II. Thiên sứ trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng trọ của anh bừa bộn, ngột ngạt và xám xịt. Khung cửa sổ đóng chặt như đã lâu. Vỏ bia, rượu lăn lóc dưới sàn. Tàn thuốc lá vương vãi. Không khí đặc quánh mùi cồn và khói thuốc, anh sao lại trở nên như vậy, anh đã từng là một người đàn ông ngăn nắp, gọn gàng và đặt rất nhiều quy tắc cho chính mình. Anh vẫn thường gõ đầu tôi vì ở dơ và ném đồ đạc bừa bãi, nhưng tôi chẳng mảy may nghĩ ngợi việc phải thay đổi nếp sống, bởi anh sẽ chính tay dọn những thứ tôi bày ra. Tôi quen việc được anh nuông chiều.

12 h đêm.

Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn tường, anh vẫn ngồi đấy, hai tay buông thõng như bất lực và muốn buông xuôi tất cả. Tôi thấy tim đau nhói khi nhận ra anh mệt mỏi, tiều tụy và xanh xao rất nhiều. Đôi mắt dưới hàng mi rậm ấy từng nhìn tôi ấm áp, lúc này lại như vô hồn, hướng đi xa xăm. Dưới đáy võng mạc là hình ảnh tấm ảnh trong khung gỗ trên mặt bàn đối diện. Tôi lặng lẽ tiến lại, cảm thấy cơ thể mình di chuyển nhanh tới mức không làm khối không khí dao động. Những ngón tay trắng chạm lên mép khung ảnh, là tấm ảnh tôi và anh chụp trong đêm Valentine năm ngoái, trên bờ Hồ Tây.

Là một đêm tình nhân rét ngọt và đẫm hơi sương. Ngồi trên bãi cỏ rộng, tôi tựa đầu vào vai anh, phóng tầm mắt ra mặt hồ xanh thẳm. Thảng khi, một cơn gió ùa tới làm những làn khói mỏng bốc lên và tan vào không gian. Lạnh. Nhưng ở bên anh vẫn ấm áp lạ. Tôi ngốc nghếch hỏi anh rằng có khi nào tôi và anh sẽ xa nhau... Anh chỉ cười, gõ nhẹ lên trán tôi và bảo tất cả là định mệnh. Tôi đã tin anh, tin vào định mệnh ấy. Nhưng định mệnh, có bao giờ là lối đi trải hoa hồng.

*************

Ngày thứ ba tôi quanh quẩn nơi phòng trọ của anh, một cô gái xuất hiện. Khi ấy anh đang ngủ gục trên bàn sau cơn say mèm tối qua. Tôi đã muốn ngăn anh, đừng rượu, đừng tự hành hạ bản thân mình, nhưng tôi vẫn bất lực. Tôi ghét sự bất lực ấy, tôi ghét chính bản thân mình. Và ghét anh, vì anh làm tôi đau lòng.

Cô gái ấy dường như tôi đã thấy ở đâu rồi nhưng chưa thế nhớ ra. Một cô gái có gương mặt hiền, răng khểnh rất duyên. Cô có thể là một người bạn cùng lớp nhận ra sự vắng mặt của anh nên đã tới thăm. Cô lặng lẽ thu dọn những vỏ bia rượu, vỏ thuốc và quần áo bẩn. Cô vào bếp một hồi tôi đã nghe mùi canh cá thơm ngọt. Sao cô biết anh thích ăn canh cá? Và sao cô cư xử như người có trách nhiệm với anh. Trong tôi nhen lên cảm giác khó chịu.

Tôi nhớ mình đã từng muốn biết anh yêu tôi như thế nào bằng cách của một đứa trẻ. Tôi nhờ tên bạn đèo mình lướt qua chỗ anh và hai đứa cười đùa như một cặp gà bông. Phải, tôi đợi anh ghen. Nhưng một lần, hai lần, rồi ba lần, anh vẫn chẳng nói lời nào mà vẫn là sự quan tâm thường nhật. Tôi khó chịu, suy đoán, giận dỗi. Nhưng lại không thể làm gì. Và có lẽ lúc này tôi đang cảm nhận những gì a đã cảm nhận.

Anh tỉnh giấc và nhận ra sự thay đổi bất thường trong căn phòng mình. Trông anh bối rối, hoảng hốt và hình như còn hi vọng. Cho đến lúc anh nhận ra sự có mặt của cô gái ấy, anh từ sững sờ, đến hụt hẫng, rồi lại trở về kẻ mất hồn.

Bằng đôi tay cô gái răng khểnh, cửa sổ phòng trọ mở toang, làm nắng đột ngột dội vào tràn ngập căn phòng, xua đi những ngột ngạt, u ám. Tôi cũng đã có lần cố gắng hết sức đẩy cánh cửa ấy nhưng chỉ lắc đầu ngao ngán. Trong làn nắng buổi sớm ấm áp, bên cửa sổ, cô gái ấy nở nụ cười nhìn về phía anh, dịu dàng như gió ban mai. Hơi chạnh lòng nhưng tôi vẫn nép ở một góc quan sát mọi việc.

Cô gái mở một bản piano không lời, lại là loại nhạc anh thích. Tôi cảm nhận mọi thứ trong căn phòng đang ấm lên, ngọt ngào và bình yên nhờ sự có mặt của cô ấy. Nhưng mọi nỗ lực của cô không làm anh cười.

Anh như đang rơi, một cú rơi chóng mặt. Giữ anh lại và kéo anh lên quan trọng với tôi hơn việc quan tâm cô gái kia là ai. Nhưng tôi chỉ chấp nhận cô gái cho đến khi cô làm tôi bật dựng và rít lên khó chịu.

Cô ta đang ném đi những gì thuộc về tôi trong căn phòng! Khung ảnh, những quyển sách, khăn rửa mặt... Tôi lao về phía anh và hét lên rằng ngăn cô ta lại. Một cuộc to tiếng diễn ra, căng thẳng và đầy phẫn nộ, nhưng không đụng chạm tay chân. Cô gái kia có vẻ còn cáu giận hơn cả anh:
- Anh còn muốn tự hành hạ bao lâu nữa? Anh tuyệt vọng có thể làm mọi thứ thay đổi không, có thể khiến người đó quay trở bên anh không? Có thể trở về quá khứ để làm lại ???

Cô gái bỗng túm lấy cổ áo anh, lay mạnh:

- Tỉnh lại! Tỉnh lại đi! Anh còn phải sống tiếp vì tất cả chờ đợi anh phía trước! Anh phải quên tất cả để sống tiếp, sống cho hiện tại và tương lai! Anh phải quên bằng mọi giá!!!

Tôi chết sững, đầu óc tôi quay cuồng. Anh sẽ quên tôi, sẽ vứt bỏ hết những món đồ kia?

- Vì anh còn có em! Vì em cũng cần anh! Vì em vẫn yêu anh vô cùng!

Những giọt nước mắt ướt nhòe trên mi cô ấy, và cô ôm chặt lấy anh của tôi, tiếng nức nở xé lòng. Tôi nhìn anh trân trân... Anh bất động. Và lặng im.

Tôi lùi dần, lùi dần... Xuyên qua bức tường, tôi lao ra ngoài như một cơn gió. Mỗi ghen tuông hóa thành giận dữ và phẫn nộ. Tại sao anh có thể làm thế với tôi. Tại sao anh có thể???

Tôi lao ra đường và dừng khựng nơi mép đường. Bàng hoàng.

Trước mắt tôi, một cô gái đang nằm sõng soài giữa con đường màu trắng toát. Máu đỏ loang ra, đỏ thẫm... Tiếng còi rú inh ỏi. Và trên cao kia...rất nhiều thiên sứ.


Hì, mỏi tay quá, mn ủng hộ mình đi, mình sẽ up liên tục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro