Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Giận à?-Tiểu Linh bám theo sau cô giáo hệt cái đuôi vào giờ tan học

-Giận?Tại sao cô phải giận?-cô Quỳn Anh sải từng bước linh dương về nơi đỗ xe của giáo viên,mặt không thể hiện tí cảm xúc gì

-Đừng làm bộ nữa!Cô nhớ em dữ lắm nên mới như vậy chứ gì! -Tiểu Linh cười khoái trá,bước nhanh hơn cho kịp cô giáo mình

Cô Quỳnh Anh bước vội hơn.

-Cô đi nhanh quá làm sao em đuổi kịp?-Tiểu Linh than thở chạy theo sau

Vậy mà cô nhẫn tâm nói với nó rằng:

-Cô có bảo em đi theo cô đâu!

Vừa đến bãi đậu xe,cô dắt chiếc xe máy của cô ra,cho khởi động động cơ.

-Cô ơi là cô!Để em giải thích xong hẳn về!-Tiểu Linh nài nỉ

-Hông giải thích gì cả!Cô hông muốn nghe!-cô giáo cho xe chạy

Tiểu Linh chạy theo bên cạnh.

-Cô ơi là cô!

Cô giáo trẻ cho xe chạy thật nhanh.Tiểu Linh tăng tốc chạy thục mạng theo chiếc xe.

-Cô…chờ…em….với…..

Cô Quỳnh Anh nào chịu nghe lời nó.Tiểu Linh đứng lại,thở hổn hển.

-Để….hộc….rồi xem…..cô…giận em….hộc….tới chừng nào….hộc……

------------------------------------------

-Mày định chừng nào xin lỗi cô?-thằng Bính hỏi nhỏ khi cô giáo chủ nhiệm 10D2 rồi khỏi phòng học tại nhà cô

-Hên xui!-Tiểu Linh đáp gọn lỏm

-Cũng như không.-thằng Bính lắc đầu,tiêp tục giải bài tập

Lát sau,thằng này lại hỏi:

-Mà mày chọc cô cái gì khiến cô nổi khùng dữ vậy hả?

-Ha!Ha!-Tiểu Linh cười ngất lên-Đó là bí mật!

Đang cười ngon trớn thì cô Quỳnh Anh vào.Nó im bật.Môi mím lại nhưng rõ ràng là nó đang cố nhịn cười.

-Trò nào làm bài xong rồi thì có thể về.-giọng cô nghe nhạt nhẽo làm sao

Tụi học trò thay nhau rời khỏi phòng.Duy chỉ có một đứa,duy nhất một đứa cứ dây dưa không chị nhấc mông khỏi ghế:Giang Tiểu Linh.

Tiểu Linh cắm cúi ghi ghi chép chép xoá xoá liên tục vào quyển vở.Đợi mãi mà có vẫn chưa có dấu hiệu gì là giải xong bài toán cô cho,cô tiến về phía nó vài bước,chủ động hỏi:

-Bộ bài toán khó lắm sao?

Tiểu Linh không đáp gì,vẫn hí hoáy vào quyển tập.

Cô Quỳnh Anh tiến lại gần hơn nữa,dán mắt vào quyển vở của nó rồi tròn xoe cặp mắt đen lay láy,hỏi:

-Làm đúng rồi,tại sao lại gạch bỏ?

Bấy giờ Tiểu Linh mới ngoi đầu dậy,tỉnh bơ đáp gọn ơ:

-Đang rèn chữ.

Biết Tiểu Linh kiếm cớ ở lại nhà mình,cô ngoảnh mắt sang hướng khác,đuổi nó đi.

-Về đi!-cô hờ hững nói

Tiểu Linh nhanh nhảu đáp lại:

-Nhưng ít nhất cô cũng phải cho em xin lại mới đồ em gởi ở đây hôm trước.

Cô Quỳnh Anh càu nhàu:

-Hông phải"hôm trước"mà là"mấy hôm trước".

Tiểu Linh nhún vai.

-Ok!Cô nói sao thì là vậy.

-Sự thật là vậy.-cô Quỳnh Anh cau có rời khỏi phòng học.Tiểu Linh tò tò theo sau.

Giao lại những món đồ nhóc họ Giang “gửi gắm”tại nhà cô mấy hôm trước,cô tiễn nó ra cổng.

-Đi mau đi!Cô còn đóng cửa nữa!

-Cô nỡ lòng đuổi em sao?-Tiểu Linh mè nheo

Một thoáng suy nghĩ,cô nói:

-Ừ!

Cho đồ đạc vào cốp xe xong,nó xoay người lại.Bất ngờ nắm lấy tay cô giáo,kéo cô bề phía nó rồi ôm giữ cô trong vòng tay mình.Phải mất hơn ba giây cô Quỳnh Anh mới kiềm chế được ham muốn của bản thân,cô đẩy nó ra,lạnh nhạt nói:

-Về đi!

-Ok! -Tiểu Linh đồng ý ngay.

Nó lon ton rời khỏi nhà cô.

-Ê!Ê!-cô giáo gọi với theo khi nó ra về không mang gì cả-Còn xe của em thì sao?

Tiểu Linh cười khẩy.Tiểu Linh không tài nào bỏ được cái tật ưa lừa phỉnh,chòng ghẹo cô giáo nó,ngay cả khi cô đang giận nó thấu xương.Ngoảnh đầu lại,nó vờ vịt nói:

-Ờ ha!

Nó trở vào sân nhà cô giáo,đóng cổng lại.Rõ ràng là nó đâu muốn về.

Cô Quỳnh Anh "ơ"lên một tiếng rồi hầm hầm ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân,hai tay khoanh lại tỏ vẻ bực mình.Không biết là cô đang bực thiệt hay bực giả nữa.

Trước khi đến bên cô giáo,Tiểu Linh lấy can đảm bằng cách hít một hơn thật sâu cho không khí lắp đầy buồng phổi.Nó chậm rãi tiến về phía cô,chuẩn bị thực hiện điều nó muốn làm từ lâu lắm rồi.

Tiểu Linh vừa xuất hiện trước mặt cô thì cô liền quay ngoắt mắt sang hướng khác.Hai ba lần như vậy,nó dùng ngón cái và ngón trỏ để cô định cằm chiếc cằm xinh xắn của cô lại,xoay về phía mình.Một tay Tiểu Linh đặt nơi ghế đá để giữ thăng bằng.

Cô giáo nhìn nó với đôi mắt nai ươn ướt,từ từ khép hờ lại khi Tiểu Linh cúi người xuống.

Cảm giác ngất ngay khi môi chạm môi xoá tan những giận hờn của ngày hôm qua,của ngày hôm trước,tất cả giận hờn trong lòng cô giáo.Hồn Tiểu Linh lâng lâng đến tận chín tầng mây không khác gì cô.

Vài giây sau thì Tiểu Linh đứng thẳng người trở lại.Nó nhẹ giọng hỏi:

-Sao?Hết giận chưa?

Cô Quỳnh Anh lắc đầu.

-Vẫn còn.-cô âu mỉm cười dịu dàng,nắm lấy cổ áo nó,ghì xuống-Giờ là lúc cô hành hạ em.

Môi chạm môi….lần nữa.

Cái đùi này là của em!-Tiểu Linh tranh mãi cái đùi gà ram mà không được,hễ đũa nó mà chạm vào miếng da gà là bị cô giáo gạt phắt ngay ra,nhưng nó nào chịu thua cô,quyết giành cho bằng được.

Như mọi khi,cô Quỳnh Anh luôn là người thắng cuộc.

-He!He!-cô cười khoái trá-Nhịn đi,em!

Vậy là cái đùi gà béo ngậy ấy nằm gọn trong chén cơm của cô.

Tiểu Linh nhăn nhó chiếu ánh mắt tiếc rẻ nhìn cái đùi gà.Ấm ức,nó nói rằng:

-Cô nỡ đối xử với người vừa ốm dậy như thế à?Người gì đâu kì cục!

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro