Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tránh ra!-tieu Linh xô thằng Bính sang một bên rồi nhảy bật lên,ném bóng vào rổ-Yeah!Vào rồi!

Mặt thằng Bính nhăn nhăn lại hệt con khỉ già.(theo nhận xét của Tiểu Linh)

-Ê!Muốn ném banh thì phải xếp hàng chớ.Ở đâu ra cái chuyện đẩy người ta đi chỗ khác giành chỗ ném vậy hả?

Tiểu Linh tưng bóng rồi ném mạnh về phía thằng đó,giảng đạo ngược trở lại:

-Nói cho mày nghe.Ở lớp kỉ luật thế nào thì tuỳ mày.Nhưng trên sân bóng hay ngoài xã hội,muốn đạt được điều gì,mày buộc phải giành giật.Chứ đứng đợi một chỗ thì bao giờ mới tới lượt mình.

Ném trả lại quả bóng,thằng Bính nói:

-Thì đành là vậy.Nhưng mày đang ở trường học,mày phải nhường chỗ cho người khác tập bóng chớ.Mày giành hết chỗ thì tụi nó làm gì bây giờ?

Tiểu Linh trả lời tỉnh rụi.

-Đứng coi tao ném bóng.

-Cái con này…Thiệt tình!-thằng Bính lắc đầu chào thua.

Thẳng này chưa kịp kiếm đượ câu nào để phản bác lại thì nhỏ My từ đâu lù lù xuất hiện.

-Linh ơi!Chỉ My ném bóng đi!

Tiểu Linh hất hàm,chảnh choẹ với thằng bạn:

-Nghe gì chưa?Tránh chỗ cho tao chỉ lớp trưởng ném bóng coi.

------------------------------------------

-Bật nhạc lên,Tiểu Linh!-chị Yến nói.

Bài Step up được cả nhóm chọn để dự thi trong chương trình...Tỏng số người trong nhóm được chọn đi thi là năm,trong đó không có Tiểu Linh.Tiểu Linh không phải không được chọn mà là từ chối đi thi.Nó sợ ba nó vô tình biết chuyện nó không lo học hành tử tế,chỉ lo nhảy với nhót thì thế nào cũng chửi nó banh-ta-long.

-Step up là bài hát có giai điệu sôi động.Đòi hỏi vũ công phải nhanh nhẹn,dẻo dai mới đủ sức nhảy trọn cả bài.

Mặc dù không thi nhưng mỗi khi bật nhạc,nó đều bắt chước nhảy theo cách anh chị trong nhóm.

Đang nhịp nhàng hoà mình vào điệu nhày thì có sự cố xảy ra.Anh Pi,nhóm trưởng bị trẹo chân.Cả đám ùa về phía anh.

-Anh Pi!Anh bị sao vậy?-chị Yến xanh mặt nhìn anh Pi nhăn nhó ôm chân.

Những thành viên khác lần lượt hỏi han anh Pi.Anh Pi lắc đầu,khổ sở nói:

-Hông sao đâu.Tập tiếp đi!

Nhưng khi vừa đứng lên anh Pi lại rơi phịch xuống đất,cả nhóm lại một phen hoảng loạn.

-Mày có chắc là mày nhảy được chứ?-anh Phong,một thành viên của nhóm lo lắng hỏi.

Anh Pi chắc lưỡi,nói:

-Có vẻ như phải tạm thay người rồi.Chân tao ít nhất một tháng nữa mới mong lành lặn trở lại.

-Mà trong khi đó chỉ còn một tuần nữa là thi vòng sơ kết rồi!-chị Yến vò đầu bức tóc-Trời!Kiếm đâu ra người thế anh bây giờ?

Anh Phong gãi gãi sau gáy,anh mong là làm như thế anh sẽ tìm ra được giải pháp.Anh than:

-Trời!Làm sao đây?

Trong khi cả đám nhăn nhó vặn óc suy nghĩ thì anh Pi lại là người bình tĩnh nhất,dù anh vừa gặp tai nạn.Anh vỗ vai Tiểu Linh.

-Em vào thế chỗ anh đi,Tiểu Linh!

-Hả?-cả nhóm tròn mắt hết nhìn anh Pi lại ngó sang Tiểu Linh.

Tiểu Linh há hốc nhìn anh Pi một hồi lâu rồi từ chối nhẹ nhàng.

-Anh à!Em là nữ,trong khi đó đội hình đang thiếu người nam cơ mà.

-Chuyện đó có sao đâu.Em đủ sức làm được mà,Tiểu Linh-chị Yến vuốt tóc nó

Anh Pi cười xoà,không giống người đang đau tý nào.

-Chuyện nhỏ như con thỏ.Chỉ cần……..

-Hông được mà.-Tiểu Linh lúc lắc mái tóc đẹp dài tận thắt lưng-Anh thừa biết là lỡ mà ba thấy em nhảy nhót trên tivi là tiêu đời em luôn.

-Em yên tâm.-anh Pi trấn an nó-Vòng sơ khảo không có phát trên tivi đâu.

Ngồi xếp bằng trên sàn,nó nhíu hàng chân mày thanh tú ngẫm nghĩ.Lát sau,nó gật đầu.

-Ok!

Anh Pi nở nụ cười hiền hậu,xoa đầu Tiểu Linh nhưng lại nói với chị Yến:

-Yến em!Lấy cho anh cái kéo.

NÊ,tụi bây!-đám học trò trường Tiểu Linh xì xào với nhau-Hình như có học sinh mới chuyển trường về thì phải.

-Đâu?Đâu?

Mấy trăm cái đầu lố nhố nhìn ra phía cổng.

-Có ai mới đâu.

-Kia kìa!

-Ở đâu?

-Đang đi trên hành lang bên dãy phòng bên kia đó!

-Ê!Tao thấy rồi!Dễ thương ghê!

Ở dãy phòng học bên kia sân trường,có một cậu nhóc đang lơn tơn vừa nhún nhảy đi vừa nghe nhạc từ máy mp3.Cậu ta mang trên người làn da trắng tươi.Gương mặt dài dài và sương sương.Cằm nhòn nhọn.Không như bao nam sinh trường này,cậu ta nuôi tóc khá dài và cắt theo kiểu Hàn Quốc,dùng keo vuốt từ phía sau ngược lên phía trước và dựng dựng lên như ngọn lửa đang cháy.Trông cậu thật tinh nghịch mà cũng thật baby đáng yêu.Có vài người đã không kiềm chế được mà buông ra hai chữ:”Hot boy”.

Đang lon ton vui vẻ trên đường đến lớp thì không biết từ đâu xuất hiện người đàn ông mặc áo xanh da trời chặn đường cậu lại.

-Ai cho phép mấy người ăn mặc luộm thuộm,tóc tai dài sọc ra thế?Vào phòng giám thị ngay.-người đàn ông đó làm mặt hình sự với cậu trai.

Không cần phải thông thái lắm các bạn cũng có thể đoán ra người đàn ông đó giữ chức vụ gì:giám thị.

-Hả?-cậu trai ấy tháo tai phone ra.Nãy giờ cậu mở nhạc to quá nên không nghe được giám thị nói gì hết trơn

Ông giám thị nghiêm mặt nhìn cậu trai.

-Vào phòng giám thị viết bản tự kiểm ngay.

Cậu trai nhướn mặp long mày lên cao hết cỡ.hỏi:

-Tại sao?

-Thắc mắc cái gì?Trường này quy định nam sinh không được để tóc dài thong lòng như thế kia.Viết tự kiểm rồi giờ về đi hớt lại tóc.Sáng mai tới đây để tôi kiểm tra lại.

Cậu ta đưa hai tay lên đầu,sờ mái tóc.Hỏi ngược lại,giọng ngây ngô:

-Nam sinh thì không được để tóc dài à?

-Cái đó tôi nói rồi!

-Nhưng…….

Ông thầy giám thị ngắt lời cậu trai.

-Nhưng nhị gì chớ?-ông nhìn ra sau cậu trai rồi thở dài, ngao ngán nói-Cô Quỳnh Anh!Học trò lớp cô nè!Phù hiệu 10D2.

Cậu trai ngoảnh phắt lại,quả thực cô Quỳnh Anh đang đứng sau lưng cậu,miệng há hốc vì kinh ngạc khi trông thấy cậu.Cậu ta toe toét nhìn cô giáo,dùng ngón trỏ nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên trước khi có con ruồi nào bay vào miệng cô.

-Tiểu Linh?-cô Quỳnh Anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Vâng,”cậu trai”mà từ khi bước vào trường mọi người khen là cute và “được”giám thị chiếu cố nãy giờ không ai xa lạ,đó chính là Giang Tiểu Linh sai khi qua đôi bàn tay khéo léo của anh Pi.

Tiểu Linh nhe rằng ra cười,cười còn tươi hơn cả lúc trông thấy cô giáo há hốc nhìn nó.

-Mừng ghê!Cuối cùng cũng có người nhận ra tui.Ha!Ha!

-Mới sáng hôm qua…..mà sáng nay….em…..khi nào vậy?-cô Quỳnh Anh cà lăm trước sự thay đổi ngoại hình đột ngột của học trò mình.

-Mới cắt tóc tối qua.-Tiểu Linh hất chiếc cằm thon nhọn tự tin hỏi-Sao?Đẹp trai hông?Em thấy hơi dài nên định tỉa tót lại chút xíu.

Ông giám thị nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ.Ông xoa xoa nơi cằm,giọng mơ hồ:

-Con gái hả?

Tiểu Linh gật đầu tỉnh rụi,những nhúm tóc dựng ngược tưng bừng nhảy múa theo.

Trong khi ông giám thị bận bịu với ý nghĩ của ông khi nãy thì kế bên,cô Quỳnh Anh khoanh cả hai tay,tựa lưng vào tường,ngắm nghía nó từ đầu đến tận chân.

-Có thật em là Giang Tiểu Linh mà cô quen biết?

Tiểu Linh hất chiếc cằm thon nhọn,hãnh diện hỏi cô giáo:

-Sao?Đẹp trai lắm phải hông?

Cô Quỳnh Anh chặc lưỡi,lắc đầu,bĩu môi chê bai:

-Xấu quắc!()

------------------------------------------------

-Trời ơi!Đáng yêu quá đi!-nhỏ My béo má Tiểu Linh khi nó chỉ vừa đặt mông xuống ghế.

-Oái!Đau!-Tiểu Linh la lên oai oái.

-Chết rồi!-thằng Bính vờ nghiêm túc nói rằng-Mày ăn diện kiểu này thì làm sao tao “cua”gái được hả mậy?

Tiểu Linh phì cười.

-“Cua”hông được là lỗi tại mày chứ liên quan gì tới tao đâu!Ai da!Đau mà,My!

-Lỗi của mày là tại mày baby quá.-lần mày tới lượt thằng Bính béo má cô nhóc họ Giang-Gái nó mê mày hết rồi thì còn chỗ đâu cho tao “cua”.

Ngó sang chỗ nhỏ My,thằng lớp phó kỉ luật này cười cười.

-Nói chi xa.Kế bên mày luôn nè!

-Nói bậy bạ gì đó!-nhỏ My đỏ mặt,uýnh thằng bạn vài phát.-Ganh tỵ với sắc đẹp của người ta dữ quá nên giờ ngồi nói nhảm hả?

-Tụi bây nói chiều quá!Tới giờ học rồi kìa!-Tiểu Linh lật sách vở ra để lên bàn.

Vài giây sau,cô Quỳnh Anh bước vào lớp,mang theo hương hoa nhài thoang thoảng trong gió.Như mọi hôm,cô ban tặng nụ cười thiên sứ với tất cả bọn học trò.Duy nhất với Tiểu Linh,cô tặng thêm một câu:

-Chào,nhím con!

Thật ra thì kiểu tóc của Tiểu Linh không giống gai con nhím gì cho lắm.Nhưng kiểu tóc ấy có dựng ngược lên trời phần nào nên cô gọi đùa là “nhím con guồn:

Cô ơi!Cô giảng bài này cho em được hông?Em nhìn nó(bài toán),nó nhìn em.Hai đứa nhìn nhau mà hông hiểu gì hết!-nhỏ My than thở.

-Ừ!-cô Quỳnh Anh gật đầu.Bắt đầu giảng giải cho cô học trò.

Lát sau,cô lại nghe hai tiếng”cô ơi”,nhưng lần này là do thằng Bính gọi.

-Gì hở,Bính?

-Cô khuyên Tiểu Linh đi học thêm môn cô đi!Điểm của bạn đó kém lắm!

-Cô biết.-cô Quỳnh Anh thở dài,cô cũng muốn kêu Tiểu Linh đi học thêm lắm chớ bộ,chỉ là cô thấy ngại nên không dám hỏi,cô sợ Tiểu Linh nghĩ vì tiền nên kêu nó đi học-Mấy đứa khuyên đi!Cô sợ cô hỏi con bé sẽ hông chịu đâu.

Hôm trước gặp Tiểu Linh ở phòng giám thị,khi trông thấy diện mạo mới mẻ của” nhóc nhím”,tim cô dường như không còn tha thiết đập nữa.Tiểu Linh khiến cô ngắm nhìn mãi mà không thấy chán.

Hai ngày rồi không gặp cái con nhóc lóc choc đó,cô nhớ nhớ nó sao ấy.Không gặp không phải là vì nó nghỉ học mà là vì lịch dạy học của cô không có ở 10D2,với lại cô cũng không có lí do chính đáng để đến lớp do cô chủ nhiệm.Chợt nhớ,cô vào phòng lấy thời khoá biểu ra xem rồi mừng rỡ reo lên trong bụng:”May quá!Ngày mai có hai tiết ở 10D2”.

Trong lúc đám nhóc tì ngồi giải bài tập ở nhà cô,cô lót tót trốn ra ngoài hành lang,nhắn tin cho Tiểu Linh.

-“Ê,nhóc!Dạo này ít khi em nhắn tin cho cô nhỉ!”

Lát sau có tin hồi đáp.

-“Hì!Hổm rày điện thoại hết”xiềng nên hông có làm ăn gì được hết trơn.Mà cô đang dạy học tại nhà hả?”

-“Ừ!”-suy đi tính lại,cô rút hết can đảm ra hỏi-“Tiểu Linh nè!Sao em hông học thêm toán?”

Tiểu Linh gởi lại vỏn vẹn một chữ.

-“Chán”.

-“Ê!Chán là sao?Chán cô hả?-khi viết câu hỏi cuối,mặt cô nổi rõ bảy sắc cầu vòng.Thằng Bính và nhỏ My là trong số những đứa để ý cô nãy giờ nên thấy rõ hiện tượng lạ này nhưng lại không rõ tại sao.

-“Chán cô,ai chơi với em?”

“Hông chán cô sao?Hì!”,cô Quỳnh Anh cười bẽn lẽn nghĩ trong bụng.

-Cô ơi!-thằng Bính lại gọi-Em giải xong bài tập rồi nè!

Cất điện thoại vào túi,cô bước vào phòng học,cầm tập của cậu học trò lên kiểm tra.Lát sau,cô trả lại và trịnh trọng tuyên bố:

-Em được tự do.Về đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro