Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Bác Giang nhập viện nữa sao?-cô Quỳnh Anh giật mình buông người khỏi vòng tay ấm áp của con nhóc họ Giang

-Ừ!Nhưng bây giờ ba khoẻ được phần nào rồi!-nhìn cô Quỳnh Anh lo lắng no nhìn cô âu yếm rồi kéo cô trở lại vào lòng-Cô yên tâm đi!Em ép ba phải hứa là phải dưỡng sức cho tới khi phục hồi sức khoẻ hoàn toàn rồi mới được đi làm trở lại.Và ba đã hứa.

Dù được Tiểu Linh trấn an,cô giáo vẫn không khỏi lo âu.Cô lại hỏi:

-Em có chắc là bác sẽ hông trốn viện nữa chứ?

Tiểu Linh đan ngón tay mình vào tay cô,đưa chúng lên môi(đương nhiên là hôn tay cô giáo rồi,chứ nó tự hôn tay nó thì có gì vui đâu).

-Hông dám trốn nữa đâu.Em thề rằng nếu ba trốn viện thì em sẽ nghỉ học luôn.

-Nghỉ học?-cô Quỳnh Anh giật nảy-Lỡ ba em trốn viện thì sao?Em nghỉ học thiệt hả?

Con nhóc ranh ma họ Giang cười ngất lên.

-Ha!Ha!Cô nghĩ là ba dám trốn sao?Em là đứa con ruột độc nhất của ba.Ba chỉ mong sao em học hành cho tử tế để sau này còn nối nghiệp ba.

-Cai quản khách sạn à?

-Ừa!

-Hơn chin giờ rồi đó!-cô giáo béo yêu má học trò mình-Chưa chịu về hả?

-Cô đuổi em?-Tiểu Linh tròn tròn cặp mắt

Cô Quỳnh Anh lắc đầu nguầy nguậy chối:

-Hông có.Chỉ là cô sợ em về tối,lỡ có chuyện gì xảy ra với em thì…..

-Thì sao?

Cô giáo phân vân về điều sắp nói.Im lặng.Lát sau,cô đẩy Tiểu Linh ra,nhìn thẳng vào mắt nó,nghiêm túc hỏi:

-Em…có yêu cô hông?

Tiểu Linh phì cười.

-Vậy hoá ra 11 đoá hoa hồng mỗi tuần em mỗi tuần là vô nghĩa à?Những lần nắm tay,những cái hôn,cái ôm.Tất cả đều hông gợi ý nghĩa gì cho cô sao mà còn phải hỏi?

Cô giáo lại lắc đầu nguầy nguậy.

-Nhưng cô muốn nghe chính miệng em nói cơ.

Tiểu Linh thở dài.

-Hết biết!Bộ yêu ai là phải nói sao?-cô Quỳnh Anh hờn dỗi ngó lơ sang chỗ khác,thấy vậy nó đành nhượng bộ

Ghé miệng kề tai cô,nó nói nhỏ:

-Trọn đời trọn kiếp chỉ yêu mình cô.

Rồi nó hỏi to:

-Vừa ý chưa?

Cô giáo lắc đầu thêm lần nữa.

-Tại sao em lại nói nhỏ vậy?Bộ sợ bồ nhí nghe hả?

Con nhóc lóc choc Tiểu Linh cười khì.

-Vì em chỉ muốn cô là người duy nhất được nghe em nói câu đó.

Lòng tràn đầy hạnh phúc,cô sà vào lòng nó.

-Cô chính thức thông báo.Kể từ giờ phúc này,em là người yêu của cô và ngược lại,cô là người yêu của riêng em,chỉ mỗi mình em.

Miệng tuyên bố thì hung hồn lắm,còn mặt mũi cô giáo đã chuyển sang màu mận chin cả rồi.

Vậy là hai người chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào.

Hai năm sau

----------------------------------

-Ngồi xuống!-ông thầy mũm mĩm chủ nhiện 10B2 hai năm trước ra lệnh cho Tiểu Linh ngồi yên tại chỗ khi nó chỉ vừa nhích mông khỏi ghế chưa được ba phân.

-Nhưng…..

Bất đắc dĩ,Tiểu Linh rơi phích xuống ghế như mít rụng,mặt mày nhăn nhó còn hơn cả miếng giẻ lau bảng.

-Chuyện gì vậy ta?-Tiểu Linh không tài nào ngồi yên tại chỗ được.

Chả là cô Quỳnh Anh vừa chạy vụt ngang phòng học nó đang học với vẻ mặt hớt hơ hớt hải,chẳng buồn nhìn nó như mọi khi.Nó muốn chạy theo cô lắm nhưng cái ông thầy đáng ghét đang ngồi chăm chăm nhìn nó,canh chừng nó.Đến tận bây giờ nó vẫn còn hãi hung khi trông thấy ông thầy đó.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên,Tiểu Linh như bị ma đuổi.Không xin phép giám thị,mặc những tiếng kêu í ới của bảo vệ,nó lao khỏi trường với vận tốc tên lửa.Bất ngay chiếc tắc-xi đến nhà cô Quỳnh Anh.Nó không biết cô đi đâu với vẻ hoảng loạn khi nãy nhưng nó không biết đi đâu hơn nên đến nhà cô đại.

Đến đấy,nó mới tá hoả khi trông thấy cảnh tượng thê lương trước mắt.

Nhà cô giáo bị sập,cháy đen cả.Nghe theo những lời bàn tán xung quanh thì hoả hoạn xuất phát từ ngôi nhà kế bên nhà cô Quỳnh Anh do vụ nổ ga trong nhà đó.Bởi vậy,nơi đầu tiên bị ảnh hưởng của đám cháy là nhà cô giáo.

Không lãng phí thời gian,nó hỏi han những người hàng xóm xem có ai trông thấy cô không.Một người phụ nữ đứng tuổi bảo nó rằng cô Quỳnh Anh đang khóc trong nhà bà.Nó theo sau người phụ nữ ấy vào nhà.

Cô Quỳnh Anh ngồi sụp người giữa chiếc ghế sô-pha.Hai tay che mặt lại,tiếng khóc vang lên rõ mồn một.Thân hình bé nhỏ của cô không ngừng run lên trong tiếng nức nở.Lúc Tiểu Linh đến,cô không hề hay biết.Chỉ khi nó nắm lấy tay cô,cô mới nhận ra sự hiện diện của nó.Cô ôm chầm lấy nó,nước mắt lại rơi.

Không biết nên an ủi cô thế nào,nó đành im lặng,hôn lên trán thay cho lời an ủi.

--------------------------------------------

-Cô thấy ở đây được chứ?-Tiểu Linh ngã lưng ra giường tại nhà nó-Chuyện này xảy ra đột ngột quá nên em hông kịp chuẩn bị gì cả.Căn phòng này có vẻ hơi bừa bộn cô nhỉ!

Nhìn một lượt khắp căn phòng rộng lớn,sạch sẽ,tiện nghi,cô rầu rầu nói:

-Vậy là tốt lắm rồi!Cô còn mong gì hơn!

Tiểu Linh ngồi dậy,nhích gần đến chỗ cô giáo đang ngồi,vòng tay qua eo cô.

-Nhà em cũng như nhà cô thôi!Đừng ngại khi ở đây nha!

Cô Quỳnh Anh xoay người lại,ngã vào lòng nó với ánh mắt buồn bã.

-Cô ở đây,em dễ chăm sóc cô hơn.Bởi vậy,cô phải yêu em nhiều hơn đó!-Tiểu Linh cười hiền hậu

-Uhm.

Thế là Tiểu Linh chủ động hôn cô giáo.

---------------------------------------

-Cô ơi!-nhỏ My gọi-Từ ngày xảy ra hoả hoạn,cô ở đâu?

-Ờ…-cô Quỳnh Anh bối rối,kín đáo nhìn Tiểu Linh-Cô đang ở…trọ.

Đã gần nữa tháng kể từ ngày cô giáo dọn đến nhà nhóc họ Giang ở.Lúc đầu,cô tỏ ra rất ngại ngùng.Đến giờ,cô chỉ đỡ ngại hơn được chút chút nhờ sự bao bọc dịu dàng của Tiểu Linh.

Khi đến nhà Tiểu Linh ở,cô chỉ mang theo bên mình mỗi bộ đồ đang mặc,chiếc cặp đựng sổ sách của trường lớp và chiếc xe gắn máy.Thấy vậy,Tiểu Linh bèn dẫn cô đi sắm sửa vài bộ quần áo để thay mặc.Cô Quỳnh Anh đòi trả tiền mua quần áo,Tiểu Linh một mực không cho,bảo cô để dành tiền để khi cần lấy ra xài,mọi thứ hiện tại để nó lo hết cho. Ở nhà thì Tiểu Linh thừa biết tính của cô,cô lúc nào cũng chăm lo cho đám giấy tờ của trường lớp,bài kiểm tra,học lực của lớp nên làm việc đến tận khuya mới chịu đi ăn…tối,nên tối nào nó cũng mò lên phòng cô để đưa cơm nước.Từ khi cô Quỳnh Anh dọn đến nhà nó ở,nó hết mực yêu thương và chăm lo chu đáo cô giáo nó.Nó bảo cô rằng nếu cần thêm gì thì cứ việc nói với ông quản gia,còn không thì chạy sang nói trực tiếp với nó,dù gì phòng hai người cũng kề nhau.Tiểu Linh nói vậy nhưng cô Quỳnh Anh vẫn ấy nấy lắm.Được Tiểu Linh chiều chuộng như vậy thì cô còn mong gì hơn.

Chuyện cô dọn đến nhà con nhóc họ Giang ở,cả hai cô trò giấu nhẹm đi.Ngoài những người giúp việc tại nhà nó,ông Giang và Charles,nó và cô giáo ra,không còn ai biết nữa cả.

Ấy nấy là cảm xúc ban đầu khi cô dọn đến nhà nó ở,nói rõ hơn là ở trong biệt thự của nó.Dần dà,cô quen dần nên bớt mặc cảm,tự ti.Tất cả là nhờ sự quan tâm đặc biệt của Tiểu Linh dành cho cô,chỉ mỗi mình cô thôi.

-Vậy cô vẫn dạy thêm chứ?-nhỏ My lại ý kiến ý cò

-Có lẽ là tạm nghỉ một thời gian.-cô Quỳnh Anh xoắn chặt hai bàn tay vào nhau cho đến khi không thể chặt hơn nữa.Cô không hoàn toàn tạm nghỉ mà cô chỉ nhận dạy duy nhất một người.Người duy nhất mà không cần thông thái lắm các bạn cũng biết là ai.

Một tối nọ,Tiểu Linh tò tí te mò sang phòng cô giáo chơi,như mấy tuần nay.Cô đang ngồi xoạn giáo án.

Thấy nó vào,cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi lại cặm cụi làm việc.Tiểu Linh đến bên cô,xoa bóp đôi vai gầy của người yêu.

Một lúc sau,cô dọn dẹp đống giấy tờ sổ sách la liệt trên bàn.

-Xuống ăn cơm thôi!-cô giáo nói-Bụng cô đói meo rồi nè!

-Ok!-nó gật đầu cái rụp

Ăn tối xong,hai người trở lại phòng cô Quỳnh Anh để cô dạy thêm nó.

Tiểu Linh vừa giải bài tập vừa đùa giỡn,nhiều lúc muốn cười mà cô nào dám cười,cô vờ nghiêm mặt mắng cho nó một trận.

-Cô giảng bài này đi!-Tiểu Linh chỉ bài toán trên trang sách

Cô Quỳnh Anh tận tình giảng giải từ đầu đến cuối mà con gái nhà họ Giang nào chịu nghe,nó cứ lo ngắm mãi khuôn mặt xinh tươi,dịu hiền của người thương.Nghĩ thầm:"Sao cô đáng yêu quá vậy ta?"

-Hiểu hông?-cô hỏi nó khi đã giảng xong

-Chút chút.-nó nhìn bài toán,gãi gãi sau ót,nó có để chữ nào lọt vào tai đâu mà hiểu với chả hiểu

Cô Quỳnh Anh lườm nó,ánh mắt đa nghi,cô hỏi:

-Có chú ý nghe hông?

-Prudential luôn luôn lắng nghe,lâu lâu mới hiểu.-Tiểu Linh tinh nghịch

-Trời!Khẩu hiệu của người ta là "Prudentail,luôn luôn lắng nghe,luôn luôn thấu hiểu..."-cô giáo cú lên trán con nhóc ma mãnh Giang Tiểu Linh thật đau-...mà em dám sửa lại vậy hả?

Tiểu Linh rụt đầu,đáp bằng giọng ngây ngô:

-Đâu có ai cấm đâu.

Cô Quỳnh Anh bậm môi,véo tai nó.

-Oái!-nó la ong ỏng lên-Sao cô ác quá vậy?

Khi hay tin Tiểu Linh đưa cô giáo về ở cùng,ông Giang không những không trách nó mà còn khen nữa là.Đó là khi ông chưa biết nó và cô đang yêu nhau,chứ biết rồi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

-Giúp người trong lúc hoạn nạn là tốt đấy,con!Đúng là con của ba.

-Ha!Ha!-Tiểu Linh cười ngất lên khi nghe ba nó khen nó,hẳn là ba nó đang rất tự hào về nó,chính xác hơn là ông luôn tự hào về nó-Gen di truyền mà ba.Ha!Ha!

-Đúng vậy!Hổ phụ sinh hổ tử.-ông Giang cười khá to trong điện thoại-Mà chuyện giấy tờ,cô giáo lo tới đâu rồi?

-Đang làm lại,chưa đâu vào đâu cả,ba ạ!

-Vậy cô ấy có ngại khi ở nhà ta không?

-Tất nhiên là có rồi!-Tiểu Linh cười tinh ma-Nhưng con biết cách làm cô ấy bớt ngại,do đó ba khỏi lo chuyện này.

-Cách gì?-ông Giang tò mò hỏi con

-Kêu cô làm gia sư cho con.

-Thông minh nhỉ!

-Ha!Ha!Con nói rồi!Do gen di truyền mà ra cả.

-Lâu ngày nói chuyện,mồm mép dữ ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro