Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Linh rời khỏi phòng với cặp mắt nảy lửa.Nó tiến xuống sảnh,nơi đoàn làm phim,giới báo chí và cả người hâm mộ đang chờ nó.Khi trông thấy đứa con của Hollywood bước đến,ai náy đều nín khe.Chưa bao giờ họ thấy một Jan Jan hào hoa,phong nhã lại trông đáng sợ như bây giờ.Mắt long song sọc như quỷ khát máu,hai cánh mũi phập phồng như một con mãnh thú đanh đối đầu với kẻ thù,môi thì ri rỉ máu(khi giận quá,Tiểu Linh đã phải cắn môi để giữ mình khỏi táng một bạt tay vào khuôn mặt kiều diễm của cô giáo),từng bước nó đi như trời giáng,nện ình ình xuống đất.

Giới báo chí chỉ bỡ ngỡ vài giây đầu thôi,sau đó thì họ túa về phía đại minh tinh Jan Jan để rà hỏi nguyên cớ nó nổi điên như vậy.Vệ sỹ riêng của đoàn người nổi tiếng cũng nhanh chân không kém,họ bủa quanh cô chủ với mục đích thân thiện hơn,đó là bảo vệ Tiểu Linh.Nó không nói gì cả với đám phóng viên.

Suốt cả chuyến bay,nó chỉ nói duy nhất có hai câu.Câu đầu tiên là một câu hỏi:

-Còn bao nhiêu cảnh nữa thì xong?

-Tám cảnh nữa.-ông đạo diễn lo lắng nhìn sự thờ thẫn trong đôi ngươi trong veo của diễn viên chính của bộ phim đang quay-Mà cô có chắc là sẽ nghiêm túc nhập vai trong những cảnh còn lại chứ?

-Xong phim này,tôi sẽ tạm nghỉ một thời gian.

Câu trả lời của Tiểu Linh chẳng ăn nhập gì với câu hỏi ông Harry đưa ra.Dù không có khẳng định chắc chắn nào từ Tiểu Linh,ông vẫn tin rằng nó sẽ nhập vai một cách hoàn hảo,chưa bao giờ Jan Jan làm ông thất vọng.Và Tiểu Linh không làm ông thất vọng thật.Phim đã quay xong,cảnh nào ông cũng ưng ý cả.

Vậy là Tiểu Linh làm một chuyến du lịch vô thời hạn.Nhưng trước hết,nó phải về thăm Charles,bởi lâu rồi mà anh em không gặp mặt nhau.Số lần trong năm anh em nói chuyện qua điện thoại có thể đếm trên đầu ngón tay.Điều này chứng tỏ hai anh em họ Giang chỉ lo chúi đầu vào công việc để bớt nghĩ đến sự đau buồn của năm năm về trước.

-Nói Charles là hai phút nữa em gái anh ta sẽ có mặt ngay tại phòng anh ta.-Tiểu Linh nói với chị tiếp tân,mặt nó đơ đơ như khúc gỗ.Xong,nó tiến về phía thang máy,một mình,không vệ sỹ.

Chị tiếp tân nhận ra Tiểu Linh ngay sau một thoáng ngỡ ngàng khi trông thấy vị khách,í a í ớ với đồng nghiệp:

-Ơ….đó là….chẳng phải là…..Jan Jan sao?Diễn viên điện ảnh…Hollywood.Mà Jan Jan….là em gái của ….tổng giám đốc(tức Charles).Vậy không lẽ đó là….giám đốc Tiểu Linh?Giang Tiểu Linh?Con gái của ông Giang Dân?

-Đâu?Đâu?-hai,ba cái đầu lố nhố nhìn theo hướng chị tiếp tân chỉ

Sau đó hai giây,chị ta gọi điện thoại đến văn phòng của Charles ngay.

Đã một thời làm vệc ở nơi này nên Tiểu Linh thuộc làu số bước chân tính từ cửa ra vào ở sảnh cho đến phòng làm việc của Charles.Mất hết một phút năm mươi tám giây.Nó tặng thêm hai giây cho Charles để anh có đủ thời giờ để chuẩn bị nghênh tiếp đứa em cưng này.

-Trời ơi!Lâu quá không gặp.Anh nhớ em quá đi!-Charles trông bây giờ hơi già hơn so với tuổi,mái tóc đen mượt này nào giờ đã lấm tấm vài sợi bạc,trên trán đã có dấu hiệu của nếp nhăn.Anh tiến nhanh về phía đứa em sau năm năm xa cách,ôm nó,vỗ lưng nó ình ình như đang đánh trống.

-Anh muốn em chết vì bể phổi hả?-Tiểu Linh cười,đánh trả

Giỡn một hồi,anh em buông nhau ra.

-Ai đây?-Tiểu Linh nhướn cặp chân mày thanh tú của nó,nhìn thằng nhỏ chừng mười tuổi đang đứng cạnh Charles 

Thằng bé này xem ra mặt mày cũng sáng láng như anh Charles hồi nhỏ.Vét-tông sạch sẽ,gọn gàng.

-Paul.Con anh.-Charles cười với thằng nhỏ,ra ám hiệu giữa hai cha con.Paul hiểu ý cha,liền chìa một bàn tay ra trước,lịch sự nói:

-Chào,cô!

Tiểu Linh gật gù,ngợi khen anh mình:

-Anh dạy con tốt nhỉ!-rồi nó cũng chìa tay ra,bắt tay với thằng bé tên Paul.Thằng này nhỏ nhưng được cái cứng rắn,cương trực.Tiểu Linh biết vậy là thông qua cái bắt tay chặt của thằng bé.

Charles vẫn chưa lấy vợ,cho nên Tiểu Linh đoán rằng Paul là con nuôi của anh.

Còn về phần Charles,dạy bảo Paul thành một đứa trẻ chững chạc khiến anh tự hào về anh,và cũng tự hào về con anh.Bây giờ,anh mới cảm nhận được niềm tự hào của ông Giang dành cho anh.

-Anh em mình đia thăm mộ ông,ba và Yumi đi.-Tiểu Linh đề nghị-Lâu rồi em không gặp họ.

Và thế là họ đi thăm mộ ngay sau giờ làm việc của Charles.

Thắp cho mỗi người một nén hương trầm xong,Charles sực nhớ một điều.Anh nói:

-Suýt tí nữa anh quên mất!Chú Quân có một chuyện bảo anh nhắn lại với em mà anh chưa có thời gian nói.

-Chuyện gì?-Tiểu Linh ngắm nhìn khuôn mặt gầy gò,đầy nếp nhăn của ba nó trên tấm bia đá

-Trước khi ba mất…-Charles cũng ngắm nhìn boa đá,nhưng mà là bia đá của Yumi-…cách đó một ngày,ba giao cho chú Quân một cái hộp gỗ đã khoá lại.Ba nói khi nào ba lâm chung thì giao lại cho em.

Tiểu Linh nhìu mày,nhìn khuôn mặt khắc khổ của ba,cố nghĩ xem ba nó để gì trong hộp.

-Bảo em mở khoá bằng chính trái tim của em.-Charles tiếp tục nói trong khi thằng con chăm chú lắng nghe chuyện ngày xừa ngày xưa-Trong đó,có một thứ rất quan trọng với cuộc đời của em.Và ba nói rằng ba rất xin lỗi em,xin lỗi cả người em yêu.

-Là sao?-đôi ngươi nâu nâu của đứa em đảo sang khuôn mặt buồn hiu hắt của anh trai-Xin lỗi em là sao?Xin lỗi người em yêu là sao?

Charles không nhìn nó,chỉ nhún vai.Chính anh cũng đang”bó tay”với câu hỏi đó.

-Anh không biết.-anh nói

Đứng một chỗ để nghe Charls kể chuyện,lòng Tiểu Linh không yên chút nào.Bụng nó sôi réo lên,nhưng nó có đói đâu.Một tia sáng loé lên trong tâm trí nó,rồi tắt ngấm ngay,Nó đi đi lại lại để suy nghĩ.Sau cùng,nó đưa ra quyết định:

-Em sẽ về Việt Nam tìm chú Quân.

Charles khuyên nó một câu,nghe xong nó điếng người.Anh nói:

-Đừng về.

-Tại sao/-Tiểu Linh hỏi ngay

Charles đáp bằng cái giọng nhạt thết như món mì gói không nêm nếm:

-Vì chú Quân đã mất từ lâu rồi.

Tiểu Linh giật mình,thót bụng:

-Vậy còn cái hộp?

-Trước khi chú Quân mất,người nhà chú có gọi điện cho anh.Anh tức tốt sang vê bên đó để gặp mặt chú lần cuối.Và sau đó thì chú kí gửi lại cái hộp cho anh.

Chú Quân chăm sóc Tiểu Linh từ năm nó….chưa có tuổi nào cho đến năm nó mười tám tuổi.Chú tận tình lo việc nhà cho gia đình nó nên nó quí chú lắm.Nhưng vào thời điểm này,có vẻ nó quan tâm đến cái hộp hơn là chú.

-Ba kêu em mở hộp bằng chính trái tim của em.Ý gì?-Tiểu Linh nhăn trán suy nghĩ,suy nghĩ và tiếp tục suy ngÝ gì?-Tiểu Linh nhăn trán suy nghĩ,suy nghĩ và tiếp tục suy nghĩ.Cuối cùng,nó tìm ra đáp án.Bấy giờ,khi lòng đã nhẹ nhàng hơn,nó mới nghĩ đến chú Quân-Tại sao chú Quân ra đi sớm thế?Chú còn trẻ mà!

Charles giải thích gọn lỏm,mắt anh hãy còn dán chặt lên khuôn mặt xinh tươi của Yumi.

-Bệnh.-Charles không khỏi buông ra tiếng thở dài-Làm người đúng là khổ.

Anh em họ Giang không nói them gì nữa.

Sau bữa tối,Charles đưa chiếc hộp gỗ chú Quân gởi lại cho nó.Lúc chiếc hộp mới được lấy xuống từ trên đầu tủ,nắp hộp hãy còn bám đầy bụi,nghĩa là anh Charless đã mải mê với công việc mà quên khuấy đi mất chiếc hộp này.

-Em sẽ về Việt Nam một chuyến-Tiểu Linh giải thích-Chìa khóa ở bên ấy.Ngay tại nhà mình,cụ thể là ở phòng của ba.

-Nghe nói dạo này ở bên đó trời oi bức dữ lắm.-Tiểu Linh không hiểu sao anh mình lại tự dưng nổi hứng nói chuyện thời tiết vào lúc này-Coi chừng nắng gắt mà xé gan xé ruột nha!

“Xé gan xé ruột?”,nó hiểu rồi.Charles sợ nó gặp lại cô giáo,sợ cô làm nó đau lòng them lần nữa..

-Em sẽ dùng kem chống nắng.-Tiểu Linh vẫn chưa kể gì cho anh nó nghe về cuộc gặp gỡ gần đây giữa nó và cô Quỳnh Anh..Nó sợ một khi nó kể,Charles sẽ càng lo lắng cho nó nhiều hơn nữa..

Ngày hôn sau,cô tiểu thư họ Giang đạt chân lên máy bay sang Việt Nam đầu tiên của ngày.Nó đang rất nóng lòng muốn biết ba nó giấu thứ gì bí mật bên trong hộp.Nhưng trước khi về nhà,nó ghé đến một trước.

Ngôi nhà năm xưa nó và cô Quỳnh Anh sống cùng vẫn còn nguyên đấy.Trông căn nhà bây giờ vui tươi và sống động hơn trước nhiều.Chả là trong một lúc tức giận,nó bảo chú Quân làm giấy tờ bán quách căn nhà này cho rảnh nợ.Vậy là quyền sở hữu căn nhà thuộc về tay người khác.Chủ nhà bây giờ là một đôi vợ chồng trẻ.Hai đứa bé con đang líu ríu chạy giỡn khắp sân.

Khi trông thấy chiếc xe hơi đen kịt,bóng loáng dừng lại trước cổng,hai đứa nhỏ nghiêng đầu nghểnh cổ ra nhìn.

Sau một lúc rời xe,trò chuyện cùng chủ nhà,nó nhận được một tin rất buồn.Chủ nhà đã cho đốn đi cây bàng,nơi nhân chứng tình yêu của nó và cô Quỳnh Anh.Nó hỏi sau khi đốn cây,chủ nhà làm gì với phần cây đả chặt bỏ.Họ bảo chặt thành khúc ngắn để sau vườn,khi cần thì đem ra xài.Tiểu Linh mừng rỡ được chút ít.,hỏi xem có thể xem chúng(những khúc cây)được không.Chủ nhà không có vẻ phàn nàn chút nào,lại còn cười nói:

-Ngộ thật!Anh bạn cũng có hứng thú với cây bàn nhà tui nhỉ!Mà anh bạn nhìn hệt một người.

Chủ nhà cũng bị Tiểu Linh đánh lừa thị giác mất rồi.

-Jan Jan phải không?-Tiểu Linh vờ vịt cười,giấu đi than phận của mình-Ai cũng nói vậy hết trơn.Mà nghe đồn là Jan Jan vừa đến Nha Trang quay phim cách đây không lâu,phải vậy không?

-Ừa.-chủ nhà cười-Bà nhà tui khoái xem phim Jan Jan đóng lắm.Bả còn nói Jan Jan rất tài.Ai cũng nói vậy hết trơn. 

Nghe xong,hai má Tiểu Linh ửng đỏ,không ngờ chủ sau của ngôi nhà này cũng biết đế Jan Jan và thích Jan Jan đến vậy.Nhưng thình lình nó nhố đến câu nói ngồ ngộ cũa chủ nhà khi nãy..Nó khẽ nhíu mày,hỏi:

-Khi nãy anh nói tôi cũng có hứng thú với cây bàng nhà anh là sao?-nó nhấn mạnh chữ”cũng”-Có người nào khác cũng để ý tới cây bàng à?

Chủ nhà gật đầu,cười to.

-À!Để tui nhớ xem.Cách đây ba năm,lúc tôi đang chặt cây bàng thì có một cô gái đến hỏi vì sao tôi lại chặt cây.Tui trả lời là vì tui muốn thông dây điện vào nhà.Mặt cô ấy buốn hiu hắt.Cô ấy hỏi xin khúc thân cây bàng.Tui tòi mò lắm nhưng không hỏi gì,chặt khúc cây cô ấy xin theo ý cô ấy.Sau đó,cô ấy cám ơn rồi bỏ đi.

Càng nghe kể,tim Tiểu Linh càng thắt lại.Nó liên tưởng đến quá khứ và lúc ở Nha Trang quay phim.

-Vậy anh có biết cô ấy tên gì không?

Chủ nhà lắc đầu.

-Cô ấy không chịu nói tên.Nhưng mà anh bạn tin không?Trông cô ấy chỉ chừng 27,28.Vậy mà khi hỏi,cô ấy nói 36.Khó tin thật!Mà không biết sao trên đời này có người trẻ dai đến vậy.

“Đã không yêu thì còn về đây và mang khúc cây ấy đi làm gì?,Tiểu Linh thầm than thở.”Chắc không phải cô ta đâu.Có thể là trùng hợp thôi.Có thể là có một cô gái đang cần củi nên đến xin thôi.”Càng nghĩ,Tiểu Linh càng thấy mình vô lí làm sao..Nhưng nó vẫn lục lọi đóng củi khô sau nhà,tìm mãi mà không thấy khúc cây”đạc biệt”nào cả..

-Quỳnh đã lấy nó(khúc cây có khắc chữ) thật sao?-nó lảm nhảm sau khi chào chủ nhà,lái xe đi-Thật ra Quỳnh đang nghĩ gì?Đang nghĩ gì?

Sau cùng,không tìm ra câu trả lời nào thoa đáng,nó hét toáng lên ngay trong xe:

-TRỜI ƠI!VẬY LÀ SAO?

-Con không đùa đấy chứa,My?-anh Bảo tròng mắt nhìn con mình,sau khi đã đóng cửa phòng cô Quỳnh Anh lại-Cô út con ngủ với Jan Jan?

Hai cha con anh Bảo thì thầm với nhau suốt quãng đường xuống cầu thang.

-Ba nghĩ con vu khống cho cô út hả?-Vân My bực mình cự nự,tuổi trẻ là vậy đó,hễ ai nghi ngờ mình là đâm ra nổi đoá với người đó ngay-Sáng dậy,hai người đó còn hôn hít nữa kìa.Cô lúc nào cũng bảo con còn con nít mà bày đặt yêu đương.Xem ra cô còn con nít hơn con,yêu một người nhỏ hơn mình đến những mười tuổi.

Anh Bảo trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu,anh không quan tâm đến lời cằn nhằc của con gái anh cho lắm.

-Khi nãy con bảo cô út con gọi Jan Jan bằng gì?

-Tiểu Linh.-Vân My quàu quạu nói-Nhưng con thích tên Jan Jan hơn.Cái tên Tiểu Linh chả hay tí nào.

Vấn đề không phải hay hay là dở.Quan trọng là cô Quỳnh Anh đã yêu cái tên ấy suốt hơn mười năm nay và 7/10 năm là khóc thầm trong đêm chỉ vì tên gọi đó.Anh Bảo không nói nhiều cho Vân My nghe,bởi con bé vẫn còn là bé con,không hiểu mấy sự đời.

Cô Quỳnh Anh đang chìm vào giấc mộng đau thương,ngay khi về đến nhà.Cô mơ thấy Tiểu Linh đứng trước mặt cô,nhẹ nhàng ôm lấy cô,hơi ấm từ người nó truyền sang cô.Cô cảm thấy thật dễ chịu.Nhưng rồi,hơi ấm ấy lạnh dần.Đột ngột,Tiểu Linh thô bạo đẩy cô ra xa thật xa,lạnh lùng bỏ đi.Cô ngã nhào xuống đấy sau cú ngã quá mạng,nước mắt lại rơi.Xung quanh cô chỉ còn lại một màu đen u tối,hiu quạnh.

Sau vài ngày rũ rượi trên giường,cô rời khỏi phòng,cố gắng sinh hoạt lại bình thường.Cô cố gắng tươi cười,dẫu vậy,ai nấy trong nhà đều nhận thấy sự đau khổ trong đôi mắt đen u sầu của cô.Duy chỉ có một đứa hồn nhiên vui cười,không chú ý mấy về ánh mắt ấy.

Vân My cười toe cười toét,bô bô cái miệng:

-Ba ơi!Xem này,Judy khen Jan Jan hôn rất giỏi trên báo này.

Cả nhà,trừ con bé loi choi đó,đều thót bụng lai khi nghe con bé nhắc đến tên Jan Jan.Đúng là không hay tí nào.Vân My vẫn cô tư,nói tiếp:

-Có tin đồn là Judy và Jan Jan đang bồ bịch với nhau….

Anh Bảo lập tức khoá mồm đứa con nhiều chuyện của anh lại,ngăn không cho con bé làm tan nát trái tim cô út nó,dù chỉ là vô tình,khi mà cô chỉ mới bắt đầu lấy lại tinh thần.

Thật bất hạnh là cô Quỳnh Anh đã nghe thấy hết cả rồi.Cô lủi thủi trở về phòng.

-Ba làm gì kì vậy?-Vân My gỡ tay ba nó ra,bực bội nói.

Anh Bảo nhăn nhó khó chịu nhìn con mình,giọng hơi cục cằng:

-Con thiệt là!

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro