Chương 6 : Trở lại trường học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gạt phăng cái thứ đáng sợ đó khỏi đầu, cô nằm nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.

Dù ở trước mặt Vương Bảo Hùng, cô có thể tự tin vỗ ngực mà nói có thể bỏ lại tất cả mà làm hầu cho Bảo Long nhưng thực sự cô cũng cảm thấy tiếc nuối lắm. Phải rời xa bố mẹ , phải từ bỏ cái hạnh phúc gia đình, phải ở lại đây trên danh nghĩa là 1 người hầu. Dù vậy, ít ra cô cũng nên được đi học chứ?

Cô nhắm mắt, thở dài 1 tiếng. Thôi thì sự thật đã là như vậy, phải đối mặt với nó thôi chứ bây giờ có muốn thay đổi quyết định cũng chẳng được nữa rồi.

Mở mắt ra, hai tay cô tì xuống giường lấy sức để ngồi dậy.

Cô đi ra phía ban công, mở cửa rồi đứng chống 2 tay vào lan can, đôi mắt nhìn về phía một hướng xa xăm phía trước.

Vương Bảo Long ở bên kia phòng vừa giải quyết xong một số công việc ( việc nhỏ ở căn cứ, mang về nhà làm ). Chắc là do chán nản không biết làm gì, anh lại muốn ở nhà nữa nên quyết định qua phòng cô. ( Chuyện lạ Việt Nam :)) )

Cô đứng phía ngoài ban công không biết rằng anh đã mở cửa phòng cô nên chẳng có tí phản ứng gì cả, chỉ đứng đó mà nhìn về phía trước.

Anh đi vào trong phòng, nhìn quanh phòng 1 lượt ... chẳng có cô. Thấy cửa ngoài ban công mở, anh nghĩ cô ở ngoài đó nên từng bước chân của anh lại hướng phía ban công mà đi.

Thấy cô đang đứng nhìn về phía trước, mắt không chớp lấy một cái, anh tiến lại đứng cạnh cô. Nhưng cô đâu có biết?

Cứ thế cho tới khi anh mở lời trước :

- Cô đang nghĩ gì thế?

Cô bị tiếng nói của ai đó làm cho giật cả mình suýt ngã về phía sau nhưng 2 tay cô nhanh chóng bám lại lên lan can nên không sao cả.

Cô lấy tay vuốt ngực, hơi thở dồn dập. Ở cái nhà này sao mà khổ thế?? Suýt chết mấy lần vì bị làm cho giật mình rồi T.T

Ngước mắt lên, thấy khuôn mặt tuấn tú kia, cô liền chỉnh đốn lại trang phục rồi lên tiếng :

- Cậu vào phòng tôi khi nào thế?

- Ban nãy.

- Có việc gì sao cậu?

- Chán, tìm cô nói chuyện.

Cô gật gật đầu, hồi phục lại tình trạng khi nãy, có điều 2 tay cô khoanh lại trên ngực.

- Khi nãy cô nghĩ gì?

- Không có gì đâu.

- Tôi ghét nhất những người nói dối.

Anh chống 2 tay lên lan can, giọng nói vẫn bình thường.

Trong phút chốc, cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Nghĩ nghĩ một lúc rồi cô cũng quyết định nói ra. Để cậu ta biết cũng có sao đâu chứ.

- Tôi tới đây làm người hầu cho cậu, không được đi học nữa.

- Cô bao nhiêu tuổi?

- Tôi 18 tuổi, bằng cậu.

Anh nhếch miệng lên cười, khẽ, rất khẽ.

- Cô sẽ được đi học.

Cô ngạc nhiên, quay phắt sang nhìn người con trai kia. Cậu ta nói sao cơ? Cô được đi học á?

- Nhưng tôi là hầu ...

- Chúng ta sẽ học cùng.

Chưa để cô nói hết, cậu đã chen ngang vào.

Thật là như vậy chứ? Cô có thể tin người con trai này được hay không? Anh ta đồng ý cho cô đi học đã đành, đằng này anh ta cũng đi học luôn.

Nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng tốt. Anh ta đồng ý đi học coi như là cô đã thành công được một phần rồi.

- Hay cô đổi ý?

Anh ta nhìn sang cô nói. Chất giọng vẫn như ngày nào~ lạnh lùng kiêu ngạo. Trong khi đó thì cô đang như muốn gào thét lên cho cả thế giới này biết đây. Hạnh phúc quá mà ~^.^~

Thấy anh nói vậy, cô lập tức xua xua tay nói gấp như thể chỉ chậm 1 giây nữa cô sẽ không được đi học vậy :

- Không có không có !! Được đi học, tôi mừng lắm !!

- Chỉ học nốt năm nay thôi.

- Được, được !! Thế thôi là ổn rồi !!

Cô cười toe toét ra.

Anh ngay sau đó rời khỏi phòng cô, về phòng thay 1 bộ đồ đen sì rồi lại phóng chiếc lamborgini ra ngoài.

Cô từ trên ban công nhìn xuống thấy xe anh rời đi, dù là tò mò không biết anh đi đâu nhưng cô quyết định ... mặc kệ anh ta. ( ~~ ) Niềm hạnh phúc ấy nó khiến cô có thể vứt bỏ tất cả luôn í.

Bây giờ được đi học đã hạnh phúc lắm rồi, đợi khi hoàn thành công việc, được về nhà với bố mẹ thì không biết cô mừng tới thế nào nữa~

Suốt ngày hôm đó, cô cứ cười, cười như 1 con bệnh!! Miệng thì cứ vang lên lời của bài hát nào đó. Đành vậy, chứ có tâm sự cùng ai được đâu. Chẳng lẽ đi kể với mấy " mụ yêu quái " kia? Không !! Cô kể là cô chết chắc T.T

---------------------------------------------

Đêm hôm nay, anh ta cũng về nhà sớm. 00:00 đã có mặt tại căn biệt thự " thân thương ". ( Hơ hơ, sớm vleu í >< )

Cô chẳng khác gì cái nam châm Hoàng Nhật Vy, cứ vào thời khắc giao hoà giữa hai ngày lại bắt đầu hoạt động, phát huy hết tác lực hút cục sắt Vương Bảo Long về nhà.

Anh ta về nhà, leo lên phòng mình, trông chẳng có chút gì gọi là mệt mỏi cả. Còn cô thì ngủ như một con lợn, vừa nằm xuống giường liền nhắm mắt ngủ ngon lành, đã thế còn kèm theo nụ cười trên môi ( Con lợn điên :)) ).

Lấy cái laptop ra đặt lên đùi, anh ta bấm bấm gõ gõ tìm công thức chế thuốc súng. Một tay sát thủ máu lạnh như anh ta, giết người không thương tiếc, cần biết rõ những công thức này nhưng hôm nay anh ta không hiểu vì gì mà lại mò mẫm mấy cái này trên mạng.

Xong, anh ta đóng laptop, lấy quần áo bước vào nhà tắm.

:-:-:^.^:-:-:

- Vy ơi. Dậy đi học nè~

Chị hầu gọi cô í ới, tay không ngừng lay lay cô.

Cô đang chẳng muốn dậy tí nào cả, nhưng nghe thấy " đi học " thì lập tức bật dậy, y như một cỗ máy phi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi, cô đi ra ngoài. Chị hầu thấy cô đi ra chỉ cười cười rồi nói như đang oán trách :

- Tin vui vậy mà không kể cho chị.

Cô chỉ biết cười hì hì nhìn chị hầu.

- Đồng phục đây, thay đi rồi ăn đỡ gói xôi này, sách vở chị sắp cho em rồi, để chỗ bàn kìa . Xong rồi thì xuống nhà, cậu chủ nói em đi cùng cậu chủ.

Chị ta đưa cho cô bộ đồng phục cùng với một gói xôi nhỏ. Dặn dò xong thì chị ta ra khỏi phòng.

Cô rất nhanh chóng thay bộ đồ, ăn xong gói xôi. Cô vui vẻ chạy nhanh xuống dưới nhà mà quên mất rằng không có sách vở thì học bằng niềm tin à?! @@

Bảo Long đang ngồi bắt chéo chân ở chỗ bộ ghế salon dưới nhà. Anh ta thấy cô xuống thì cầm cái cặp bên cạnh đứng lên.

- Đi thôi cậu.

Cô hí hứng giục Bảo Long.

- Cặp sách đâu?

Ấy chết mất !! Lúc nãy vội quá cô quên béng mất là mình chưa lấy cặp. Aishh thật là chán cô quá đi.

- Tôi quên trên phòng rồi. Hì hì. Chờ tôi lên lấy đã.

Cô quay người, chạy một mạch lên phòng vác cái cặp sách rồi chạy xuống nhà. Rất nhanh sau đó, cô và anh ta đã ngồi trên chiếc xe lamborgini đen sì mà đến trường. ( Ờ đen sì :v )

Thử nghĩ xem có con hầu nào may mắn như cô chưa? Được ngồi cùng xe với cậu chủ đến trường nhé.

Thế mà cô lại chẳng hề hay biết ( Con bé thông minh quá nạ~ ). Chỉ biết duy nhất một điều : cô sắp được đi học tiếp rồi~~~

Chiếc lamborgini dừng lại, cô và anh đi ra từ 2 cửa sau ( bác tài lái =)) chứ Long không lái ).

Bảo Long chẳng có biểu cảm gì cả. Còn cô, xem kìa, mắt chữ A mồm chữ O nhìn ngôi trường trước mặt mình.

Cô đang vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô sẽ tiếp tục học ở ngôi trường này sao?! Nó to, nó lớn, nó sáng, nó đẹp,nó tuyệt vời, nó hoàn mĩ ... thế kia cơ mà ?! So với ngôi trường cũ của cô thì ngôi trường này chắc phải to gấp 2,3 lần í. Học sinh trường này chắc cũng toàn là những người giàu có thôi.

- Ngắm đủ chưa ?

Anh lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của cô. Cô giật mình, chớp chớp mắt vài cái rồi cười cười với anh ta.

Anh ta khẽ lắc đầu rồi sải từng bước dài vào bên trong ngôi trường. Cô thấy vậy cũng đi theo. Mà đi cái gì cơ chứ, có mà chạy theo thì đúng hơn. Một bước của anh ta bằng mấy bước của cô í, không chạy theo sao mà kịp được.

Anh đi đến đâu, học sinh trường bu quanh đến đấy, mà đa phần là con gái thôi. Chúng như những con ruồi bay quanh cái bánh ngọt đầy hấp dẫn vậy. Tiếng hò reo cũng ngày một nhiều hơn. Ồn ào, ồn ào quá !!

Cô đi sau anh ta thấy vậy tưởng chúng hoan nghênh mình thì nhìn chúng cười cười, trong lòng hạnh phúc, muôn ngàn đóa hoa đang thi nhau nở. ( Con gái, tưởng bở quá rồi :v )

Cứ thế cho tới khi anh và cô tới phòng hiệu trưởng. Anh đi vào bên trong ngồi lên chiếc sofa bên trong một cách vô cùng tự nhiên.

Ông thầy hiệu trưởng đang làm việc thấy có người vào phòng mình không thèm gõ cửa tính ngẩng  đầu dậy rồi bắt đầu bài giảng của mình thì hơi bị bất ngờ khi thấy Bảo Long.

- Bảo Long,  cháu tới đây làm gì?

Chả là ông hiệu trưởng này chính là chú ruột của Bảo Long. Ở nhà chán nên ổng quyết định ra trường làm hiệu trưởng thôi.

- Hôm qua tôi có nói rồi mà? Hôm nay tôi đi học. Sắp lớp cho tôi.

- À, ừ ừ, nhớ rồi. Cháu học ở lớp 12A1 nhé. Lát ta sẽ kêu GVCN đưa cháu xuống.

Xong, anh ngồi chễm trệ trên ghế, 2 chân bắt chéo, lôi cái điện thoại ra xem phương pháp chế thuốc súng. ( Không chán à @@ )

Cô chẳng biết nên làm gì, chỉ ngồi cạnh anh ta mà mắt cứ không ngừng cuộc tra tấn căn phòng này.

Căn phòng này nó cũng tương đối lớn, màu chủ đạo là màu vàng. Bộ sofa đặt đối diện với cánh cửa ra vào có điều nó được đặt nằm ngang so với cánh cửa. Đối diện với bộ sofa là bàn làm việc của hiệu trưởng có điều nó được đặt nằm ngang so với bộ sofa. Mà đối diện với bàn của hiệu trưởng tức là bên cạnh cửa ra vào là cái cửa sổ. Bức tường phía sau cũng có 1 cái cửa sổ khác nữa. Ngoài ra, phía trên trần là 1 chiếc đèn chùm trông cực kì sang trọng. Quanh 4 góc tường là 4 chậu cây cảnh nhỏ trông cực kì bắt mắt. Bên cạnh bộ sofa là 1 bình nước. Chiếc điều hoà được gắn phía trên cao ở bức tường đối diện với bộ sofa. Nói chung, căn phòng này rất pờ phệch.

---------------------------------------------

Ai đọc truyện nhớ vote và cmt ủng hộ ta nhé. Có gì sai sót cmt ta còn biết. Nếu góp ý chap sau cho ta được thì càng tốt.

Kamsamita <3 *cúi đầu cảm ơn*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro