Linh giản đấu giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ mười lăm

Phương Như Thấm vốn định vì Lăng Việt mà an bài một tân phòng sạch sẽ cho khách quý, nhưng Lăng Việt lại mãi kiên trì muốn cùng Bách Lý Đồ Tô ở chung một phòng. Phương Như Thấm mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng đồng ý với hắn, ở trong phòng Đồ Tô sắp xếp một chỗ ngủ nho nhỏ cho hắn.

Lăng Việt làm như vậy, tự nhiên đã có suy tính.

Trong lòng hắn ẩn ẩn suy tính, tuy biết rằng việc này thực vớ vẩn, nhưng lại vẫn muốn làm cho bằng được.

Hắn hy vọng những gì mình đang nghĩ là sai.

Sau bữa cơm chiều, Lăng Việt cùng Bách Lý Đồ Tô trở về phòng. Sư huynh đệ đã một đoạn thời gian không có tâm sự, huống hồ gần đây đã xảy ra công việc bề bộn như vậy, vẫn nên hảo hảo tâm sự.

Thứ Lăng Việt lo lắng nhất lúc này, tự nhiên là sát khí trên người Đồ Tô, hắn vươn tay ra, theo bàn tay phát ra một đạo linh lực, theo hướng linh lực của Đồ Tô tiến vào, điều tra tình trạng thân thể hắn.

Sau khi tìm hiểu, lại phát hiện rất nhiều vấn đề.

Chuyện này đến tột cùng là vì cái gì...

Bách Lý Đồ Tô phát hiện Lăng Việt ở dùng linh lực điều tra bản thân, trên mặt khi thì vui mừng, khi thì ưu sầu, khi lại khiếp sợ, cũng không biết hắn đến tột cùng phát hiện ra cái gì, trong lòng ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn.

Lăng Việt thu hồi linh lực, câu nói đầu tiên đó là: " Đồ Tô, đệ bị thương?"

Bách Lý Đồ Tô tự biết cũng không thể gạt sư huynh, liền đơn giản hào phóng thừa nhận. Hắn kể lại những sự việc ngày đó xảy ra, đó là giúp Phương Như Thấm lấy tơ tằm băng ngàn năm làm cầm huyền, kết quả lại bị giao tiên tranh chấp, rồi kể lại việc mình cùng giao tiên đại chiến, một hồi đơn giản nói lại một lần. Đương nhiên, không có xuất hiện việc mà bản thân vì lấy cầm huyền để tặng cho Thiếu Cung, chỉ nói là trùng hợp biết được.

Lăng Việt có chút nghi hoặc: "Theo như lời đệ nói, kẻ đó là giao tiên tu luyện ngàn năm. Hắn tại sao lại bị nhốt ở một nơi như thế, tiên dù sao cũng là tiên, pháp lực cao cường, cũng không thể dễ dàng bị đệ đánh bại. Có phải, đệ rút ra Đốt Tịch kiếm, chẳng lẽ không bị sát khí khống chế?"

Bách Lý Đồ Tô nói: "Tình huống lúc đó, đệ cảm thấy có chút may mắn... Ngay từ đầu, đệ thật sự nghĩ bản thân sắp bị sát khí khống chế. Chính là sau đó đệ cái gì cũng không muốn nghĩ, dựa theo những gì sư tôn dạy, làm cho đầu óc bảo trì thanh tỉnh. Dần dần, đệ có cảm giác mình giống như có thể khống chế được sát khí, lực lượng cường đại kia có thể bị đệ sử dụng. Đệ cảm thấy được chính mình biến thành Đốt Tịch, Đốt Tịch cũng biến thành đệ, đây có phải hay không chính là lời sư phụ thường nói người kiếm hợp nhất?"

"Không nghĩ tới đệ cư nhiên có thể gặp được cơ duyên như vậy, giao đấu trong thời điểm nguy hiểm nhất, mấu chốt nhất mới dễ dàng kích phát ra tiềm năng của bản thân..." Lăng Việt như có điều suy nghĩ.

"Còn ta sau khi dò xét linh lức trong cơ thể đệ mới phát hiện tu vi của đệ tăng lên rất nhiều. Nếu không phải như vậy trùng hợp, sẽ không phát sinh những biến hóa khôn lường như vậy. Hơn nữa linh lực trong cơ thể đệ rất bình ổn, so với lúc đệ còn ở trên núi còn tốt hơn rất nhiều..."

Bách Lý Đồ Tô nói: "Sư huynh, điều này có nghĩa là sát khí của đệ một ngày nào đó chính đệ có thể khống chế nó phải không?"

Lăng Việt lại mi tâm nhíu chặt: "Trên người của đệ đích thật là có một chút biến hóa đáng mừng, nhưng mà...".

Phong ấn của sư tôn đặt trên người đệ lại yếu đi rất nhiều, tuy rằng phong ấn có bị giải bớt, nhưng chỉ xuống núi mới hơn một tháng, tốc độ bị giải trừ so với lúc ở trên núi, lại nhanh hơn mấy lần. Tình hình như vậy, tuyệt đối không tầm thường!

Đồ Tô, trên người của đệ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Gặp Lăng Việt dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá hắn, Bách Lý Đồ Tô không khỏi mở miệng hỏi: "Sư huynh, huynh muốn nói cái gì?"

Lăng Việt nói: "Đệ có thể kể lại cho ta biết đêm trăng tròn lần trước, khi sát khí phát tác đệ đã làm những gì không?"

Bách Lý Đồ Tô không kịp ngẫm nghĩ trong lời nói sự thâm ý của Lăng Việt, chỉ có thể tường tận kể ra mọi việc cho sư huynh mình biết.

Lăng Việt lại nói: "Dựa theo dĩ vãng lệ thường, sau khi đệ bị kích phát ra sát khí, đêm trăng tròn kế tiếp đích phát tác sẽ mạnh liệt hơn bình thường, trước khi xuống núi đệ bị sát khí phát tác vô cùng thảm thiết, vì sao trăng tròn lần này lại như thế bình tĩnh, có phải đã có người giúp đệ không?"

Bách Lý Đồ Tô lúc này mới hiểu được ngọn nguồn, không nghĩ sư huynh lại có thể thận trọng đến như vậy.

"Ân, là Tình Tuyết dùng pháp thuật của U Đô giúp đệ..." Bách Lý Đồ Tô liền đáp.

Tất nhiên không thể nói với sư huynh biết chuyện mình cùng Thiếu Cung "Song tu" giải sát.

Bách Lý Đồ Tô liền đem sự tình đêm đó khi Phong Tinh Tuyết giúp hắn giải sát hơn nữa còn bị hôn mê vì vận dụng linh lực quá mức nói cho sư huynh biết: "Nàng ấy tu vi không đủ, đệ đã nói nàng ta không cần làm như vậy, trăng tròn đêm lần sau, đệ sẽ dùng linh lực của chính mình áp chế sát khí."

Lăng Việt cuối cùng thoải mái, gật đầu nói: "Đệ nói đúng vậy, trong cơ thể đệ phong ấn đã có dị động không tầm thường, pháp thuật của U Đô chúng ta dù sao đều không biết, có nhiều lúc gây ra hậu quả xấu cũng chưa biết chừng. Vẫn nên lấy pháp thuật của Thiên Dung Thành khắc chế, đợi tới lúc sư tôn xuất quan gia cố phong ấn trên người đệ đó chính là cách ổn thỏa nhất."

Lăng Việt lại hỏi Bách Lý Đồ Tô những chuyện xảy ra khi xuống núi, hai người tán gẫu tới nửa đêm, mới chịu đi ngủ.

Ngày thứ hai, Lăng Việt một mình một người đi khe núi Vụ Linh.

Không thể nói rõ là nguyên nhân là gì, nhưng chính mình lại có một loại trực giấc có chuyện không ổn đang xảy ra, nên quyết tâm đi xem xét thực hư, giải đáp thức mắc của bản thân.

Vụ Linh khe núi nằm ở trong một cái sơn cốc, nước biếc thanh sơn, cây cỏ dài oanh phi, là một nơi linh khí cực thịnh.

Nhưng khi Lăng Việt bước chân vào trong sơn cốc, lại lập tức phát hiện có điểm khác thường.

Nơi này, lại mang theo tĩnh mịch khí!

Lăng Việt nắm chặt trong tay Tiêu Hà kiếm, ngưng thần bình thần, liên tục nhìn xung quanh, cảnh giác tứ phía.

Đi đến bờ sông biên nhìn thấy một cái chòi nghỉ mát, lại nghe đến phía sau trong bụi cỏ truyền đến một tiếng dị động. Lăng Việt thân hình như điện, xoay người huy kiếm, đã thấy một cái màu trắng hùng giao bay lên trên không, lao thẳng tới hướng Lăng Việt. Lăng Việt lắc mình lảng tránh, hùng giao kia ngao lên một tiếng, đuôi dài ngăn, thẳng tắp đánh tới phía trước của Lăng Việt.

"Cẩn thận!"

Một tiếng kinh hô quen thuộc làm cho hắn trong lòng chấn động, một lát thất thần làm cho thiếu chút nữa bị hùng giao quét trúng. Lăng Việt lấy kiếm chỉa xuống đất, sử dụng lực đằng khởi, trên không trung quay cuồng vài vòng tránh đi cái đuôi dài của hùng giao. Hùng giao kia xoay thân tạo ra một trận cuồng phong khiến Lăng Việt ho ra tiếng vô cùng khó chịu.

Lăng Việt nhắm lại hai mắt tạo ra pháp quyết, lấy linh lực ngăn lại trận cuồng phong cùng bụi bậm, mở mắt ra khi, vừa nhìn thấy một thân ảnh màu vàng hơi đỏ bị hùng giao cuốn lên không trung quấn quanh.

" Thiếu Cung!"

Lăng Việt trong lòng giật mình, hai tay cầm kiếm, bay lên trời, kiếm quang chém thẳng vào đầu hùng giao trên không trung. Hùng giao kia cũng không kịp tránh đi, liền bị trúng một kiếm, chỉ trong khoảng nửa khắc ầm ầm ngã xuống đất.

Âu Dương Thiếu Cung bị thẳng tắp rơi xuống, lúc sắp rơi xuống đất liền bị Lăng Việt tiến lên nắm ở phần eo, trên không trung quay vài vòng bình yên hạ xuống, tuy có chật vật, chung quy vẫn chưa té ngã.

"Đệ không sao chứ?" Lăng Việt thân thiết hỏi han.

Âu Dương Thiếu Cung sắc mặt trắng bệch, đối với Lăng Việt vẫn miễn cưỡng xả ra vẻ tươi cười: "Không ngại."

Lăng Việt cao thấp đánh giá liếc mắt một cái Âu Dương Thiếu Cung, đích xác không thấy rõ ràng vết thương, yên tâm không ít.

Âu Dương Thiếu Cung vững vàng hơi thở sau, phát giác chính mình vẫn lấy một loại gầy yếu tư thái bị Lăng Việt ôm trong ngực, lập tức có chút xấu hổ, nhắc nhở nói: "Sư huynh, ta không sao ."

Lăng Việt lập tức phục hồi tinh thần lại, buông ra Âu Dương Thiếu Cung.

Không kịp hỏi Âu Dương Thiếu Cung tại sao lại tới đây, lại nghe hắn một tiếng phát ra sợ hãi than nói: "A, tại sao có thể như vậy?"

Lăng Việt theo ánh mắt của Âu Dương Thiếu Cung nhìn qua, lúc đó mới thấy vừa rồi thi thể của một con hùng giao to lớn giờ phút này chính xác đã hóa thành một mảnh sương mù, không bao lâu liền tiêu tán trong thiên địa, trên cỏ nháy mắt khoảng toàn bộ đều trống rỗng, một con quái vật lớn tới như vậy nhưng khi chết lại không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Chuyện như vậy, trước đó không lâu mới ở một nơi nào thấy qua.

"Phiên Vân Trại!" Hai người đồng thời lên tiếng, nói đồng dạng ba chữ!

Không khí lập tức buông lỏng.

Lăng Việt hỏi nói: " Thiếu Cung sao lại đến nơi đây."

Âu Dương Thiếu Cung đáp: "Mấy ngày trước, Phương Như Thấm tặng ta tơ tằm băng ngàn năm làm cầm huyền. Tơ tằm băng ngàn năm này cực độ hiếm thấy, chỉ có trong truyền thuyết thượng cổ tiên nhân mới có. Ta hỏi nàng là từ chỗ lấy được, nàng chỉ nói là từ nay từ chỗ giao tiên cầu đến, còn không kể thêm gì cả. Nàng khi nói chuyện ấp a ấp úng, hình như có giấu diếm, làm cho ta có cảm giác rất kỳ quái. Ta từng nghe người ta nói giao tiên nơi này cực kỳ hung ác, nàng lại tính tình ôn hòa, vì thế không khỏi trong lòng nghi hoặc, hôm nay quyết định đến dò hỏi một phen, không nghĩ tới lại gặp tình huống như vậy, may mắn có sư huynh ở đây."

Âu Dương Thiếu Cung cũng hỏi lại Lăng Việt, tại sao lại tới đây.

Lăng Việt đem chuyện Bách Lý Đồ Tô ở chỗ này bị thương kể lại một lần cho Âu Dương Thiếu Cung nghe .

"Thì ra là thế! Đồ Tô vì sao lại muốn Phương Như Thấm giấu diếm giúp mình? ... Đúng rồi, nhất định là không muốn làm cho chúng ta không lo lắng cho hắn. Đồ Tô mặc dù ăn nói không giỏi, nhưng tâm tư lại rất thấu hiểu, sợ mọi người lo lắng cho mình, nên mới..." Âu Dương Thiếu Cung cảm khái nói.

Những sự việc đã xảy ra Lăng Việt cũng đã nhìn thấy, dù chưa biết toàn bộ ngọn nguồn, nhưng vẫn có thể hiểu rõ tâm tư của Đồ Tô lúc ấy, lại cũng không biết nói cái gì cho phải. Dừng một chút, mở miệng nói nói: " Đồ Tô đối với mọi người, từ trước đến nay luôn rất chân thành bất quá." —— bất quá cũng quá mức cuồng dại.

Không khí đột nhiên có chút vi diệu. Âu Dương Thiếu Cung dời đi đề tài: "Giao tiên hẳn là pháp lực cao cường, nhưng vừa rồi sao lại bị sư huynh đánh một kích mà chết?"

Lăng Việt tiến lên ngồi chồm hổm xuống phía mảng đất lúc nãy con hùng giao vừa rơi xuống rồi tan biến xem xét một phen, sau đó liền nói: "Có thể trước khi chúng ta giao đấu với hắn, hắn đã chết."

Âu Dương Thiếu Cung cũng bước về phía trước, nghi hoặc nhìn Lăng Việt. Lăng Việt giải thích: "Mới vừa rồi ta cùng với hắn đánh nhau, phát hiện hắn chỉ là một cái thể xác lại vô thần hồn, những động tác giao đấu lúc nãy thực chất chỉ là bản năng của một cự thú khi gặp kẻ ngoại nhân xâm phạm mình mà thôi. Nội đan cùng tiên linh của hắn hẳn là cũng đã bị hút đi, sau đó thân thể xuất hiện dị hoá, mặc dù đã chết nhưng vẫn có thể phát ra công kích."

"Cực kỳ giống như tình trạng của những nạn nhân thử thuốc ở Phiên Vân trại?"

"Đúng vậy! Tình trạng này giống như đúc những nạn nhân thử thuốc ở Phiên Vân trại."

"Nhưng Lý Phan An không phải đã chết sao?"

Đây đúng là sự tình mấu chốt là ở chỗ đó!

"Chỉ sợ, Lý Phan An bất quá cũng chỉ là một quân cờ thôi."

Một cái nho nhỏ sơn trại đầu lĩnh, bắt cóc, lấy người sống thử thuốc thí nghiệm, ngọc hoành luyện đan, hành động chu đáo chặt chẽ, hình như có cao thủ ở sau lưng chỉ điểm, mà giao tiên pháp lực cao siêu, càng không phải là người hắn dám trêu chọc, vậy mà cũng chết, chuyện không hề tâm thường.

" Thiếu Cung, chỉ sợ ngọc hành cùng long uyên tàn cuốn của đệ, cũng không phải bị Lý Phan An lấy cắp, mà là có người cố ý đưa cho hắn... Ta vẫn luôn cảm thấy, việc này có thể có liên quan đến Người mặt quỷ..."

Lăng Việt phân tích một phen, làm cho Âu Dương Thiếu Cung trong lòng chấn động.

Lăng Việt quả nhiên tâm tư kín đáo, đôi câu vài lời, đã đem đại khái một phần sự thật nói ra.

Chuyện của Phiên Vân trại, vốn tưởng rằng đều ở trong lòng bàn tay, lại bị người khác làm rối, không thể không sớm xong việc, lần này đến đây để giải quyết tốt hậu quả của việc cho giao tiên ăn sấu hồn đan, cũng không biết như thế nào bị hắn bắt gặp, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể làm bộ bị bắt. Lại cũng không biết, hắn đến tột cùng có hay không nổi lên lòng nghi ngờ? Trong lòng hắn vị sư đệ như mình đến tột cùng lại có bao nhiêu phần tín nhiệm?

Lăng Việt a Lăng Việt, có ngươi gia nhập, sự tình trở nên thú vị hơn rất nhiều!

Hắn nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lăng Việt, tế mị hai mắt, như có điều suy nghĩ.

Lăng Việt vừa về tới Phương phủ, đã bị Phương Lan Sinh níu kéo.

Từ khi biết Lăng Việt là Đại sư huynh của Bách Lý Đồ Tô, pháp lực cũng mạnh hơn Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh quyết đoán "Vứt bỏ" Bách Lý Đồ Tô, ngược lại ngày ngày dây dưa với Lăng Việt, thường xuyên ồn àomuốn Lăng Việt giúp mình lên Thiên Dug Thành học kiếm pháp.

Lăng Việt tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không ghét bỏ. Hắn đối với đại thiếu gia này, thật ra lại có loại hảo cảm ngoài ý muốn.

Bách Lý Đồ Tô vốn định nói cho Lăng Việt, mấy ngày nữa đi Giang Đô hỏi thăm chuyện ngọc hoành cùng Âu Dương Thiếu Cung, nhưng lại thấy mấy ngày qua Lăng Việt đã quá sức, thần sắc mỏi mệt, quyết định tạm hoãn hai ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro