Chapter 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày âm u, mưa rơi nặng hạt. Tiếng khóc ai nghe mà đau xót thay, tiếng ai cười sao tởm đến lạ. Hơi thở thoi thóp nhẹ nhàng dừng lại. Tiếng hét đau khổ thay thế tiếng hét bi thương, tiếng cười đáng ghê tởm giờ càng điên dại. Tiếng súng vang lên, sau tiếng "Bang" vang tận chân trời là khoảng không lặng thinh. Tại sao tiếng cười điên dại giờ đây đã ngừng?

Là ghen ghét đố kị? "TẠI SAO CHỨ!? CÔ TA CÓ GÌ HƠN TÔI!?"

Là sự đau khổ? "Tình ta đến đây coi như hết, đừng tìm tôi nữa."

Là sự  hối hận?

Sau khoảng lặng im ấy tiếng cười sao lại tiếp tục cất lên.

Là muốn chối bỏ đoạn tình cảm này?

Là muốn chối bỏ trái tim đã vụn vỡ?

Là muốn chối bỏ đoạn hồi ức màu hồng nhưng nhìn lại chỉ còn nước mắt?

Là muốn chối bỏ sự đau khổ này? Muốn chối bỏ dòng suy nghĩ "Tôi muốn chết."?

Tiếng cười cứ cất lên rồi lại bị dập tắt, là những suy nghĩ giằng co, là những suy nghĩ không thể hòa hợp, là những suy nghĩ trái chiều.

Dần sự đau khổ, luyến tiếc, ghen ghét, đố kị biến thành sự tức giận, tại sao cuộc đời lại bất công đến vậy? Tại sao người có tất cả người thì không? Tại sao người từ bỏ tất cả mọi thứ chỉ để đổi lấy những thứ nhỏ nhặt lại chẳng thành, mà người tham lam chẳng chịu từ bỏ chẳng chịu hi sinh chẳng chịu đánh đổi lại có mọi thứ trong tay? Tại sao!?

Chỉ một câu tại sao mang theo sự phẫn uất sự đau khổ mang theo tất cả mà cất lên, vang đến tận trời cuối đất, nhưng chẳng ai nghe, chẳng ai hiểu. Sự phẫn uất ấy chẳng ai nghe để mà giải tỏa chẳng ai hiểu đề mà sẻ chia, chẳng ai cảm thông, chẳng ai quan tâm.

Tiếng hét ấy ngừng, tiếng "Bang" vang lên.

Sự nuối tiếc ấy đã được chấp nhận?

Sự đau khổ đã không thể kìm nén thêm?

Sự phẫn uất đã tuôn ra?

Trái tim vụn vỡ đã chẳng thể gắn lại?

Tại sao chứ? Vẫn luôn là câu hỏi tại sao. Tại sao chứ? Chẳng phải thứ chúng ta trước khi chết luôn là thứ chúng ta muốn thấy sao? Tại sao lại là đoạn hồi ức này? Tại sao là đoạn hồi ức mà tôi không muốn thấy nhất? Tại sao chứ? Đến khi chết đi tôi vẫn chẳng có được sự công bằng sao? Hay là nói... tôi vẫn còn nuối tiếc? Làm sao được chứ? Đoạn tình cảm đã bị cắt đứt rồi mà, tôi đã hết yêu cô ta rồi mà, tại sao vẫn còn muốn thấy? Là sự nuối tiếc? Là sự hối hận sao?...



(Nói trước ở chap này văn vở thế thôi chứ mấy chap sau nhảm lắm và nếu chap này có gì sai sót mong góp ý, như lỗi chính tả chẳng hạn... tui có 6 điểm văn à.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lgbtq