Động tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy tháng đến, tết Trung nguyên, ngày tế tổ.

Tiễn quỷ thần, độ vong hồn.

Trên dưới Phương phủ lại là một mảnh bận rộn náo nhiệt.

Bách Lý Đồ Tô ở lại dược lư giúp Âu Dương Thiếu Cung bốc thuốc. Thiếu Cung hôm nay công việc bề bộn, danh tiếng y sư tế thế cứu người vang xa khiến vô số bá tánh thường dân kéo nhau hàng hàng tới khám bệnh bốc thuốc, may mắn Bách Lý thiếu hiệp tay chân nhanh nhẹn, động tác vô cùng thuần thục, hết sức chăm chú học hỏi nên không qua bao lâu đã có thể theo kịp với Âu Dương Thiếu Cung người khám bệnh, người bốc thuốc vô cùng ăn ý.

—— nếu như không có Phương Lan Sinh quấy rối!

"Ha ha ~~~ ta là oan quỷ, ta muốn giết ngươi."

Phương Lan Sinh không biết từ nơi này đột nhiên nhảy ra, làm theo dộng tác của người chết đối với Bách Lý Đồ Tô giương nanh múa vuốt. Bách Lý Đồ Tô thần sắc trước sau như một, tay đang lấy thuốc lại không cẩn thận run lên một chút làm cho bốn phần dược sinh hạ vô ý rơi xuống một phần.

"Tiểu Lan!" Âu Dương Thiếu Cung mắng nhỏ Phương Lan Sinh, "Đừng ở chỗ này quấy rối , có rảnh đi giúp tỷ tỷ đệ đi."

Đuổi Phương Lan Sinh đi, Âu Dương Thiếu Cung quay sang Bách Lý Đồ Tô giao đãi nói: "Ta phải đi ra ngoài một bận chút việc, dược của dì Đồng liền phiền huynh thay ta sắc trước ... Đúng rồi, thuốc này đặt ở lô câu trên bếp lửa là tốt rồi, không cần phải ở bên túc trực, chỉ cần để ý mùi thuốc không nên quá đậm là được."

Bách Lý Đồ Tô gật gật đầu.

Rời đi dược lư, đi vào trong viện dự định luyện kiếm một lát lại gặp sư huynh, Lăng Việt đi tới liền nói: "Đồ Tô, đêm nay là đêm trăng tròn, hiện tại không nên mệt nhọc, trước nghỉ một chút đi."

Thu kiếm, mới ra cánh cửa, trước cửa bên cây đại thụ lại thẳng tắp rơi xuống một vật. Vội vàng vươn hai tay tiếp được, là một vật ấm áp nhuyễn hương khiến thân thể trầm xuống một ít, hóa ra vật này là một con hồ ly nhỏ màu trắng, thoáng chốc hóa thành một cô gái, thì ra đó là Tương Linh.

"Đồ Tô ca ca, huynh phải đi ra ngoài sao? Tương Linh cũng muốn đi cùng huynh!" Cô gái chớp lóe sáng hai tròng mắt, vẻ mặt chờ mong.

"Ách, ta còn phải giúp Thiếu Cung sắc thuốc, tự cô đi đi!" nói xong liền xoay người biến mất.

Tương Linh cũng muốn đi theo đi vào, lại bị hai cái môn thần trước cửa chắn bên ngoài liền thét lên :"Đáng giận!"

Buồn bực dậm chân, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Bách Lý Đồ Tô biến mất ở trong sân.

Lăng Việt bị Phương Lan Sinh cuốn lấy đòi dạy pháp thuật, Phong Tinh Tuyết giúp Phương Như Thấm vẽ bùa cầu an, Bách Lý Đồ Tô đi qua đi lại một vòng, nhưng vẫn quyết định trở lại dược lư.

Cứ như vậy chờ Thiếu Cung trở về là tốt nhất...

Ấm áp dương quang vây lên người, ấm áp gợi lên cho con người cam rgiasc thoải mái. Ngửi dược hương, cả người bắt đầu thả lỏng, mí mắt dần dần chống đỡ hết nổi, lại bất tri bất giác nằm úp sấp trên thạch bàn...

"Dược sắc đến đâu rồi?" Âu Dương Thiếu Cung nhấc lên nấp ấm đun dược, nhíu mày. Hắn nhìn trách cứ Bách Lý Đồ Tô, vẻ mặt giận hờn.

Bách Lý Đồ Tô liền bước lên phía trước, nhìn qua vừa thấy, quả nhiên nước trong ấm dược đã không còn, từng phần thuốc bị đen xếp thành một đoàn. Rõ ràng bất quá chỉ là thất thần một lát, sao có thể làm cháy dược đến như vậy mà mình không hề biết?

"Đồ Tô..." Cần cổ cảm nhận một cỗ nhiệt khí, ma dương vạn phần. Nghiêng đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Âu Dương Thiếu Cung, lúc này hai mắt đảo quanh, mâu hàm thu thủy, đang hưng thú nhìn hắn. Bị ánh mắt kia nhìn lên, Bách Lý Đồ Tô tim đập không khỏi nhanh hơn vài chục lần.

Nhưng Âu Dương Thiếu Cung vẫn không hề hay biết, lại để sát thêm một chút, cơ hồ dán sát vào mặt của Bách Lý Đồ Tô, cùng nghe thấy tiếng thở lẫn nhau, cảm thấy xung quanh tối đi không ít.

Âu Dương Thiếu Cung thân thủ nâng lên cằm của Bách Lý Đồ Tô, đem khoảng cách của hai người gần hơn chút nữa: "Hảo hảo giao chút công việc cho huynh, kết quả lại thành ra như vậy, huynh nói xem, ta nên trừng phạt huynh như thế nào mới đúng đây?"

A lan khí tản quanh, ngón tay thon dài lướt qua khóe miệng, mềm nhẹ vuốt ve. Bách Lý Đồ Tô chỉ nhìn đến Âu Dương Thiếu Cung mỏng thần hé mở, bán trương bán khai, trong lúc nhất thời miệng khô lưỡi khô, khí huyết dâng lên.

Âu Dương Thiếu Cung tay kia thì xâm nhập vào bên trong mái tóc dài của Bách Lý Đồ Tô, sau đó hướng phía sau lôi kéo, Đồ Tô bị đau ngửa ra sau, Âu Dương Thiếu Cung lập tức khi thân mà lên, gắt gao hôn lên Bách Lý Đồ Tô.

Gắn bó như môi với răng, miệng lưỡi giao triền, cùng nhu dĩ mạt.

Âu Dương Thiếu Cung chủ động, động tác thân mật như vậy, Bách Lý Đồ Tô chỉ cảm thấy một phen lửa cháy dâng lên từ chỗ bên dưới, càng ngày càng nghiêm trọng.

Âu Dương Thiếu Cung hai tay du tẩu, đôi tay chạm tới đâu như mồi lên đồng cỏ một ngọn lửa, lửa càng cháy càng lớn, khó lòng dập tắt.

Bất tri bất giác, hai người không ngờ hết sức chân thành gặp lại, da thịt kề sát.

Giống như, có không đúng chỗ nào...

" Thiếu Cung, dừng lại... Chúng ta về phòng trước..."

Âu Dương Thiếu Cung đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, trêu cười: "Nói cái gì ngốc, chúng ta không phải là ở trong phòng?"

Hai mắt nhìn quanh, đích thật là ở chính mình trong phòng!

Khinh la trướng theo gió khinh dương, hoa mai di động, đệm giường mềm mại làm cho người ta hãm sâu trong đó. Âu Dương Thiếu Cung khinh thân, nằm dài trên giường, phong lưu tư thái, yêu mị kiều sắc, cùng bộ dáng thường ngày hoàn toàn bất đồng.

Tình triều cuồn cuộn, dục vọng muốn hợp thể mãnh liệt đắc bất khả tư nghị. Bách Lý Đồ Tô không bao giờ ... nữa nguyện nhẫn nại, ôm chặt lấy Âu Dương Thiếu Cung

Bị tiến vào Âu Dương Thiếu Cung mị thái trăm sinh, khó có thể ức chế phát ra một tiếng than nhẹ:

"Cô..."

Dị thường đích thanh lúc tình triều dâng cao khiến cho một kẻ cơ hồ mất đi lý trí Bách Lý Đồ Tô thần thai nhất thanh:

"Sao lại như thế..."

Đang lúc nghi hoặc, Âu Dương Thiếu Cung tựa hồ không hài lòng với sự xuất thần của hắn, vươn tay ra vờn quanh cổ Bách Lý Đồ Tô, hôn thật sâu, thoát phá thanh âm theo mị hoặc mỏng thần tràn ra.

"Cô..."

"Cô... cô..."

Thanh âm kỳ quái cũng lúc vang lên, càng lúc càng rõ, mê loạn cùng sương khói dần dần tán đi...

A Thường !

Vừa mở mắt ra, quả nhiên thấy thân hình to mọng của A Thường kia đứng ở phía trên thạch bàn, oai đầu mắt lóe nhìn hắn. Lúc đó Bách Lý Đồ Tô rốt cục tỉnh lại, nó vừa nặng nặng "Cô" một tiếng, bất mãn vô cùng.

Thật sự là mộng xuân không dấu vết...

Bách Lý Đồ Tô lấy ra mấy khối thịt ngũ hoa đút cho A Thường, A Thường sau khi ăn chắc bụng, phịch phịch cánh, cảm thấy mỹ mãn liền bay đi .

Bách Lý Đồ Tô nhìn thái dương dần dần ngả về hướng tây, nhớ tới giấc mộng mới vừa rồi, không khỏi thần tình đỏ bừng. Giữa ban ngày ban mặt, chính mình lại làm nổi lên giấc mộng như vậy...

Đang đang lúc suy nghĩ miên man, Âu Dương Thiếu Cung từ ngoài cửa tiến vào. Hắn nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô nét mặt hồng đến dị thường, nghi hoặc hỏi han: "Đồ Tô, thân thể của huynh không sao chứ?"

Bách Lý Đồ Tô giương mắt cứng lưỡi, cũng không biết giải thích từ đâu, chỉ nhìn thấy Âu Dương ít cung đưa tay đặt lên trán của hắn. Hai tay hơi lạnh lẽo một khi chạm đến da thịt nóng bỏng, nháy mắt bị bám một trận làm người ta run rẩy.

Bách Lý Đồ Tô nhìn Âu Dương Thiếu Cung, hắn cách mình gần như vậy, trên người sâu kín hoa mai hương cũng tùy ý ngửi được, trong lòng rối loạn lại khó có thể ức chế.

" Thiếu Cung..." Bách Lý Đồ Tô thân thủ đè lại Âu Dương Thiếu Cung bàn tay đang đặt trên trán của hắn.

Thon dài chỉ lễ, da thịt nhẵn nhụi, luyến tiếc không muốn buông ra...

"Đồ Tô làm sao vậy?" Thiếu niên biểu hiện rõ ràng dị thường.

Âu Dương Thiếu Cung nhớ ra cái gì đó, nhìn phía lò lửa bên kia đang nấu dược, giờ phút này dược đã sôi trào, một cỗ nhiệt khí phát tán mọi nơi, trong sân tràn ngập một cỗ dày đặc mùi dược thảo.

"Huynh luôn luôn tại nơi này không có rời đi?"

"Ân!"

Âu Dương Thiếu Cung lập tức hiểu rõ.

Ngao chế vị thuốc này, thêm vào bốn phần sinh hạ.

Sinh hạ, làm thuốc có tính ôn, có táo thấp tiêu đàm, nếu bị chống thuốc cùng lắm chỉ bị nôn ói, nhưng mà này mùi lại tính nhiệt, ngửi càng lâu sẽ làm người ta khí huyết dâng lên, huyết mạch phẫn trương, thường có người dùng nó làm nhiên hương trợ hứng trong phòng the, cho nên trước khi chính mình rời đi liền dặn Đồ Tô một câu không cần ở lại trông thuốc.

Cũng không từng nghĩ vị thiếu niên này lại ở lại đây không đi ...

Âu Dương Thiếu Cung đi qua đi tắt dược lô, đang chuẩn bị kiểm tra ấm thuốc, cảm thấy có chút không yên lòng, vô ý chạm tay vào nắp đậy đang nóng làm ngón tay bị bỏng.

Bách Lý Đồ Tô đi qua đi cầm tay Âu Dương Thiếu Cung, gặp trong ngón tay bên trái bị bỏng thành một mảnh hồng ngân. Hắn cũng không biết làm, liền cúi đầu, dùng đầu lưỡi khẽ liếm chỗ bị bỏng kia.

Hoạt thấp dính nị xúc giác, vạn phần kiều diễm động tác, Âu Dương Thiếu Cung nhịn không được rút về rảnh tay.

" Thiếu Cung..."

Âu Dương Thiếu Cung lui về phía sau vài bước: "Đồ Tô, huynh mới vừa rồi ngửi quá lâu dược có mùi sinh hạ, có chút tâm thần bị nhiễu, ta lấy cho huynh vài viên dược thanh lương hàng hỏa uống vào, nhất định không ngại."

" Thiếu Cung..." Thiếu hiệp bình thường mặc dù chất phác lại thuận theo giờ phút này lại đối với lời nói Âu Dương Thiếu Cung ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại tiến lên từng bước, một lần nữa cầm tay của Âu Dương Thiếu Cung

"Huynh cũng biết, hôm nay lại đã là đêm trăng tròn?"

"Thì tính sao?" Âu Dương Thiếu Cung đáp lời.

"Hôm nay ta lại phải cùng sư huynh ở chung một chỗ... Cho nên ta ra không được, cũng không có thể tới tìm huynh"

Lăng Việt xưa nay thiển miên, chỉ cần chính mình ly phòng nửa bước, hắn tuyệt đối sẽ biết.

Thiếu Cung đã từng nói qua, chuyện song tu, không hợp lễ pháp, cho nên hắn luôn luôn tại tận lực giấu diếm Đại sư huynh.

Vì thế, hắn luôn luôn đau khổ áp lực khát vọng chính mình đi tìm Thiếu Cung.

"Đồ Tô, huynh muốn nói cái gì?" Âu Dương Thiếu Cung trong lòng thấy rõ, lại làm như không biết.

Thiếu hiệp dùng hành động của chính mình biểu đạt ý nghĩ mình muốn nói. Hắn dặt tay lên cổ Âu Dương Thiếu Cung, ngẩng đầu thân hôn lên.

Đây là một nụ hôn tràn ngập dục vọng, một nụ hôn không cho phép người đối diện cự tuyệt.

"Ta nghĩ... Hiện tại liền cùng huynh song tu..."

Thiếu niên ra đời chưa lâu, nói trắng ra làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Nhìn Bách Lý Đồ Tô vẻ mặt ngây thơ vô hại nói xong ngôn ngữ hoang đường, Âu Dương Thiếu Cung quả thực vừa bực mình vừa buồn cười: "Hồ nháo! Rõ như ban ngày, ta và huynh trong phòng lúc nào cũng có thể có người tiến vào, làm sao có thể..."

"Không cần vào phòng, " ngay sau đó, Bách Lý Đồ Tô trong lời nói lại làm cho Âu Dương Thiếu Cung hận không thể lập tức phẩy tay áo bỏ đi, "Ở trong này là tốt rồi!"

"Nói cái gì hồ..." lời nói chưa dứt, đã bị Bách Lý Đồ Tô dùng miệng lưỡi đổ trở về trong bụng.

Bị hôn đến mức choáng váng, mất dần sức lực vì thiếu không khí, thiếu niên đột nhiên bắt lấy cổ tay của hắn, lôi kéo cả hai vào một nơi, Âu Dương Thiếu Cung phát giác chính mình không biết bao lâu đã bị đẩy mạnh vào một gian phòng nhỏ.

Phục hồi lại tinh thần, phát hiện chính mình bị đẩy vào một căn phòng nhỏ luôn tối tăm, bình thường nó dùng để đặt thảo dược dư thừa, căn phòng chật hẹp tối tăm khó chịu, ra vào chỉ có một cánh cửa nhỏ, ngay cả cửa sổ đều không có, nằm ở góc tối nhất của dược lư.

Bách Lý Đồ Tô đóng cửa lại, phòng trong nháy mắt tối đen một mảnh. Âu Dương Thiếu Cung kính dục dịch bước, Bách Lý Đồ Tô lại là một phen chế trụ eo nhỏ của hắn, gắt gao ôm vào trong ngực.

"Không được!" Đã biết Bách Lý Đồ Tô đang tính toán những gì, Âu Dương Thiếu Cung cảm thấy vô cùng hoang đường, dùng lực giãy dụa hòng thoát khỏi bàn tay ấy.

" Thiếu Cung..." nhưng lúc này Bách Lý Đồ Tô dường như chịu đựng không nỗi nữa, hắn mỗi giây mỗi khắc đều muốn làm việc này, nên lực đạo áp lên Âu Dương Thiếu Cung lớn vô cùng, hắn hai ba cái đã có thể khống chế được Âu Dương Thiếu Cung, khóa chặt ái nhân vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn trầm giọng mà nói: "Không có việc gì, cánh cửa đã cài chốt!"

Căn bản là không phải vấn đề ở cánh cửa, ở một nơi dơ bẩn như vậy, sao có thể...

" Thiếu Cung, không cần cử động nữa." Thiếu niên phát ra tiếng kêu đau đớn, thanh âm kia không hiểu khàn khàn, giống như đang đau khổ áp lực chính mình.

Quả nhiên, Bách Lý Đồ Tô trên người nơi nào đó đã muốn sinh long hoạt hổ, vận sức chờ phát động, hai người thân thể đang gắt gao ôm nhau, hết thảy biến hóa Âu Dương Thiếu Cung tự nhiên cảm thụ đắc rõ ràng.

Đó là do sinh hạ dược, hay là sát khí phát tác đêm trăng tròn, Bách Lý Đồ Tô trong lòng dục niệm đã muốn bị kích thích đắc căn bản không thể điều khiển tự động.

Khi sắp thất thủ Âu Dương Thiếu Cung, giờ phút này vẫn như cũ chưa buông tha tự hỏi bản thân, một cái ý niệm trong đầu thoáng hiện hắn trong óc: nếu giờ phút này sát khí của Bách Lý Đồ Tô không thể giảm bớt, khi sát khí phát tác, mà đêm nay là đêm trăng tròn, sẽ có chuyện gì xảy ra đây?

Cố tình, Lăng Việt lại ở chỗ này...

Không thể suy nghĩ sâu hơn, Bách Lý Đồ Tô một hơi cắn lên vành tai của người trước mắt, khẽ cắn chậm liếm, nháy mắt kích khởi một trận nổi da gà.

" Thiếu Cung, van cầu huynh..." Thiếu niên đang lúc nỉ non oa ở cổ của hắn, trong thanh âm thậm chí có vài phần ủy khuất, lại có vài phần ai oán:

"Rất nhanh thôi, liền trong chốc lát..."

Vừa nói nói, một bên trên tay động tác rất nhanh. Vài lần "Song tu" đã có kinh nghiệm, thiếu hiệp biết, Âu Dương Thiếu Cung cũng chưa từng chân chính cự tuyệt hắn. Quả nhiên, Âu Dương Thiếu Cung trong lòng mềm nhũn, lực đạo kháng cự lập tức giảm xuống, Bách Lý Đồ Tô nóng bỏng hôn môi, du động hai tay, khàn khàn từ tính thanh âm, sớm khơi mào Âu Dương Thiếu Cung ẩn sâu trong đó dục vọng.

Đêm đêm lạnh nhạt chuyện khuê phòng bây giờ lại kích phát bởi một thiếu niên như Bách Lý Đồ Tô, Âu Dương Thiếu Cung ngươi đã thèm khát sự trầm luân này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro