Số phận chiếc quần hoa dâu xinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình mặc tạm quần đùi in củ chuối trước rồi bắt đầu công việc trộm quần thân yêu của mình. Ban công nhà nhỏ và ban công nhà mình chỉ cách nhau 1m, khoảng cách không xa, nhưng nhìn xuống cao quá, làm mình choáng cả người. Giờ mới hối hận khi xưa mua căn hộ gì cao thế, làm giờ mình phải khổ sở như vậy. Nhỡ chẳng may trượt chân, rới xuống kia, eo ôi nghĩ đến đã ghê rồi. Không khéo quần chưa thấy đâu, mà mình đã phải hi sinh tấm thân bé bỏng này mất.

Nhưng, nhất định hôm nay phải tìm ra quần dâu của mình trước. Mình bắt đầu công việc trèo qua ban công đầy " hiểm nguy". 1m đấy, mình cho là cực kì hiểm nguy. Nhỡ may mình bị gì thì đất nước mất đi một nhân tài vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như mình chứ, đùa à?

Xong đoạn đường đầy chông gai, mình đến với đoạn đường chông chênh đó là tìm ra chiến quần kia cô ta giấu ở chỗ nào. Dòm trước, ngó sau, lục cả ban công, và mình phải nghẹn đắng khi thấy cảnh trước mắt. Chiếc quần hoa của mình, chiến quần thân yêu của mình đang nằm chễm chệ trên sàn với mớ đất cát. Nhỏ lấy chiếc quần xinh của mình để đựng... phân lẫn cát để trồng cây. Trồng bà nhà nó, chiếc quần mình nâng như trứng, hứng như hoa, mình quý nó đến nổi 2 tuần giặt một lần cho đỡ mòn. Quý đến nỗi mặc xong mình không dám vứt lung tung mà ủi thẳng rồi mặc lại. Giờ, quần nó đã phải hi sinh để đựng thứ phân lợn đó. Mình, giây phút ấy như mất hết sức lực, giây phút ấy mình nhận ra tiếng tim mình vỡ tan từng mảnh một.

Mình điên tiếc lao vào nhà cô ta, rồi gầm lên như đứa trẻ mất quà, giờ ngẫm lại, nhục chết đi mất.

- Này cô kia, sao cô nỡ đối xử với chiếc quần của tôi như vậy? Cô biết tôi quý nó hơn bản thân hay không. Cô làm như này, không thấy tội nghiệp nó à.

Tội nghiệp cho nó, chắc hẳn nó đã phải chịu nhục nhã vì dính mớ phân lộn xộn. Đến mình còn ủy khuất thay. Nghĩ đến thôi là tim gan mình như nghìn lửa đốt, lòng đau như cắt. Nhưng gì kia, cô ta chỉ cười như nắc nẻ, rõ đểu

- Quần này của anh đấy hả, tôi còn  tưởng mớ dẻ rách cơ, nó bay qua sân nhà tôi, thì là của tôi, đằng ấy có quần không biết giữ gìn, tôi mặc xác. Đàn ông gì mặc hoa lá cành, mình nghĩ đằng ấy nên khám lại mắt và chọn lại gu thẩm mỹ là vừa nha.

Gớm, đanh đá, già mồm, con gái con lứa ăn với chả nói, bố trù mi ế cả đời. Đuối lý thật sự, nghẹn đắng nơi cuống họng. Mình, thua một con nhóc, nỗi ấm ức này, mình nhất định méc lại mẹ, để mẹ qua thưa chuyện bố mẹ cô ta. Đã không nhận sai, còn đanh đá cá cày chửi mình. Bố trù, trù cho mày chết.

- Đanh đá già mồm như cô, chó nó mới yêu. Trù cho cô chó nó mới rước cô ý!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro