Cơ hữu ca ca không phải người (Chương 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6. Áp định rồi!(Định sẵn là đè rồi)Vừa tới nơi ở, Thiêu Bính đã nói "Tự nhiên ngồi, tự nhiên tham quan, tự nhiên ăn..."Sau đó cậu liền đi bận việc của mình.Gà còn chưa cho ăn, thấy Thiêu Bính liền khanh khách kêu loạn, còn có vịt, kêu ở đây, kêu ở kia, chạy khắp nơi kêu quang quác...Một con ngan to béo hung mãnh công kích tới, cạp cái mông của Tinh Thần.Tuyết Dạ nhanh nhẹn né đi, mẹ nó may mà lúc trước anh đây từng luyện qua...Sinh hóa(1) công kích còn không sợ, sinh vật công kích là trường hợp nhỏ!

(1) Sinh hóa: Sinh học và hóa học

Sau đó Thiêu Bính đi cho heo ăn...Cho heo ăn thời gian hơi lâu, tới khi quay đầu lại, cậu bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.Là nhóm lửa thật, hiện ra ánh lửa sáng. Đem rơm rạ khô và lá cây vo lại, nhét vào bếp, dùng diêm châm, nồi nóng rồi, lại châm lửa, nước sôi, cho gạo vào, cơm sôi, múc cơm ra, lồng hấp cũng bốc hơi sôi, dùng đũa phẩy phẩy hơi bốc lên.

(Cái đoạn nấu cơm này khó hiểu thật T_T)

Giờ khắc này, Tinh Thần không còn lo cho cái mông thân yêu bị ngan cạp, hóa đá.Tuyết Dạ cũng rõ ràng không ngờ tới bản thân thoáng cái đang ở thế kỷ 21, phát triển cao độ của quốc gia tư bản chủ nghĩa, xuyên tới nông thôn quốc gia đang phát triển khổ bức. Tựa như thời kỳ ảnh chụp màu sắc rực rỡ đột nhiên lộn ngược về thời kỳ ảnh chụp đen trắng.Tinh Thần rũ đầu xuống, nấc cục một cái: "Móa nó, ghét nhất là nghèo túng...Nấu cơm thậm chí ngay cả nồi cơm điện cũng không có, như thế nào một bữa cơm lại mất một giờ, hơn nữa nhà cậu ta lại còn phải cho gà ăn, vịt, ngan, heo, cẩu, mèo..."Bởi vì sau đó cơm chín, được ăn trước cư nhiên không phải là bọn họ đi. Mà là mèo và cẩu.Thiêu Bính đem lồng hấp bốc hơi đem xới ra hai cái bát, chẳng biết ở đâu lấy ra mấy con cá đã rán, còn có xương cá đen thùi lùi, phân ra đưa cho một con mèo béo không nhúc nhích và một con chó ba chân câm điếc...Sở dĩ biết chó này là câm điếc bởi vì người lạ vào trong nhà, nó liền bình tĩnh mà nhìn thoáng qua, ngửi mũi chân bọn họ hai cái, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.Hai người bọn họ đi xem toàn bộ phòng ở một chút —— cấu tạo bằng gạch cũ, diện tích nhỏ hẹp, trên dưới có hai tầng. Tầng một phòng khách, tầng hai phòng ngủ. Phòng khách rỗng tuếch, nhà chỉ có bốn bức tường. Phòng ngủ, chỉ có một gian giường đơn cũ nát, một tủ quần áo, một ít quần áo.Cái phòng cũ này, thực sự là cũ ghê hồn, ngẩng đầu nhìn lỗ thủng trên nóc nhà thấy trời xanh mây trắng, nhấc chân còn sợ làm miếng thủng của sàn gỗ rơi xuống phòng khách.Hai người bọn họ hôm nay là chuẩn bị phải ở cảnh màn trời sao? Thật không biết Thiêu Bính làm sao sống được.Nếu là gió thổi mưa rơi, có phải nên hát 《nhà tranh vi vu gió thu》?Thiêu Bính bận muốn chết, tuyệt nhiên không có thời gian tiếp chuyện hai người họ. Cậu phải nấu thức ăn đây...Cậu tới vườn rau hái được một trái dưa leo, một ít đậu đũa, một chút rau xanh, phải đem rửa, tất cả xào lên. Hai kẻ mặt người dạ thú như hai cọc gỗ căn bản là không giúp được gì...Phiền muộn cực kỳ!Cũng biết là tới nhà cậu ăn chực khoai lang!Thiêu Bính thở dài vô ích liếc mắt nhìn hai đứa con ghẻ, sau đó đem ba củ khoai lang thả vào trong bếp.Đồ ăn xào xong rồi, mấy tàn lửa không thể lãng phí, lấy để nướng khoai là tốt nhất rồi."Ăn cơm."! Thiêu Bính lau sạch cái bàn nhỏ, mời hai người tới dùng cơm.Bàn nhỏ tới không thể nhỏ được hơn, ba người ngồi xuống, đầu gối chen nhau, thân mật cực kỳ. Đây quả thực là "Sát đầu gối mà ăn"!Mệt mỏi một ngày, tất cả đều đói bụng, Tuyết Dạ vùi đầu tận lực ăn, không nói được một lời. Tinh Thần cẩn thận gắp một miếng rau, không kén chọn nữa, học ca của mình, vùi đầu chăm chú ăn, đoạt lấy đồ ăn tuyệt không chịu thua...Rau của nhà nông, tươi mới từ đất hái lên, không dùng phân hóa học thuốc trừ sâu, mang theo vị thiên nhiên thơm ngát, giòn mịn trơn nhẵn, thật để cho người yêu không muốn rời miệng!Đây cũng là sinh hoạt nông thôn khổ bức duy nhất sáng sủa đi...Sau khi ăn xong, ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai cảm thấy phải thu dọn bát đũa. Bất quá Thiêu Bính đấu không lại hai kẻ này, Tinh Thần thắng ở da mặt đủ dày, Tuyết Dạ thắng ở gương mặt tê liệt hoàn toàn, tự cao tự đại...Thiêu Bính thua trận, xoa xoa gương mặt cứng ngắc, nhận mệnh đi rửa bát...Tinh Thần vểnh chân, đắc ý cùng Tuyết Dạ nói: "Quả không tồi gọi anh là băng trụ, nếu không tương lai sẽ phải đi rửa bát, luôn luôn rửa bát...Lần đầu tiên có thể quyết định hướng đi của tương lai...Ở quan hệ của công thụ cũng là như vậy, em thật hối hận trước đây một thời nhẹ dạ nương tay với thân thể yếu đuối, hôm nay mới rơi vào kết cục này! Cho nên nếu như anh thích một người, lần đầu tiên liền nhất định phải đè xuống...Bằng không cũng sẽ theo bước em rập khuôn theo như vậy...Khổ bức, thật khó nói nên lời!"Từ một việc rửa bát đơn giản, Tinh Thần kéo đến triết học trên giường.Tuyết Dạ như có điều suy tư, không khỏi rùng mình một cái. Hắn tuyệt đối sẽ không khổ bức giống đệ đệ. Tứ thất lang đơn giản là cầm thú, phòng đêm phòng ngày, đề phòng được a, không phòng được bcd, đề phòng được ban ngày không phòng được ban đêm, phòng được ngày công không phòng được ngày nghỉ.Lão đệ quanh năm cùng sói đấu tranh thực sự vượt mọi khó khăn gian khổ, tội lỗi chồng chất...Cho nên lão đệ muốn rời nhà trốn đi, hắn liền lập tức đồng ý.Tuyết Dạ trong lòng thêm được gợi ý quan trọng. Tuy rằng hắn là vua sát thủ, thân thủ mạnh mẽ, thiên hạ vô song, hơn nữa phản ứng nhạy bén, chỉ số thông minh hơn người, nhưng tự nhận tình trí(2) không bằng đệ đệ, đệ đệ là cao thủ tình trường, hậu cung khổng lồ.

(2) Tình trí: Trí thông minh trong tình cảm.

Nghe ý kiến của người chuyên nghiệp, rất quan trọng.Cho nên đêm đó, ăn xong khoai lang, Tinh Thần chiếm đoạt cái gường duy nhất, Thiêu Bính và Tuyết Dạ nằm dưới đất ngủ. Sau đó là Thiêu Bính cả đêm gặp mộng "Bị quỷ đè".Vừa mở mắt, Tuyết Dạ đang đè trên người cậu làm "Định thân chống đẩy – hít đất".Hắn hai mũi chân chạm đất, hai bàn tay sát đất, cơ thể cùng hắn nhẹ nhàng tiếp xúc, mặt đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ.Thiêu Bính bị hù nhảy dựng lên. Mẹ nó, hù chết người, nào có vừa mở mắt liền thấy cái mặt lạnh của hắn đối diện lấp ló...Hơn nữa hơi thở của hắn còn phun thẳng trên mặt, trêu ghẹo cái lỗ tai ngứa ngứa, cảm giác toàn thân giống như bị kiến bò nôn nôn nóng nóng...Tóm lại thật là kỳ quái rồi!"Anh làm gì đấy?""Đè cậu!""Tại sao muốn đè tôi?"Tuyết Dạ vốn muốn nói: "Đè lần đầu tiên, sau đó mới có thể cả đời đè cậu..." Sau đó lại đảo mắt, đem câu nói thật này nuốt xuống, bình tĩnh bịa ra lý do: "Buổi tối gió lớn, tôi làm người tốt, làm chăn đắp cho cậu..."Thiêu Bính lúc ấy liền = =!"Mẹ nó đây là tháng bảy, nhà tôi không có điều hòa, quạt điện vù vù thổi, đây là cần chăn cái gì chứ!""Còn có, mồ hôi trên người anh đều nhỏ xuống người tôi, đây này!""Đừng tưởng rằng anh võ nghệ cao cường, mặt than, tôi liền sợ anh nhé, hiện tai hai người ăn của tôi ở của tôi, hết thảy phải nghe lời tôi, bây giờ lập tức xuống, sau đó nằm sang một bên!"Tuyết Dạ suy nghĩ một lúc, nhắm mắt lại, bắt đầu chơi xấu. Cho dù tiểu tử dưới thân kia phát điên cả đêm, vẫn là cứ không nhúc nhích.Đêm đầu tiên, định sẵn là đè rồi. Chết cũng không xuống!Tinh Thần ở một bên thả lỏng ngáy, khóe miệng xinh đẹp cong thành trăng lưỡi liềm. Mấy con sói không có truy tới, thật tốt quá, cúc hoa giải phóng rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro