I. Ảo ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Anh đưa em theo với, cầm tay em và đứa lối, đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời. Nơi thương yêu không phôi phai, được bên nhau mỗi sớm mai. Quá xa xôi không, anh ơi...»

Giai điệu da diết và sầu của bản ballad ngân trong tôi, nhẹ tênh và dễ dàng tan biến như làn sương khói. Nhưng dư âm của nó mơ hồ vẫn vậy, như mọi lần tôi nghe, đầy ám ảnh. Tôi tháo chiếc mp4 và nhìn sang anh. Anh vẫn ngồi đấy, và bất động. Đôi hàng mi rợp nỗi buồn và ánh mắt vô hồn như đâm xuyên qua cửa kính xoáy vào một vùng tối mờ mịt và vô định ngoài kia. Trời đêm.

Chiếc xe buýt vẫn chạy êm trên đường. Khách trên xe thừa vắng nên không khí giường như tĩnh mạch. chuyến xe này tôi biết sẽ chạy về phòng trọ của anh, chàng sinh viên kiến trúc năm ba với những dự định, hoài bão tuổi trẻ. Tôi yêu anh cũng vì lẽ ấy, vì nghị lực, vì niềm mơ ước và tất cả những gì nghiêm túc nhất anh dành cho cho đam mê, cho cả tình yêu. Chúng tôi gặp, quen và yêu nhau nhẹ nhàng như làn gió đầu thu, đến nỗi chính cả hai cũng không nhận ra thuộc về nhau từ bao giờ. Dẫu anh âm thầm và chín chắn, còn tôi lại trẻ con, hiếu thắng và đầy cao ngạo. Nhưng anh bảo trái tim vẫn tự ghép đôi hai mảnh trái ngược và sự thật thì nam châm trái dấu mới hút nhau. Tôi vẫn thường phản bác và công kích lại mọi lí lẽ nơi anh, duy chỉ điều này thì chun mũi và cười.. Mà cũng bởi anh luôn nhún nhường và cư xử như tôi còn dại dột, cần chăm sóc và bảo vệ nên chúng tôi đã chưa từng giận dỗi hay to tiếng, cho đến một ngày...

Anh xuống xe ở trạm kế tiếp, tôi hơi ngạc nhiênvig đây hẳn chưa đến chỗ ảnh trọ. Có lẽ anh muốn đi bộ để hít thở không khí buổi đêm, một đêm cuối đông lạnh gai người. Tôi vẫn đi theo anh như cả ngày nay đã vậy. Hôm nay anh không đến trường mà lang thang trên những con phố, dừng lại ở cafe Phong Trần, rồi lại tấp vào một tiệm trà sữa. Tôi nghẹn lòng nhận ra đó là những nơi chúng tôi từng hẹn hò. Đi sau anh, trên vỉa hè đêm im lìm và quạnh vắng, nhìn dáng anh mệt mỏi như kẻ cô độc giữa thế gian, tim tôi quặn thắt. Tôi chỉ muốn vươn tay tới mà chạm vào tấm lưng dài rộng ấy, chỉ muốn ôm chặt anh và huyên thuyên đủ chuyện như mọi lần. Nhưng tay với tới, gần quá rồi mà tôi không thể chạm vào... Anh rất thật mà sao chỉ như ảo ảnh ?? Tôi muốn mở lời gọi tên anh, muốn anh biết mình đang ở ngay đây thôi. Tôi muốn nói câu xin lỗi dù chưa từng làm vậy, muốn anh quay lại nhìn tôi và ôm chặt tôi vào lòng... Nhưng tôi bất lực...

Anh rất thật mà sao chỉ như là ảo ảnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro