Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cha con họ Giang cười nói vui vẻ với nhau.Lát sau,ai nấy tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Vừa cúp máy xong,Tiểu Linh gon ngay sách vở phóng ào sang phòng cô Quỳnh Anh.Nó tông cửa vào mà không thèm hỏi cô tiếng nào.

-Á!!!!-cô giật mình la lên.

Cô đang nằm trên giường đọc sách,chiếc chăn cô đắp trên người chỉ che chắn được phần nào,để lộ cặp đùi thon,đôi cánh tay trần trắng ngần nom thật quyến rũ.Mặt mày trắng bệch,cô trách nó-Tại sao vào phòng người ta mà hông gõ cửa trước?Em có biết là...là ...cô đang.....-cô Quỳnh Anh đỏ mặt

Tiểu Linh hiểu ý cô đang nói nên đỏ mặt theo.Dùng hai bàn tay che mắt lại,xoay người đi.Nó tự động rút lui.Nhưng khi vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì nó nghe tiếng cười khúc khích từ phía sau lưng.Tiểu Linh dượm bước,hai con ngươi xẹt ngang xẹt dọc.Nó quay phắt người lại,hùng hổ tiếng về người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường.Khoanh cả hai tay,nó nheo nheo mắt như đang bị chói nắng nhìn cô giáo,nói:

-Định lừa ai vậy hả?

Rồi nó đưa tay về phía cô.

-Đừng!Đừng mà!-cô Quỳnh Anh hoảng hốt chui cả người vào chiếc chăn,chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài thể thở-Cô đang trong tình trạng.....sạch sẽ.

Không nói không rằng,nó giật phắt cái chăn,vứt xuống đất.

-Biết ngay mà.Cô chọc em.-nó cười đắc chí

Ừ.Quả là cô giáo đang chọc nó.Khi nãy,nghe tiếng lục đục phòng bên cạnh là cô biết ngay Tiểu Linh sắp sang phòng cô nên cô lập âm mưu chơi nó một vố.Cô đang mặc trên người chiếc quần sọt và áo thun ba lỗ nên khi dùng chăn che lại phần giữa nên trông cô giống như.....giống như tình trạng"sạch sẽ"mà cô nói với Tiểu Linh.Kết quả là cái con nhóc quỷ quyệt Tiểu Linh thẹn đỏ cả mặt.Nếu con nhóc ấy mà không nghe tiếng cười khúc khích của cô giáo lúc nó xoay gót bỏ trốn thì có lẽ còn lâu nó mới biết cô đang trêu nó.

-Vậy mà em cũng đoán ra được.Thiệt mất vui!-cô Quỳnh Anh mếu máo,làm như cô bị nó chọc quê không bằng.

Bất cần phân biệt tuổi tác,Tiểu Linh cú yêu lên trán cô giáo,giọng đùa cợt:

-Giỡn gì mà kì cục vậy hả?-Tiểu Linh tiếp tục cho cô ăn...cú-Bộ muốn em đuổi việc cô hả?

-Ừ!-cô đùa

-Ừ nè!-Tiểu Linh cốc lên trán cô cái nữa.

-Đáng ghét!-cô Quỳnh Anh vồ ngay chiếc gối úynh lên người Tiểu Linh,mau là gối nhồi bông gòn.-Chết đi!Chết đi!-mỗi câu "chết đi!"là một cái gối vô mặt con nhóc họ Giang.

-Muốn giỡn à?Ok!Giỡn thì giỡn!-Tiểu Linh quơ ngay cái gối còn lại trên giường,trả đũa lại cô giáo.

Cuộc chiến kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mà bất phân thắng bại.Họ cười đùa mãi mà không biết mệt.Mà thật ra thì khá mệt nhưng họ vẫn cứ tiếp tục cáu xé nhau.

Đột nhiên cô Quỳnh Anh bị vấp ngã ngay tại giường.Tiểu Linh nhanh tay đỡ cô lại nhưng lại bị ngã ngửa ra giường bởi sức nặng của thiên thần lòng nó.Hai người phì cười.

Bốn mắt chạm nhau được vài lần thì im bật.Nụ cười tắt lịm đi để lại cái gì đó rạo rực trong lòng hai người họ.

Cô Quỳnh Anh đưa những ngón tay thon thon ấu yếm vuốt má Tiểu Linh,sờ nắn chiếc cằm xinh xắn của nó rồi dừng tay lại ở đôi môi hồng.Tiểu Linh như kẻ say rượu,máu sục sôi mong muốn cảm giác gần gũi,nó thật khó để mà kiềm chế được ham muốn của bản thân.Như đọc được ý nghĩ trong đôi mắt nâu của người yêu,cô "nhường chỗ"cho nó.

Cảm giác khi hôn người mình yêu trên giường,ngay vào lúc này,thật khác với cảm giác khi ngồi hay đứng hôn nhau,nó(nụ hôn)nóng bỏng hơn,nồng cháy hơn nhiều.Đôi môi con nhóc tinh ma ấy lướt dần từ môi cô xuống cổ rồi đến vòng một ấm áp.Nó không biết chính nó hay cô Quỳnh Anh đã cởi áo ngoài của cô ra,và hiện tại còn mỗi chiếc áo lót.Cô như chìm đắm trong cảm giác lâng lâng Tiểu Linh mang đến,vuốt ve mái tóc nhím của người yêu.

Nhưng rồi,có gì đó trong tâm trí Tiểu Linh chợt lóe sáng làm nó giật mình.Như người tỉnh dậy sau một cơn ác mộng,có nhảy khỏi giường,xoay lưng lại và tự cài nút áo lại trong bối rối,hối hận vì suýt tý nữa làm điều dại dột.

-Xin lỗi,cô!Ngàn lần xin lỗi!-xong,nó chạy biến về phòng để lại bộ mặt vừa thất vọng vừa có chút gì gọi là tự hào phía sau.

Về đến phòng,Tiểu Linh khóa ngay trái cửa.Đi đi lại lại rất nhanh,cố kiềm hãm dục vọng của bản thân nó.

-Tiểu Linh!Mày tệ lắm!-nó tự trách mình,hai tay dộng vào nhau-Mày đã cầu hôn cô rồi.Và cô cũng nói là sẽ lấy mày nếu mày đậu đại học.Chuyện gì cũng phải từ từ.Chưa lấy nhau mà đã có ý định.....Trời ạ!Mày không tôn trọng cô tý nào cả,Tiểu Linh!

Sức nóng của lòng ham muốn thể xác chưa có dấu hiệu gì là "hạ hoả",Tiểu Linh quyết định dùng đến giải pháp cuối cùng:uống thuốc ngủ.

Nó lục tung căn phòn lên,sau cùng nó tìm được lọ thuốc ngủ trong ngăn kéo.Nhìn những viên thuốc,đôi mày thanh tú nó khẽ cau lại.

-Đắng lắm đó!Mà thôi,mặc kệ!Thà chịu đắng còn hơn gây tội lỗi.

Miệng nói tay làm.Nó uống thuốc ngay.Lát sau thì nó ngủ khò một giấc tới sáng.Đương nhiên là trước khi thấm thuốc,nó đã phải vật vã,giằng co với dục vọng như một thằng đang lên cơn nghiện ma tuý.

Về phần cô giáo,khi vị hôn phu bỏ đi,lòng cô buồn rười rượi,bởi cảm xúc đang dâng trào mà lại...Cô biết Tiểu Linh bỏ đi là vì thương cô,vì tôn trọng sự trong trắng của cô.Nó đã hứa là nếu chưa lấy được cô,nó không có quyền đòi hỏi gần gũi với cô,dẫu cô không yêu cầu nó làm thế.

Trằn trọc đến tận nửa đêm,cô vẫn mong Tiểu Linh sẽ quay lại dù hy vọng đó mong manh như sợi chỉ.Cũng như Tiểu Linh,cô đành chọn đến giải pháp cuối cùng là dùng đến thuốc ngủ để tạm quên đi cảm giác thiêng liêng khi nãy.Uống xong,lát sau cô chìm vào giác ngủ yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro