III. Tôi của một tháng trước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hẹn anh một cuộc hẹn ở cafe Phong Trần nhưng anh không tới. Tôi không liên lạc được với anh, đợi quá một tiếng, tôi quyết định trở về. Đang lo sợ không biết có chuyện gì sảy ra với anh vì anh chưa bao giờ lỡ hẹn, tôi bắt gặp anh đang trở một cô gái trên đường và lướt qua tôi. Chắc chắn đây không phải phép thử trẻ con như tôi đã làm nhưng tôi cũng không tin anh phản bội mình. Vì tôi hiểu anh, anh không phải người đàn ông hai lòng. Ngay cả khi anh nói anh ở trên thư viện cả buổi và quên mất cuộc hẹn, tôi vẫn tin là anh có lý do. Dẫu vậy, tôi đương nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như thế. Ít nhất phải phạt anh vì lỡ hẹn với tôi.

Mặc cho anh nói rằng dạo này nhiều việc làm anh mệt mỏi và mất phương hướng, tôi vẫn cố xếp một cuộc hẹn bắt anh phải đến. Nhưng tôi tắt điện thoại và cho anh leo cây. Rồi tôi cố tình ngồi sau xe tên bạn vụt qua anh khi anh trên đường về. Thật thú vị khi nghĩ mình có thể trả đũa. Nhưng tôi không ngờ mọi việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Tôi và anh, lần đầu tiên cãi nhau. Anh chưa một lần nổi nóng với tôi nên tôi cũng nghĩ do mệt mỏi và rối bời khiến anh cư xử như vậy. Nhưng bản tính ngang ngược, không bao giờ chịu nhận sai, mà quả thật tôi không hề sai, tôi dùng mọi lí lẽ công kích anh. Có thể thấy mọi việc đi quá giới hạn, anh dịu dọng, bình tĩnh lại và bảo hãy dừng ở đây để cả hai có thời gian suy nghĩ, trấn tĩnh lại trước khi đổ vỡ. Lẽ ra tôi nên đồng ý, nên kìm nén lại tính khí của mình, tôi lại phản đối, rằng trừ khi anh nói rõ về quan hệ của anh và cô gái kia, nếu không, chúng tôi sẽ chấm dứt. Anh im lặng, sự im lặng làm tôi phát điên. Đến lúc đủ tỉnh táo nhất, anh trả lời đó chỉ là một người bạn và anh xin lỗi vì đã nói dối, chỉ vì sợ tôi hiểu nhầm. Chắc chắn tôi đã tin anh, tôi luôn tin anh dễ dàng như vậy, bởi thứ tôi cần chỉ là lời giải thích từ anh thôi. Nhưng đúng lúc đó, như có một sự sắp đặt, tôi làm rơi quyển nhật ký của anh từ trên bàn...

Những tấm hình trong cuốn sổ rơi ra, những tấm hình chụp hai người yêu nhau, họ cười rất hạnh phúc. Là anh và cô gái ấy...

Tôi lao ra khỏi phòng mặc cho mọi lời van xin, giải thích từ anh. Tất cả những gì vững chãi trong tôi như sụp đổ, niềm tin, tình yêu...vỡ vụn như thủy tinh. Không ý thức, tôi chạy ra đường giữa dòng xe qua lại...Tôi thấy chiếc ô tô lao về phía mình...

Xung quanh tôi trắng toát, mịt mờ. Dường như tôi đã ngủ một giấc quá lâu, khi tỉnh lại, tôi thấy mình lơ lửng giữa những cơn gió...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro