Chương 28: Lại Đến Muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đừng nói mấy lời như thế" Orm bật khóc " Là trước đây em không biết cách thể hiện tình cảm, là do em cứ trẻ con cứ nghĩ chỉ cần Ling yêu em là đủ. Đến khi mất rồi em mới nhận ra em cần chị như thế nào. Em đã rất rất nhớ, thậm chí còn nghĩ đến cái chết để có thể ở cạnh chị . Ling trước đây em chưa đủ cố gắng, nhưng bây giờ có thể cho em một cơ hội được không?" Ling nhìn thật sâu vào đôi mắt Orm, mặc dù nàng đang khóc nhưng ánh mắt vẫn tỏ rõ sự quyết tâm mãnh liệt. Ánh mắt hai người xoáy sâu vào nhau. Orm hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô. Nàng mong mỏi một phản ứng tích cực từ người kia nhưng...
"Em về đi" Ling lạnh lùng đáp lại nàng.
" Vẫn không được sao?" Orm thất vọng hỏi.
" Em về đi" Ling lập lại như một cái máy câu nói ấy, suýt chút nữa cô đã bỏ xuống lớp phòng bị cuối cùng của bản thân.
" Ling ngủ ngon " Orm biết có nói thêm điều gì lúc này cũng chẳng giải quyết được gì. Nàng quay người rời khỏi căn hộ của Ling.
Cánh cửa vừa mới đóng lại phía sau lưng Orm cũng là thời khắc cảm xúc cả hai bùng nổ. Rõ ràng cả hai đều yêu nhau nhưng hết lần này đến lần khác, lần lượt từng người làm tổn thương đối phương.
Trong chuyện tình cảm này Ling luôn là người nhường nhịn nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể đứng mãi một chỗ để người ta dày xéo làm tổn thương bằng cách này hay cách khác. Con người luôn phải trả giá cho những sai lầm của mình, không phải Orm cứ nói lời xin lỗi là Ling phải trả lời là không sao đâu. Cô nghĩ mình đã bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân để chạy theo một thứ không thuộc về mình.
Còn về Orm đã bỏ lỡ người yêu thương mình suốt bao năm trời để đến khi giật mình nhận ra thì chị ấy cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi và tha thứ nữa.

Orm nhận được điện thoại của Thanya vội vàng rời khỏi công ty, nàng đứng ở lề đường bắt taxi nhưng đang là giờ cao điểm nên chẳng có chiếc xe nào chịu dừng lại hết. Orm sốt ruột nhìn lấy đồng hồ, cứ như thế này sẽ muộn mất, nàng nhìn từ xa có một chiếc taxi đi tới, thay vì gọi xe như bình thường Orm lao thẳng ra ngoài chặn đầu xe. Người tài xế thấy có người lao ra bất thình lình, giật mình đạp phanh gấp.
" Này cô bị điên hả?" Người đàn ông hạ  kính xe xuống thò đầu ra ngoài hét lên đầy tức giận. Nếu lúc nãy ông ta không đạp phanh kịp thì chắn chắn đã xảy ra án mạng rồi. Orm không để tâm đến thái độ khó chịu của người tài xế mà nhanh chóng chạy lại mở cửa xe bước vào ghế sau.
" Làm ơn đưa tôi đến sân bay, tôi có chuyện gấp " người tài xế quay đầu ra sau khó hiểu nhìn nàng, ai nói ông ta sẽ đồng ý chở nàng đi vậy?
" Xuống xe tôi còn phải đi đón khách"
" Tôi sẽ trả công ông gấp ba làm ơn hãy đưa tôi đến sân bay gấp" Orm nài nỉ với người tài xế. Ông ấy bây giờ như chiếc phao cuối cùng có thể cứu lấy nàng.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của nàng thật tội nghiệp không kìm được lòng đành bỏ vị khách kia đang chờ ông đến mà chở nàng đến sân bay.
Chiếc taxi chạy đến đường cao tốc thì bị kẹt cứng lại, vừa rồi có một vụ va chạm xe ở đây, tạm thời cảnh sát chưa xử lý và dọn dẹp hiện trường xong nên cả đoạn đường trên cao tốc đang bị tắc nghẽn . Orm lại sốt ruột nhìn đồng hồ, nàng cứ nhìn mỗi giây mỗi phút trôi qua, ruột gan nóng như lửa đốt. Cuối cùng không thể chịu nổi nàng rút teong túi xách vài tờ tiền bỏ lại đằng sau ghế rồi lao ra ngoài.
Vì đi giày cai gót nên tốc độ của Orm thật không thể nhanh hơn thế nữa, nàng không nghĩ nhiều liền tháo dôi giày đang đi ra. Bàn chân trần vừa tiếp xúc với mặt đường nhựa cộng thêm ánh nắng ban ngày nóng rát làm Orm nhăn mày khó chịu, nàng cắn môi vì sức nóng của mặt đường. Nhưng thay vì bỏ cuộc, nàng cắn răng chạy hết sức mình. Đá dăm cùng với nhiệt độ dưới lòng đường khiến chân nàng đau rát phồng rộp rồi bật máu. Tuy nhiên điều đó không khiến nàng bận tâm bằng việc làm cách nào đến sân bay nhanh nhất bây giờ.
Khi nàng chạy tới được sân bay thì đầu tóc đã rối xù lên, mồ hôi làm tóc bết lại, trang phục xộc xệch rất khó coi, vài người đi qua tò mò và hiếu kì nhìn chằm chằm vào Orm. Nàng chạy nay đến bảng điện tử, xem chỉ dẫn. Orm chạy đến cửa check in chuyện bay đi đến Israel . Lúc nàng chạy tới, vừa hay cửa vào đóng lại.
" Khoan đã " Orm cật lực lao vào nhưng bị hai nhân viên an ninh sân bay giữ lại.
" Xin lỗi cô, chuyến bay sắp bắt đầu, cô không thể vào trong được " một người nhân viên nói.
" Làm ơn, cho tôi vào trong. Chồng tôi đang ở trong đó" Orm vẫn cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp kia để vào bên trong.
" Tôi rất tiếc, thưa cô nhưng chỉ hai phút nữa là chuyến bay đã cất cánh" Orm bất lực trượt khỏi cánh tay của người nhân viên sân bay, quỳ xuống mặt đất. Lại đến muộn lần nào nàng cũng đến muộn. Lingling lại rời bỏ nàng một lần nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro