Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-1,2,4,4-anh Phong hô to-5,6,7,8.Hăng hái lên an hem.Chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi!Tiểu Linh!Động tác của em phải mạnh mẽ hơn một chút!Đúng rồi!.....

Giai điệu bài Step up vang vọng cả căn phòng.Ai nấy ra sức nhảy nhót,mồ hôi nhễ nhại khắp người.

Cuối cùng giờ giải lao cũng đến.Cả đám tranh nhau đứng trước quạt máy cho mát.Tiểu Linh biết mình nhỏ con nhất đám nên không thèm tranh chấp chi cho mệt.Nó lết thếch tới chỗ để nước,cầm một chai nước 500ml dốc ngược.Dòng nước trút xuống,đổ từ trên đầu xuống cằm.

-Mát!-Tiểu Linh cười khoái trá khi chai nước đã sạch nhẵn.

-Ờ!Mát ghê!-chị Yến nhại lại từ”mát” rồi chỉ vũng nước trên sàn,nhíu mày nói-Lát nữa dọn sạch cái đóng đó cho tui à!

-Okay!-Tiểu Linh cho chai vào sọt rác rồi lắc đầu nguầy nguậy cho nước văng tung toé chơi.

Bị bắn nước vào mặt,chị Yến càu nhàu:

-Dơ quá!

Tiểu Linh nhe hàm răng trắng nhởn ra cười hệt như khỉ.Tranh thủ 15 phút giải lao,nó lật đật lục lọi cái balô của nó.Lấy điện thoại ra xem coi có tin nhắn nào không.

Cả chục cái tin chưa được mở.Đa số là do chú Quân gởi cho,nào là nhắc mặc áo mưa nếu trời đổ mưa,nào là về sớm….pla…pla…pla….đủ chuyện.Số ít còn lại là do bạn bè gởi.Rồi hai mắt nó sáng trưng lên,mừng rỡ như vừa với được mỏ vàng.

-“Ê,nhóc!Dạo này ít khi em nhắn tin cho cô nhỉ!

Đọc xong tin nhắn,nó hồi âm ngay,không dám để cô chờ lâu.

Mười lăm phút giải lao trôi qua nhanh chóng.Anh Phong ra hiệu cả đám ra tập,hỏi:

-Hôm nay chúng ta sẽ tập đến 10h(tối).Có ai phản đối hông?

-HÔNG!-Tiểu Linh hăng hái hưởng ứng sau khi cất điện thoại

Hậu quả cho nhiệt huyết của nó là nằm lăn ra ngủ khò vào giờ học sáng hôm sau trước sự khó chịu của hầu hết giáo viên.Bạn cùng lớp thì…quen quá rồi nên chẳng còn thấy khó chịu nữa.

Tối qua,10h nhóm nhảy của nó mới ngưng tập.Thành ra nó về nhà hơi trễ.Giải quyết xong đám giấy tờ,chưa kịp ăn uống gì hết nó đã ngáy ro ro,lúc đó đã gần 4h sáng.Định là lên giường rồi mới ngủ nhưng mệt mỏi quá nên vừa nhấc mông khỏi ghế,cất được vài bước đã nằm ịch ra đất,ngủ tới sáng.Nhưng chỉ ngủ chưa đến ba giờ,nó đã phải lết xác rời khỏi nhà đi học.

Ở nhà ngủ không đủ nên vô lớp ngủ….bù vậy.

Hết ba tiết học,hết hai giờ giải lao mà đầu óc nó vẫn còn mụ mị.Thành ra hai tiết cuối do chủ nhiệm đứng lớp,nó ngủ ngon lành.

-Tiểu Linh!Dậy đi!Cô nhìn kìa!-nhỏ My lay người nó từ sau lưng.

Tiểu Linh bận ngủ nên không thèm trả lời trả vốn gì cả.Thằng Bính cũng nhiều lần nhắc nhở mà Tiểu Linh mặc kệ,bỏ ngoài tai luôn.

Lát sau,nhỏ My lại gọi và lay người cô nhóc họ Giang tinh nghịch.

-Linh ơi!Dậy đi!Tới giờ về rồi!Dậy đi!

-Thì My về trước đi!-Tiểu Linh nhễ nhại trả lời,rõ ràng nó còn rất ư là mê ngủ.

-Tiểu Linh!Mọi người về hết rồi kìa!-nhỏ My lại réo gọi

Nhưng lần này Tiểu Linh không thèm nói gì nữa cả.Ngủ là ngủ.Đợi mãi mà không thấy bạn trả lời,cũng không nhúc nhích tí ti,nhỏ lớp trưởng đành ra về.

-Vậy…My về trước nghen!Bye!

Tưởng đâu mọi người về hết,nó tiếp tục dỗ giấc mộng ngon lành.Nhưng rồi nó giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của ai đó.Nó chưa kịp ngóc đầu lên xem đó là ai thì một thứ âm thanh nhẹ dịu làm nó xuyến lòng rót vào tai nó.

-Gần 12h trưa rồi.Dậy đi,nhím con!

Không muốn để bàn tay ấm áp đó rời khỏi vai nó,nó nhanh tay chụp lại và giữ kĩ trong tay mình.Giọng ngái ngủ,nó nói:

-Để 12h rồi dậy luôn.

-Em hông đói sao?-mặt cô Quỳnh Anh ửng đỏ khi “nhím con của cô”nắm lấy tay mình-Cô thì đói lắm rồi!

Tiểu Linh trả lời tỉnh rụi:

-Hông đói.

-Em…….

Điện thoại cô Quỳnh Anh reo lên,cắt ngang câu nói của cô.

-Nghe đi!-Tiểu Linh nói khi tiếng chuông điện thoại reo lâu rồi mà cô vẫn chưa bắt máy.

Sau một lúc đắn đó,cô bắt máy.

-Alô!Quỳnh Anh đây!

Từ trong điện thoại,giọng ồm ồm của một người đàn ông cất lên.

-Chào,cô!Tôi,thầy Thành nè!

-Thầy gọi tôi có việc chi hông?-cô vừa hỏi vừa nhìn Tiểu Linh đang còn nằm rũ trên bàn.

-À!Hì!Chả là tôi định đi dùng bữa trưa.Tôi đoán cô cũng thế nên mạo mụi gọi mời cô đi cùng.Cô thấy sao?

Bỗng nhiên lòng Tiểu Linh vô cớ sôi sục lên .Nó khẽ cau mày.

-Thầy đoán đúng đó.Tôi chưa ăn gì cả.Tôi…….

Cô giáo im bật khi Tiểu Linh đột ngột hất tay cô ra khỏi tay nó.Thấy vậy,cô liền nói nhanh qua điện thoại.

-Nhưng tôi đang có việc bận.Hay là thầy rủ cô Nga đi.Có lẽ giờ này cô ấy cũng chưa ăn uống gì đâu.

-…….-thầy Thành im lặng hồi lâu rồi nói-Uhm.Cũng được.Vậy khi khác chúng ta cùng nhau đi ăn vậy…..

Cô Quỳnh Anh tắt máy trước khi ông bạn đồng nghiệp sổ ra vài chuyện nữa có thể khiến Tiểu Linh bực mình.

-Hừ! -Tiểu Linh hậm hực nói khẽ-Còn có lần sau nữa hả?

Nó nói nhỏ nhưng cô Quỳnh Anh lại là người có đôi tai thính nên nghe rõ mồn một.Cô cười bảo:

-Sẽ hông có lần sao đâu.

-Ai mà biết được.-Tiểu Linh cau có đứng dậy,cóc thèm ngủ nữa,vác cặp lên vai rời khỏi lớp.

-Em đi đâu?

-Đi ăn.Em đói rồi!-Tiểu Linh nắm chặt quai cặp cho cơn giận trong người hạ nhiệt xuống,nó còn tức hai chữ”chúng ta”của ông thầy khi nãy nãy lắm.Nó giục –Đi thôi chớ!Bộ muốn làm ma đói hả?

Cô Quỳnh Anh cười toe toét lon ton chạy đến bên “nhóc nhím”,đi cạnh nó.Nhìn gương mặt trẻ con nhăn nhó vì ghen,cô không khỏi phì cười.

-Đưa cặp đây!-Tiểu Linh giựt chiếc cặp to tướng từ tay cô giáo.

Giọng cô Quỳnh Anh the thé cất lên giữa hành lang:

-Nặng lắm đó!

-Biết nặng thì để em giữ.-hai tay hai cặp,Tiểu Linh hơi mất thăng bằng vì trọng lượng của hai chiếc cặp chênh lệch nhau quá nhiều.

Sáng nay,một vì ngủ quên,hai vì vội vàng,nó đ học chỉ vỏn vẹn hai cuốn sách trong cặp.Thấy cặp cô giáo nặng quá,nó càu nhàu:

-Đem chi lắm hông biết!

-Thì mấy cái giất tờ lớp.Bài kiểm tra…..-cô liệt kê ra tất cả những gì cô mang theo trong cặp.

Tiểu Linh lắc đầu,giọng quàu quạu:

-Hèn chi tướng cô chưa tới met mốt.

-Em nói quá ấy chớ!Cô cao met sáu lận.

-Vẫn lùn hơn em.Em met sáu tám.

Cô Quỳnh Anh cười.Cái nụ cười khiến cô nhóc họ Giang chết lặng cả chục lần mỗi khi trông thấy.

-Vậy ráng ăn nhiều vào cho cao lên.Mốt làm người mẫu.

-Xììì!!!

-Thôi!-cô Quỳnh Anh giành lại chiếc cặp của cô,lấy luôn cặp của Tiểu Linh-Để cô cất cặp ở phòng giáo viên.Lát ăn xong rồi quay lại lấy.

Miệng nói chân….chạy.Cô đem hai chiếc cặp đi cất.

Hai người tiếp tục đi.Và vết nhăn trên trán Tiểu Linh dãn ra dần,có lẽ là vì hai tay nó được nhẹ nhõm,có thể là vì nó cầm một thứ đáng giá hơn hai chiếc cặp gấp trăn ngàn lần:tay cô Quỳnh Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro