Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mày đây rồi!-Tiểu Linh tháo sợi dây chuyền bằng bạc quấn quanh bức tượng đồng hình lực sỹ trên bàn làm việc của ba nó,tại nhà nó.

Căn biệt thự nhà họ Giang bị bỏ hoang kể từ ngày chú Quân không may qua đời.Những người giúp việc nhà nó không may bị mất việc đột ngột nên được Charles tặng thêm ít tiền để họ chi tiêu trong lúc tìm việc làm mới.Mọi thứ trong nhà hãy còn nguyên vẹn,ngoài việc tất cả đồ dùng đều được phủ lên một lớp vải trắng toát.

Kia là phòng của chú Quân.Kế đến là phòng nó.Kế nữa là nơi cô Quỳnh Anh từng ở.

Trước khi mọi việc chưa sáng tỏ,nó nhất quyết đến phòng ba nó trước,lục lọi tìm cho ra chìa khoá.

Tiểu Linh đặt cái hộp gỗ ba nó để lại lên bàn,dùng mặt dây chuyền hình trái tim cho vào lỗ khoá,ấn sâu vào trong.

Khi mẹ nó mất,ba nó trao cho nó sợi dây chuyền mà mẹ nó luôn mang bên mình.Năm đó nó hãy còn nhỏ nhưng trông vào bộ mặt thảm não của ba nó,nó biết ba nó cần sợ dây chuyền hơn là nó.Đó chính là sợi dây chuyền đính ước của ba mẹ nó khi hai người còn trẻ.Nó quấn sợi dây chuyền ấy quanh bức tượng lực sỹ bằng đồng.Bức tượng này là do mẹ nó mua tặng ba nó kỉ niệm một năm hai người cưới nhau,bởi trong mắt mẹ nó,ba nó dũng mãnh như một lực sỹ,như một người hung.Nó muốn,và ba nó cũng muốn để hai thứ này luôn được gần nhau.

-Trái tim này là của mẹ con.-ông Giang nâng niu mặt dây chuyền hình trái tim,giọng nghèn nghẹn-Và cũng là của con,Tiểu Linh.

Trong quá khứ,ông đã nói như vậy.

“Cạch!” một cái,nắp hộp bật lên.

Cô tiểu thư họ Giang hồi hộp nhìn món đồ bên trong hộp.Vừa nhẹ nhàng mà cũng vừa nóng vội,nó lấy quyển sổ đen bên trong ra.

Nó lật trang đầu tiên,bắt đầu đọc

Anh mau mau tìm cho ra người tên Vương Quỳnh Anh.Năm nay cô ấy 36 tuổi,từng là giáo viên trường X-Tiểu Linh chìa xấp hồ sơ về cô Quỳnh Anh trước mặt ông thám tử tư,đưa luôn cả chân dung cô giáo-Cách đây một tháng,cô ấy ở khách sạn Yasaka,phòng số 108.Cô ấy đã ở đấy.Anh hãy lần theo dấu vết của cô ấy,dù là dấu vết nhỏ nhặt nhất,phải tìm cho bằng được cô ấy.Tìm cho bằng được.

-Tôi sẽ cố gắng hết sức.-ông thám tử nói với thân chủ-Có tin,tôi sẽ báo ngay.

Tiểu Linh thở dài,phủi tay.

-Ông bắt đầu làm việc đi.

Ông thám tử rời khỏi phòng.

Tiểu Linh đã trở về Mỹ,mang theo quyển nhật kí bên mình.

Tại một căn hộ nhỏ tại Hollywood kì diệu,có trồng hoa xung quanh nhà,Tiểu Linh đứng bên cửa sổ,ngắm nghía đám hoa cỏ quanh nhà.Việc trồng cây cối quanh nhà khiến nó cảm thấy dễ chịu được phần nào trước cuộc sống phứ bon chen của xã hội hiện nay.Từ khi nổi tiếng,nó rất ít có dịp về đây.Lúc nào cũng ở phim trường để dóng phim,quay quảng cáo…đủ thứ chuyện hầm-bà-lằn,nhưng chẳng có chuyện nào khiến nó thôi nhớ đến cô giáo.

Lịch làm việc của cả tháng vừa rồi,nó xoá sạch trơn.Bây giờ,nó về đây cốt là để tìm một thám tử thật giỏi để tìm nơi cô Quỳnh Anh đang sống.Nó phải tìm cô cho bằng được,dù mất cả ánh hào quang của sân khấu,nó vẫn tìm cô.Cô là trái tim của nó,là cuộc sống của nó,là niềm hạnh phúc duy nhất còn lại của nó.Nó không thể để mất cô,nhất là sau khi nó biết hết mọi chuyện rồi.Nó biết rồi.Nó hiểu rồi tất cả rồi,sau khi đọc xong quyển nhật kí ba nó để lại.

-Ba thật tàn nhẫn.!-giọng Tiểu Linh nghe ỉu xìu

Nó ngước mặt lên trời,nhìn vào cõi xa xăm.

-Chưa tìm được Quỳnh Anh,con sẽ không tha thứ cho ba đâu.

Các bạn có muốn biết ông Giang viết gì trong quyển sổ nhật kí màu đen ảm đạm không?Dù muốn hay khôn,tôi vẫn phải kể.Nếu không bỏ qua chi tiết quan trọng này,mọi thứ sau đó sẽ rối tung cả lên.

Nhật kí

Ngày 7 tháng 4 năm 2014

Lúc ba viết nhật kí,chính là lúc ba biết đến hai chữ”hối hận”.Hối nhận vì những điều tệ hại ba trot gây cho con.

Nhìn con tiều tuỵ qua từng ngày,ba không ngừng trách bản thân mình.Mấy tháng qua,lúc nào thấy ba,con cũng cười tươi rói,nhưng ba biết,đằng sau những nụ cười ấy chính là một trái tim héo hắt.Trước ngày cưới Yumi,ba có vào phòng con.Ba định nói với con đôi điều về cô vợ sắp cưới.Nhưng ngủ rồi.

Con nằm đấy,con không còn là một Giang Tiểu Linh lóc choc như ngày nào nữa,trông con bấy giờ như một xác chết.Một xác chết biết khóc.Nước mắt con lả chả đổ thành dòng như một vòi nước không khoá van,đổ xuống gối con nằm,dẫu đôi mí mắt thâm quần của con đã dính vào nhau.Mười ngón tay thon dài và gầy gầy bấu chặt chiếc chăn con đang đắp.Còn môi con,môi con luôn mấp máy,không ngừng rên rỉ hai chữ”Quỳnh Anh”.

Trời ơi!Ba đã làm gì vậy nè trời?

Ba xin lỗi con.Đáng ra ngày trước ba không nên đến tìm cô giáo,không nên thuyết phục cô ấy xa rời con.Ba đã nghĩ gì vào thời điểm đó,con sẽ hỏi vậy khi con đọc đến dòng chữ này.

Ba tìm đến nhà riêng của con và cô Quỳnh Anh khi con không có nhà.Nói trắng ra là ba đã sắp đạt mọi thứ để con vắng nhà,cho chú Quân theo dõi con,phòng khi con về đột xuất.

Tiếp xúc với Quỳnh Anh chưa đầy mười phút,cô đã bộc lộ sự hiền dịu,đứng dắn của một phụ nữ đã có chồng.Phải công nhận Quỳnh Anh là một cô gái tốt,có lẽ cái tốt đó chỉ đứng sau mẹ con mà thôi.

Ba đề nghị cô ấy chia tay con.Cô ấy không chịu,và sau đó thì cô khóc.Nhưng lúc đó ba đang rất kiên quyết,rắn rỏi,không mảy may đến những giọt nước mắt khổ nhục của cô.Ba nói cô hảy vì tương lai của con mà buông tha cho con,và ba còn nói vô số về nhiều vấn đề khác nữa chỉ nhằm mỗi mục đích là để cô rời xa con.

Sau cùng,cô nhẹ nhàng bảo hãy cho cô thời gian để suy nghĩ.Cô ấy im lặng suốt hơn một tháng liền.Sau đó thì bỏ đi đột ngột.Ba cũng bất ngờ trước sự biến mất của cô giáo như con,chỉ có duy nhất một điều khác nhau,đó là:con buồn,ba vui.

Ba tệ lắm phải không,con?Ừ!Ba rất tệ.Làm cha mà có thể vui mừng khi con mình đau khổ,đúng là rất tệ.Cực kì tệ.

Ba xin lỗi con.Hôm nay ba mệt quá.Ba chỉ có thể nói trước với con bấy nhiêu thôi.Mai ba sẽ nói tiếp.Ba sẽ tiếp tục giải thích cho những việc làm của ba,sự hối hận của ba và sự ra đi của cô Quỳnh Anh.

Kí tên:

Giang Dân

Tái bút:chỉ cách điện thoại có vài bước mà sao ba không thể nhấc máy,gọi cho con,giải thích mọi chuyện cho con và tận miệng xin lỗi con.

Đọc đến đây,cả người Tiểu Linh bừng bừng một cơn phẫn nộ.Ba nó,người nó yêu quí nhất và kính trong nhất lại đi lừa dối nó suốt một thời gian dài đằng đẵng,sau khi giải thích sự ra đi đột ngột của cô Quỳnh Anh,người nó yêu nhất,rồi chỉ biết nói xin lỗi.Nó không giận kể ra cũng lạ.Ba nó ác quá,hành hạ nó và cô giáo suốt gần tám năm trời.Nó cố kiềm nén cơn giận điên người xuống,lật sang trang nhật kí kế bên,đọc tiếp….. 

Nhật kí

Ngày 8 tháng 4 năm 2014

Quyết định sang Hàn Quốc của con khiến ba vô cùng vui mừng(ít nhất là vào thời điểm đó).Rồi sau đó,con uống rượu say khướt mỗi đêm cốt là để thôi nhớ đến người vợ kiều diễm của con.Vậy mà con biết không?Đến lúc ấy mà ba vẫn không hối hận về việc chia cắt hai đứa.Ba lạnh lùng quá phải không,con?

Hai năm sau,con sang Việt Nam công tác.Ba lo lắm.Ba sợ hai đứa sẽ gặp lại nhau,sau đó thì nối lại tình xưa.Lúc con quay về Hàn Quốc,nghe xong câu nói đầu tiên của con,ba vừa mừng vừa lo sợ.Con nói câu gì con còn nhớ chứ?” Hôm trước,con gặp lại Quỳnh Anh.”,con nói vậy đó.

Rồi con đòi lấy Yumi,ba càng lo hơn nữa.Trên đời ai lại con gái yêu con gái,con gái lấy con gái?Ba giận con,vả mắng con,cãi nhau với ông Chan,hầm hè với Yumi.Kết cục là mọi thứ chẳng đâu vào đâu cả.

Con lấy Yumi.Hai đứa ở chung.Và mỗi khi con về thăm ba,con thường lẫn trốn vào phòng của con,lặng thầm khóc một mình.

Kí tên:

Giang Dân

Tái bút xin lỗi con lần nữa.

Khi viết trang nhật kí này,có vào chỗ bị nhoè.Có lẽ ông Giang viết trong lúc đang khóc.

Nói là nhật kí,xem ra nó giống một bức thư hơn.Một bức thư có nhiều bức thư khác bên trong.

Nhìn vào dòng chữ ngày tháng năm,Tiểu Linh nghĩ ngợi miên man.

-Vậy là ba viết nhật kí sau khi mình lấy Yumi chừng một tháng.

Nhật kí

Ngày 3 tháng 5 năm 2014

Yêu cô giáo nhưng lại ở bên Yumi.Ắt hẳn điều này luôn làm con khổ sở.Cô Quỳnh Anh mà biết chuyện,có lẽ cô sẽ rất đau lòng.

Khi đã hối hận những điều ba trot gây cho hai đứa,ba cho người đi tìm tung tích của cô.Nhưng vô dụng,điều duy nhất ba biết là cô ấy đã sang Thái Lan,còn sau đó,cô ấy làm gì,sống ở đâu,ba hoàn toàn không biết.

Ba xin lỗi.

Kí tên:

Giang Dân

Nhật kí

Ngày 5 tháng 6 năm 2014

Ba có một linh cảm không tốt.Ba không biết đó là gì nhưng ba đoán có thể đó là báo ứng của việc ba phá vỡ hạnh phúc của người khác,cụ thể là con và cô Quỳnh Anh.

Ba còn nhớ,cách đây không lâu,lúc cha con mình ngồi trò chuyện cùng nhau,con có nói mơ ước của con là được trở thành một diễn viên điện ảnh.Lúc đó,ba chợt nghĩ ra một điều.Nếu con trở thành một người nổi tiếng,tên tuổi của con sẽ lọt đến tai cô giáo,biết đâu khi ấy cô sẽ quay về tìm con.Đừng hiểu lầm ý ba.Ý ba nếu cô còn yêu con,không thể sống thiếu con thì có thể cô ấy sẽ nghĩ lại và tìm đến con.Khi đó,hai đứa sẽ được bên nhau như mong đợi.

Ba đề nghị con nên thực hiện ước mơ ấy đi.

Và con lắc đầu,bảo rằng con đang rất thích công việc quản lí khách sạn,rằng con muốn chăm sóc Yumi thật tử tế.

Ba đành chịu thua.

Kí tên:

Giang Dân

Nhật kí

Ngày 18 tháng 7 năm 2014 

Ba vừa hay tin Yumi mất từ Charles.Tối nay,ba sẽ lên máy bay sang Hàn QUốc ngay,để kịp tiễn đưa Yumi về nơi an nghỉ cuối cùng.

Ba nói điều này có vẻ tàn nhẫn,nhưng ba chấp nhận để người ta gọi ba bằng đồ tàn nhẫn,Yumi mất đi là lúc thích hợp cho con đi tìm cô Quỳnh Anh.Ba tin là con sẽ tìm được cô ấy,bởi vì con yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu con.

Ba xin lỗi con!Xin lỗi luôn cả cô Quỳnh Anh.

Bây giờ suy nghĩ lại,ba mới biết mình thực sự ngu ngốc,vô cùng ngu ngốc khi đuổi đi một đứa con dâu tốt như cô giáo.Cô ấy đã vì tương lai con mà chấp nhận hy sinh hạnh phúc,tình yêu của mình.Ba khâm phục đứa con dâu này.

Ba hy vọng có ngày hai đứa sẽ tìm thấy nhau.

Số tiền ba dành dụm được suốt hơn hai mươi năm làm việc,ba nghĩ là sẽ đủ sức nuôi sống hai đứa cả đời.Bất cứ lúc nào con muốn,con có thể lấy hết đi,bởi ba không còn cách nào khác có thể bù đấp cho hai đứa.

Ngoài việc để lại gia tài cho con,ba cũng đã quyết định một điều để chuộc lỗi.Sau khi tiễn đưa Yumi,ba cũng sẽ đi theo con bé ấy.Ba sẽ tự tử.Bởi ba là một kẻ hèn nhát,dám làm mà không dám chịu tội trước mặt con.Con sẽ tha thứ cho ba chứ?

Kí tên:

Giang Dân

Tái bút:ba thương con,thương luôn cô Quỳnh Anh và cả con bé Yumi tội nghiệp.

Một lần nữa,ba xin lỗi các con.

-Giờ thì mình hiểu cả rồi.-Tiểu Linh tê tái cả người sau khi đọc xong quyển nhật kí ba nó để lại-Mình đã trách lầm Quỳnh Anh.Cô ấy luôn yêu mình.Hôm ở khách sạn,cô ấy không chịu về với mình là vì cô sợ tin mình yêu một cô gái sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.Mình phải tìm cô ấy để xin lỗi,hôm đó mình đã xúc phạm đến cô quá trầm trọng.Mình không thể để cô ấy vì mình mà chịu thêm bất kì nỗi đau nào nữa.Mình sẽ tìm cô ấy.Phải tìm cho bằng được.Còn ba,con sẽ không tha thứ cho ba cho tới lúc tìm được cô ấy.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro