Ngọc hoành xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc hoành, Bách Lý Đồ Tô chưa bao giờ nghe qua, trên mặt không khỏi biểu lộ chút mê mang.

Âu Dương Thiếu Cung cùng hắn giải thích, ngọc hoành tên gọi là chú hồn thạch, là thượng cổ chí bảo, lực lượng cường đại, trong《 long uyên tàn cuốn 》nó có thể hút linh cùng có thể dẫn linh, vạn vật có linh khí đều có thể bị nó hấp thu, sau đó lại được phóng xuất ra, chính là vật dẫn linh tốt nhất của Tam giới.

"Ta vẫn luôn muốn dùng ngọc hoành để luyện chế dược khởi tử hồi sinh, để là sống lại Tốn Phương. Sau đó ta lại thấy huynh sát khí vẫn phát tác, đột nhiên có một cái ý tưởng. Trên người của huynh sát khí cũng là một loại linh lực, nếu là có thể dùng ngọc hoành hút ra sát khí, sắp xếp ra bên ngoài cơ thể, có thể bình an giải thoát khỏi sự áp chế của sát khí sao"

Bách Lý Đồ Tô nghe nói có cách giải quyết sát khí, không khỏi có điểm kích động: "Thực sự có loại bảo vật này? Nghe thì như vậy nhưng làm có được hay không. Nhưng chúng ta lại không biết ngọc hoành này đi đâu để tìm?"

Âu Dương Thiếu Cung nói: "Trên đường đến Cầm Xuyên trong lúc vô tình ta lấy được một mảnh nhỏ trong khối ngọc hoành, nhưng lần trước sau khi đi qua Phiên Vân trại một chuyện, cũng không biết đã đánh rơi ở đâu, sau này tìm lại đều không tìm thấy... Ta ở Giang Đô có một cố nhân, là bằng hữu, ta muốn đi tìm nàng hỏi một chút."

Âu Dương Thiếu Cung nhìn Bách Lý Đồ Tô, hỏi: "Đồ Tô, huynh có muốn cùng ta chúng ta cùng tìm kiếm ngọc hoành không?"

Thiếu niên không do dự chút nào liền đáp: "Đương nhiên. Vô luận huynh đi đâu, ta đều nguyện ý đi cùng huynh."

Cũng không biết khi nào mới có thể rửa sạch oan khuất trở về Thiên Dung Thành, mà cho dù có thể trở về, cũng không biết còn có người nào trong Thiên Dung Thành có thể dung nạp nỗi ta, chỉ có bên cạnh huynh, mới là nơi ta có thể ở cạnh, nếu huynh đã quyết định kiếp này không cưới vợ, ta cũng nguyện một đời sống cô độc, vĩnh sinh cùng huynh bầu bạn tới cuối đời.

Hai người nhìn nhau cười, giao thủ nắm chặt.

Bỗng nhiên, một cái thanh âm thanh thúy truyền đến: "Đồ Tô ca ca..."

Thân ảnh của tiểu hồ ly Tương Linh bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện, lúc hai người đang tay trong tay, ngay lập tức đánh vỡ không khí vi diệu của bọn họ. Chỉ thấy Tương Linh thở hồng hộc, thần sắc kích động.

"Nhanh đi cứu Lan Sinh, hắn... Hắn bị một người ... người xấu bắt đi ..."

Bách Lý Đồ Tô nói: "Sao lại thế này?"

Tương Linh đang muốn mở miệng, đã thấy Phong Tinh Tuyết cùng Tôn Nguyệt Ngôn hai người cũng cao thấp theo tới, Tôn Nguyệt Ngôn xa xa nghe được Lan Sinh xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới hỏi: " Lan Sinh làm sao vậy?"

Tương Linh không nhận ra Tôn Nguyệt Ngôn, nàng nhìn cô một cái trông có chút kỳ quái, như vẫn không để tâm chỉ đối Đồ Tô nói: "Vừa rồi ta cùng Lan Sinh ở phía sau một cái trong ngõ hẻm dạo chơi, chợt thấy một Hắc y nhân thần thần bí bí, Lan Sinh nổi lên lòng hiếu kỳ, nên quyết định đi theo. Ta cùng hắn giận dỗi, không ngăn lại hắn, kết quả khi ta đi tìm hắn, hắn lại biến mất, ta giống như nhìn thấy bọn họ đem Lan Sinh kéo đi ... Ta đuổi không kịp bọn họ..."

Bách Lý Đồ Tô nghe được "Hắc y nhân" ba chữ, cả người đều khẩn trương lên: "Bọn họ ở nơi nào?"

"Huynh đi theo ta." Tương Linh hóa thành một con hồ ly màu trắng, hướng tới một phương hướng phi nước đại mà đi.

Bách Lý Đồ Tô bay lên trên không, không nói hai lời đi theo.

"Tô Tô..." Phong Tinh Tuyết cũng đi theo, những vẫn là chậm một bước, trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trong bóng tối.

Bách Lý Đồ Tô đi theo Tương Linh đi vào cái hẻm nhỏ mà Lan Sinh xảy ra chuyện, tìm một vòng cũng không có manh mối gì, hắn không muốn buông tha, cùng Tương Linh tiếp tục phân công nhau đi tìm. Đi vào một cái góc kia đã thấy một thân ảnh cấp thiểm bay qua.

Một đường đuổi theo ra khỏi ngoại thành, cũng không phòng bị liền bị một đạo kiếm khí đánh úp, Đồ Tô vội vàng ngưng thần ngăn chắn, quay lại tiếp mấy chiêu, cảm giác quen thuộc làm cho hắn làm cho hắn liên tục nghi ngờ.

Quả nhiên, đối phương cũng không muốn hắn bị thương, đánh vài lần thủ liền hợp thời thu chiêu.

Bách Lý Đồ Tô tiến lên vài bước, người nọ cũng xoay người lại, đêm trăng thanh huy hạ, thanh sam kiếm khách khoanh tay mà đứng, mày kiếm nhập tấn, mắt như lãng tinh, cũng chính là Đại sư huynh Lăng Việt của mình.

"Sư huynh..."

" Đồ Tô, mấy ngày này không gặp, kiếm thuật của đệ một chút đều không có lui bước, ngược lại tinh tiến rất nhiều." Lăng Việt mặt lộ vẻ khen ngợi vẻ.

Bách Lý Đồ Tô chợt vừa thấy được Lăng Việt, trong lòng kích động, vội vàng bước tới nghênh đón.

"Sư huynh, tại sao là huynh? Sao huynh lại tới đây?" Vừa hỏi, bỗng nhiên lại nghĩ tới việc của Triệu Lâm, lập tức có chút lo sợ bất an, chính mình xem như đi không từ giã, một mình xuống núi, thân mang trọng tội là sát hại Triệu Lâm, nhưng không biết sư huynh đến tột cùng thái độ đối vời chuyện này như thế nào, cảm giác bất an lại tăng thêm một phần.

Lăng Việt thấy hắn sắc mặt khẽ biến, biết trong lòng hắn còn nghi vấn, vội hỏi: "Ta biết Triệu Lâm chết không phải đệ gây nên..."

Lăng Việt đem những điểm đáng ngờ nhất mà chính mình phát hiện được nói cho Đồ Tô: "Ta đây lần xuống núi, chính là muốn nhìn đệ một chút, xem đệ xuống núi sống như thế nào. Việc của Triệu lâm, sớm muộn gì cũng sẽ được phơi bày..."

Bách Lý Đồ Tô trong lòng ấm áp.

Đột nhiên nhớ tới Phương Lan Sinh sinh tử không rõ, vội vàng hỏi Lăng Việt. Lăng Việt lại nói, chính mình vẫn chưa từng nhìn thấy Hắc y nhân nào cả, chỉ là đi theo Đồ Tô mà đến. Khi nói chuyện, đám người Phong Tinh Tuyết cùng Âu Dương Thiếu Cung cũng đuổi theo lại đây, mọi người lại điều tra nghe ngóng một phen, chung quy không thu hoạch được gì.

Phương Lan Sinh mất tích chính là việc kế tiếp trong chuỗi việc thần bí xuất hiện gần đây ở Cầm Xuyên.

Sáng sớm hôm sau, dân chúng Cầm Xuyên đưa tới dược lư của Âu Dương Thiếu Cung năm thi thể tử trạng quái dị. Những thi thể tứ chi cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, miệng thâm đen, hai mắt màu đen, trạng thái quỷ dị đáng sợ, hình như có yêu tà nhập thể. Lăng Việt điều tra phát hiện, những người này trước khi chết đều đã mất đi hồn phách tinh khí.

Lời vừa nói ra, khiến cho dân chúng khủng hoảng không thôi, có người đoán là hồ yêu quấy phá, cũng có người đoán là bị tà giáo giam cầm để thử thuốc. Những người này trước khi chết đều từng bị mất tích một thời gian ngắn, sau khi trở về liền phát hiện dị thường, mà trên thực tế, người mất tích cũng không phải chỉ có mấy người này, lúc trước cuộc sống bình yên trôi qua, cho nên những chuyện kì quái như thế này vẫn chưa khiến cho người trong thành cú ý tới.

Trong lúc nhất thời, Cầm Xuyên lòng người hoảng sợ.

Phương phủ, mọi người tề tụ tại sảnh chính, thương lượng đối sách. Kia trà lâu Trà Tiểu Quai cũng bị Phương Như Thấm mời đến, cung cấp tin tức.

Phương Như Thấm luôn xem thân phận hồ yêu của Tương Linh là khúc mắc lớn nhất hiện tại, trước khi Phương Lan Sinh mất tích là ở cùng nàng, trong lời nói luôn nhận định là Tương Linh thi pháp gây án. Tương Linh biến thành một cái nhỏ tiểu hồ ly tránh ở trên xà ngang của nhà chính nghe lén, nghe thấy lời ấy, trong lòng vừa buồn bực lại là khổ sở.

Trà Tiểu Quai lại hoài nghi cái khác, hắn nói trong chốn giang hồ có một chỗ gọi là Thanh Ngọc đàn, am hiểu nhất là luyện đan chế thuốc, làm việc cũng chính rất tà, thần bí khó lường, từng nghe đồn là có bắt người để thử thuốc, trước mắt đủ loại dấu hiệu, cùng cho thấy việc này có liên quan việc có người dùng người sống để thử thuốc, luyện đan dược.

Mọi người ngồi đây, ai cũng biết Âu Dương Thiếu Cung từng là Thanh Ngọc đàn trưởng lão, nhưng mà việc này cũng không có nhiều người trong tiên môn biết, Trà Tiểu Quai lại là một số ít người biết điều đó. Vì vậy, hắn nhắc tới Thanh Ngọc đàn cũng là dịp Âu Dương Thiếu Cung không ở đây, mà đang ở dược lư chế thuốc mới dám nói ra cho mọi người.

Không ngờ, lúc này ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Âu Dương Thiếu Cung: "... Thanh Ngọc đàn đích xác có chuyện bắt người thử thuốc, bất quá kia đều là những dân chúng mắc bệnh nguy kịch cầu một đường sinh cơ, tự nguyện thử thuốc. Nếu thực uổng qua mạng người, lấy người sống chế thuốc, thì cùng tà ma ngoại đạo lại có gì khác biệt?"

Lúc này, mọi người mới biết, Âu Dương Thiếu Cung từng là Đan Chi trưởng lão của Thanh Ngọc đàn , cư trú tại Thanh Ngọc đàn nhiều năm. Âu Dương Thiếu Cung một phen giải thích, Trà Tiểu Quai nghĩ muốn nói thêm cái gì cũng đành phải hết thảy nuốt trở lại trong bụng.

Mọi người lại một ít đoán được, dần dần có khuynh hướng là hồ yêu hại người.

Lại nghe Bách Lý Đồ Tô nói: "Tương linh là cố nhân mà ta quen biết ở Hồng Diệp hồ, nàng tuy là hồ yêu, nhưng trời sanh bản tính đơn thuần, thành thật sẽ không hại nhân... Thiếu Cung càng không có khả năng. Ở trong này suy đoán lung tung cũng không có ý gì, chỉ còn cách ra ngoài tìm kiếm để tìm được Lan Sinh cùng với những dân chúng khác mất tích, điều tra rõ chân tướng, để cho dân chúng Cầm Xuyên trở về cuộc sống bình yên thường ngày."

Nói một phen, mọi người đều gật đầu. Lăng Việt nhìn Bách Lý Đồ Tô trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: xuống núi bất quá ngắn ngủn hơn một tháng, thái độ xử sự với mọi người của Đồ Tô lại thành thục không ít.

Mọi người chia nhau đi làm việc, Âu Dương Thiếu Cung ở lại dược lư nghiên cứu chế tạo giải dược, Lăng Việt, Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tinh Tuyết đi xung quanh điều tra manh mối.

Lúc sau, Lăng Việt biết được Phương Lan Sinh trên người có một pháp khí "Thanh ngọc tư ", liền thông qua Thiên Dung Thành đạo pháp tiến hành truy tìm tung tích, thành công tới được Phiên Vân trại tìm được Phương Lan Sinh cùng với dân chúng mất tích.

Nguyên lai, hết thảy đúng là trại chủ Lý Phan An của Phiên Vân trại gây nên. Lý Phan An người này trời sinh tướng mạo xấu xí, bị nữ tử ghét bỏ, phía trước tạo ra mất vụ án hái hoa tặc, bị Bách Lý Đồ Tô bắt. Không ngờ, hắn vẫn không cải tài quy chánh, lại mưu toan lấy người sống thử thuốc, nghiên cứu chế tạo kinh dịch tủy, tiên đan thoát thai hoán cốt. Những người đó sau khi ăn bán thành phẩm dược, tất cả đều bị yêu hóa, cuối cùng toàn bộ đều chết dưới kiếm của Lăng Việt.

Khi Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tinh Tuyết tìm được Lý Phan An, hắn không biết đã dùng dược gì, trở nên công lực tăng nhanh, cực khó đối phó. Bách Lý Đồ Tô rút ra Đốt Tịch kiếm cùng Lý Phan An giao đấu, vô ý làm tổn thương lại vết thương cũ khi trước cùng giao tiên đánh nhau, nhất thời thất bại. May mắn Lăng Việt đúng lúc chạy tới, hợp hai người lực, đem Lý Phan An giết chết.

Đồ Tô biểu hiện dị thường, Lăng Việt trong lòng nghi hoặc. Nhân sự tình chưa kết thúc, cũng không qua hỏi.

Mọi người tiếp tục điều tra Phiên Vân trại, ở trong dược lư nơi Lý Phan An chế thuốc đụng phải Âu Dương Thiếu Cung. Hắn cầm một khối ngọc khí bên cạnh một khối hài cốt trước sau đánh giá, hắn nói cho mọi người, vật ấy đúng là mảnh nhỏ của ngọc hoành.

"Đây là là thứ mà huynh từng nhắc qua ngọc hoành?"

Âu Dương Thiếu Cung gật gật đầu: "Ngọc hoành để trong dược lô có thể điều hòa dược vật, Lý Phan An còn lấy đi của ta long uyên tàn cuốn, nhất định là thấy được trong cuốn này có ghi lại ngọc hoành có thể luyện chế dược khởi tử hồi sinh, nên mới nổi lên tham niệm, mưu toan dùng này mảnh nhỏ ngọc hoành luyện chế ra loại dược có thể giúp hắn thoát thai hoán cốt, thần dược giúp hắn có dung mạo điển trai. Nhưng hắn đối với chế thuốc chưa hiểu rõ hết, ngọc hoành cũng chỉ là mảnh nhỏ, cho nên luyện ra dược có thể đem người sống biến thành quái vật nửa người nửa yêu."

Âu Dương Thiếu Cung phân tích hợp tình hợp lý, mọi người đều cảm thấy mảnh nhỏ ngọc hoành này vô cùng quý giá.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Lý Phan An, Phương Lan Sinh cũng an toàn trở về, Phương Như Thấm cảm kích Lăng Việt đã tương trợ, cực lực mời hắn ở lâu mấy ngày.

Lăng Việt tới đây liền bị cuốnvào sự tình của Lý Phan An, bôn ba bận rộn, cũngkhông có thời gian cùng Bách Lý Đồ Tô tâm sự, càng không có thời gian cùng cái người mà nình quải niệm từ lâu trò chuyện. Cũng không chối từ, lưu lại mấy ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro