CHap 48: Dạ Hoa thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tiếp rượu cùng hắn trong yến tiệc, liền ghé vào tai thủ thỉ

" Là ngươi sắp xếp mọi việc đúng không? "

Hắn cười nhẹ, nói

" Đó là bất ngờ dành cho nàng, nàng có cảm thấy vui kkhoong?"

" Không hề, ta vô cùng bất mãn" 

Hắn cười tà, rồi lại cương nghị ngồi nghiêm túc, tôi nhìn vẻ mặt của hắn lúc này thật khác với những lúc ở bên tôi, nhìn vô cùng mắc cười

" Thái tử Dạ Hoa có thể gặp riêng hoàng hậu chứ?" 

" Được" hắn hiểu ý, liền gật đầu

Dạ Hoa đi trước tôi, đứng dưới gốc cây hoa đào to, tôi hơi ngẩn người, dáng vẻ và khuôn mặt giống hệt Hoa Hoa huynh, cả cái thần thái ôn nhu trìu mến đối với nàng như này nữa

" HOa HOa huynh?"

Dạ HOa cười nhẹ, khuôn mặt tuấn mỹ lung linh huyền ảo trước gió

" MUội bây giờ mới nhận ra sao? "

Tôi hơi bất ngờ, mặt lạnh lùng hỏi

" Chuyện gì đã xảy ra?, huynh có thể kể ta?"

" MUội đừng như vậy, ta.." Hoa Hoa huynh sốt sắng, tiến đến gần

" Lùi lại, kể đi" tôi ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, lạnh lùng không rung động

" Ta kể.." Hoa Hoa huynh cười khổ, biết là giấu muội chuyện hệ trọng như vậy là xấu, là không tôn trọng tình huynh muội, nhưng biết sao được, muội phải hiểu cho ta chứ?

Hoa HOa HUYnh kể ra mọi chuyện, tôi ắng người lại một chút, rồi nghiêm nghị nói

" HUynh giấu ta chuyện quan trọng như vậy ? Huynh còn coi ta là muội?"

" Ta xin lỗi, việc này là lỗi của ta"

KHông gian im đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng gió xuân mơn trớn qua cùng tiếng xì xào của lá

" Ta tha cho huynh" một giọng nói trong trẻo vang lên, quấy động không gian

" Thật sao?' Hoa Hoa huynh cười tươi như ánh mắt trời chói chang, rạng rỡ và có lẽ là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy

" Thật" tôi cười nhẹ rồi bước vào

" Ta nhất định sẽ mang thật nhiều sính lễ đến đại hỉ của muội, nhất định"

" Biết thế là tốt" 

Bởi trong buổi tối yến tiệc, sau khi giải hòa cho cả 2 nước, hắn đã trịnh trọng tuyên bố

" Tuần sau sẽ là ngày tổ chức đại hỉ của ta và Thanh nhi, ta mời toàn thể mọi người đến dự"

Tiếng vỗ tay không ngớt, cùng với sự hơi chán nản của các bô lão đã phản đối và lo sợ mình bị xử phạt, bởi họ biết, hoàng thượng của bọn họ không phải là người đơn giản

Yến tiệc kết thúc, tôi ra tận cổng thành để tiễn HOa HOa huynh, huynh ấy cười nói trìu mến với tôi một lúc, rồi hình như tâm trạng có vẻ vô cùng bối rối, mặt mày chưa làm gì đã đỏ ửng, có lẽ do tác dụng phụ của rượu chăng

" Thanh nhi, ta có chuyện muôn nói với muội"

" CHuyện gì?"

Hoa hoa huynh hít thở đều, khí lực điều tiết cơ thể bình thường , hướng nhìn tôi nói

" Ta biết ta nói điều này cũng thừa, nhưng dù sao trong lòng không nói lại rất khó chịu, ta...ái mộ muội"

Tôi không còn cười nhẹ được, mà thay vào đó bằng cảm giác xấu hổ và 2 gò má đỏ ửng

" HUYnh à, muội vô cùng quý và yêu thương huynh"

CHỉ cần một lời nói này thôi, tim Hoa Hoa huynh đã cảm thấy ấm áp, đúng vậy, là cái tình cảm này, tình cảm huynh muội, hắn sẽ quyết tâm bảo vệ thật tốt cho Thanh nhi

" Ta có thể ôm muội chứ"

"Được"


Nếu mà có hoàng thượng của chúng ta ở đây thì hẳn là sẽ bị ăn một bình dấm chua mất


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro