ bạn ngồi kế bên la lên-Làm gì mà hét to vậy?-rồi con bé nhấn đầu Tiểu Linh dộng ình ình lên bàn.

Tiểu Linh dùng hai tay bóp cổ nhỏ bạn,giật tới giật lui..

-Tao giết mày chết!

-Giỡn vừa thôi!-cô Quỳnh Anh kéo hai đứa ra-Tiểu Linh!Buông bạn ra đi!

-Em chưa muốn buông.-Tiểu Linh vẫn “bận”hành hạ nhỏ bạn.

-Cô nói đủ rồi nha!Hai đứa buông nhau ra đi!

Hai đứa nó buông nhau ra.Nhưng lại lườm nhau.(Chỉ giỡn thôi)

-Giờ thì đọc số di động của em đi chớ!

-Ủa?-Tiểu Linh vờ ngây thơ hỏi-Em có hứa cho cô số di động sao?

-Em chưa có hứa.

-Vậy bây giờ em hứa ha!-Tiểu Linh cười ranh ma

-Uhm.Sao cũng được!Cho số đại đi!-cô Quỳnh Anh giục nó.

-Nhưng em có nhiều số lắm!

Cô giáo bậm môi suy nghĩ,nói:

-Em cứ cho đại một số đi.

Tiểu Linh nhìn cô,cười tinh nghịch.

-Số 0.

Đám bạn ngồi chung quanh nó phì cười.Cô Quỳnh Anh nhìn nó,quê quê.Cô nói:

-Em cho cô nốt những số còn lại luôn đi.

-Ok!-Tiểu Linh chậm rãi đọc từng con số-0,1,2,3,4,5,6,7,,2,6,7.Còn sắp xếp ra sao thì tùy cô.

……………..

-Cốc!Cốc!

Tiếng gõ cửa cắt ngàng dòng suy nghĩ của Tiểu Linh.

-Vào đi!

Cánh cửa mở và chú Quân bước vào.Trên tay chú là khay thức ăn và tách trà bốc khói nghi ngút.

-Từ lúc về đến giờ,cháu chưa ăn uống gì cả.Ăn chút gì đi rồi làm việc tiếp.

Nó vẫn nằm rũ người trên bàn.Uể oải,nó nói:

-Xong cả rồi!Bây giờ cháu chỉ muốn ngủ thôi!

-Không đi tắm sao?

Tiểu Linh lắc đầu rồi lết thếch tiến về phía giường,lăn đùng ra ngủ mà không nói thêm tiếng nào nữa

-----------------------------------------

-Công nhận cô Quỳnh Anh giảng hay thật!-nhỏ My tấm tắc khen cô giáo-Chỉ giảng qua một lần là hiểu hết.

-Phải đó!-đáng học trò đồng thanh-Hay thiệt!

Tiểu Linh thì chẳng ham hố gì chuyện khen ngợi người khác theo kiểu tập thể như thế.Nó ngồi chống càm,chán chường nhìn mấy con số trên bảng,trong khi đó cô Quỳnh Anh thẹn đỏ cả mặt.Cô nói:

-Mấy đứa nói quá.Cô đâu có giỏi lắm đâu.Tại tụi em thông minh nên mới nghe lần đầu là đã hiểu.

Người ta thì cười nói ồn ào,vui vẻ.Tiểu Linh thì ngao ngán chép bài.Nó chẳng thích thú gì mấy con số và hình học không gian.Tối nào cũng vậy,nó đều phải đối mặt với các phép tính công trừ nhân chia.Chả là ba nó,ông Giang Dân và anh nuôi Charles đều đang làm việc tận bên Hàn Quốc nên có một số việc ở quê nhà họ làm không xuể,do đó Tiểu Linh đành nhận nhiệm vụ phê duyệt một số giấy tờ giúp ba nó.Thành ra đêm nào nó cũng phải thức đến tận 2,3 giờ sáng mới được ngủ.Chính vì vậy mà ở lớp,nó ngán ngẩm mấy con số vô cùng.

-Rõ chán!-Tiểu Linh ngáp dài.

Cô Quỳnh Anh lén nhìn nó.

-Cô ơi!-thằng lớp phó kỉ luật Bính hỏi-Khi nào cô mới mở lớp dạy thêm?

-Khi nào dạ,cô?-nhỏ lớp trưởng My cũng thắc mắc như thằng Bính

Cô Quỳnh Anh nhìn tụi học trò,trao cho chúng nụ cười thiên sứ.Không hiểu sao,Tiểu Linh mê nụ cười của cô giáo vô cùng.Hễ cô cười là nó nhìn,không nhìn thì…..ngắm.Nụ cười ấy khiến lòng nó thật ấm áp.

-Đầu tháng 10 .-cô đáp

…….

Ai nói kệ người đó.Tiểu Linh hôm nay hơi mệt nên chỉ ngồi nghe và ngao ngán chép bài.

Thái độ của Tiểu Linh vào mỗi giờ toán là tính từ “mệt mỏi”.Tối tối thì đối mặt với sổ sách.Sáng lại đối mặt với số học và hình học.Nó chán lắm.Chính thái độ đó khiến thằng Bính thắc mắc.

-Ê!Bộ mày ghét cô chủ nhiệm lắm hả?-thằng đó hỏi Tiểu Linh khi hai đứa trên đường rời khỏi sân trường-Trước giờ tao để ý là cứ đến giờ toán là mày lại nằm ì ra.Sao vậy?

-Sao với trăng cái gì!-Tiểu Linh vừa đi vừa nhún nhảy theo điệu nhạc từ máy mp3-Rảnh rỗi lắm tao mới đi ghét bả.Tao chỉ ghét toán thôi!Nó làm tao nhức đầu.

Im lặng được một lúc,thằng Bính lại hỏi:

-Thế mày có biết toán là môn chủ đạo hông?Nó sẽ kéo điểm các môn khác rất nhiều đấy!

-Tao biết.

-Vậy …..mày có biết điểm toán của mày toàn là dưới 5 phẩy hông?

-Biết luôn.

Thằng Bính chống hai tay ngang hông,giọng trách móc:

-Biết mà sao hông đi học thêm đi?Cứ cái đà này cuối năm ở lại là cái chắc.

Tỉnh bơ,Tiểu Linh đáp:

-Kệ bà nó.

Dường như bác sỹ cũng phải bó tay với Tiểu Linh”Bác sỹ”thở dài rồi tiếp tục thẩm vấn bệnh nhân.

-20/11 này mày có định tặng quà cho cô hông?

Tiểu Linh không trả lời,nó chỉ cười.Nụ cười mà theo nhận xét của thằng lớp phó kỷ luật 10D2 là”nụ cười đê tiện”.Tiểu Linh cười ngất lên nhưng rồi trong tíc tắc,nó nhìn thằng bạn với ánh nhìn dò hỏi.

-Ê!Bộ mày đang làm gián điệp cho bả hả?

-Hả?Bả nào?-thằng Bính ngơ ngác hỏi ngược lại nó.

-Thì bà Quỳnh Anh chứ mày tưởng tao nói ai?

Thằng Bính xua tay,chối phắt:

-Rảnh lắm tao mới làm vậy.

-Ai mà biết được.-Tiểu Linh hầm hè nhìn bạn.

-----------------------------------------------

Đúng là thằng Bính rảnh thiệt.Buổi chiều ngày hôm đó,vào giờ về(học thêm tại nhà cô giáo Quỳnh Anh),thằng Bính ở lại sau cùng,kể lại đầu đuôi sự việc.

-Con bé nói như thế thật à?-cô Quỳnh Anh không giấu được nụ cười duyên dáng-Con bé không ghét cô thật chứ?

-Bạn đó nói vậy mà.-thằng Bính đáp,rồi nó thấy cô giáo mình mơ mơ màng màng điều gì đó,nó gọi-Cô ơi!

Giật mình tỉnh mộng,cô ngơ ngác hỏi:

-Hả?

-Có vẻ cô khá là quan tâm Tiểu Linh,cô nhỉ?-thằng Bính hỏi,chẳng chút ngại ngùng

Chột dạ,cô chỉ cười xoà

-Cô là cô giáo mà.Quan tâm học trò là chuyện bình thường.Cả lớp 10D2,ai cô cũng…….

-Stop!-thằng Bính để tay lên miệng,nó nói khi cô giáo ngưng giải thích-Cô sao dạ?Đâu cần cô phải giải thích nhiều đến thế đâu.Còn dài hơn cả giải bài toán luỹ thừa.Mà cô ơi,cô cho em về được chưa?Tụi nó go home (về nhà) từ lâu lắm rồi!

-Ừ!Em về được rồi đó!

Cô Quỳnh Anh tiễn thằng Bính ra tận cổng.Để chắc ăn,cô nhắc:

-Bính!Em hứa hông được tiết lộ chuyện cô nhờ em hỏi han Tiểu Linh nha!

-Em hứa.

-Thank you!

-Hem có chi.-thằng Bính nói rồi vội vàng đạp xe đi,trước khi cơn mưa kịp đổ xuống

Đón cổng lại,vào nhà trong,cô Quỳnh Anh nhảy cẫn lên vì vui sướng.

-Ha!Vậy là Tiểu Linh hông có ghét mình.

Nhảy múa ca hát một hồi,cô vào bếp chuẩn bị bữa tối.Trong lúc làm bếp,miệng cô giáo không ngừng hò hát.

-Sáng thức giấc nghe xuyến xao trong lòng

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro