Hoa Mãn lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ hai mươi

"Tô tô, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"

"Ừ."

"Ai, còn có ... Thiếu Cung ... có nên đi nói lời từ biệt với Như Thấm tỷ không?"

"Chờ chúng ta thu thập được toàn bộ mảnh nhỏ ngọc hoành, sớm muộn gì cũng quay về Cầm Xuyên. Nếu giờ cho Thiếu Cung biết, chỉ sợ lại làm huynh ấy lo thêm."

"Nói cũng đúng ..."

Phong Tinh Tuyết cùng Bách Lý Đồ Tô mang theo hành lý, đi tới Giang Đô.

Nhân Tốn Phương đã đến, việc Giang Đô lại gác lại mấy ngày.

Mấy ngày trước, Phong Tinh Tuyết phát hiện, không khí trong Phương phủ tựa hồ thay đổi rất nhiều. Từ trước mọi người hòa hợp mọi sự hòa thuận, nhưng giờ đây tất cả mọi người có vẻ như có chút tâm sự nặng nề. Phương Như Thấm không cần phải nói, Phương Lan Sinh cũng có chút rầu rĩ không vui, Đồ Tô tâm tình giống như cũng không tốt, tự giam mình ở trong phòng, cơ hội chạm mặt không nhiều lắm, nói liền càng ít đi.

Phong Tinh Tuyết tuy không muốn đem trách nhiệm đỗ lỗi cho một người, nhưng sâu trong nội tâm lại không phải không thừa nhận, đây là nguyên nhân duy nhất.

Lúc trước nghe Thiếu Cung nói, Bồng Lai công chúa ôn nhu thiện lương, cao quý xinh đẹp, vì sao khi gặp người thật thì không phải vậy, đã vậy còn khác xa hơn rất nhiều? Bây giờ cứ tiếp tục ở lại Cầm Xuyên, thì sống một ngày dài bằng một năm ...

Cho nên khi Bách Lý Đồ Tô nói, đi Giang Đô, trong lòng nàng có cảm giác như được giải thoát vậy. Chỉ là, Đồ Tô lại lo lắng cho Âu Dương Thiếu Cung hiện tại có Tốn Phương bên người, không muốn cùng hắn đi, vì thế đề nghị Phong Tinh Tuyết lặng lẽ chào từ biệt.

Trước khi đi, Bách Lý Đồ Tô để trong gian phòng của mình một phong thơ, ngắn gọn nói rằng họ đã đi.

Bách Lý Đồ Tô nhìn thoáng qua không trung, mặt trời lên cao, đã gần đến buổi trưa, đoán rằng lúc bọn họ ăn cơm trưa không thấy hắn, hẳn là sẽ nhìn đến tìm và đọc được thư. Cũng không biết Thiếu Cung sẽ có phản ứng gì, có thể là từ giận chính mình không nói cho huynh ấy một tiếng đã đi? Vừa nghĩ tới huynh ấy có thể khó xử, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an. Vô luận huynh ấy là vì tuân thủ ước định mà buông Tốn Phương đi trước Giang Đô, bây giờ Tốn Phương vẫn còn sống, mà bản thân lại bắt Thiếu Cung cùng mình đi tìm ngọc hoành thì phải chăng là đang làm khó Thiếu Cung chăng, mà vô luận là chuyện gì, Đồ Tô chưa bao giờ có ý định miễn cưỡng Thiếu Cung.

Cứ như vậy mà đi, có lẽ là lựa chọn tốt nhất ...

Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tinh Tuyết dọc theo đường đi rất nhanh, tới lúc hoàng hôn, đã đến Giang Đô.

Bách Lý Đồ Tô vốn định trực tiếp đi hỏi thăm Hoa Mãn lâu ở đâu, nhưng ... không ... lưu ý lại nhìn thấy Phong Tinh Tuyết mặt tái nhợt, mới nghĩ đến, từ sáng sớm tới giờ liền lôi kéo nàng một đường bôn ba, hiện tại sợ là sớm mỏi mệt không chịu nổi. Ngẫm lại cũng do bản thân quá nóng lòng, liền tìm khách điếm tạm thời ngụ ở lại.

Ngày kế, bọn họ đi chung quanh hỏi thăm về Hoa Mãn lâu. Nhắc đến liền thấy kỳ quái, người bên ngoài vừa nghe đến ba chữ "Hoa Mãn lâu", trên mặt liền lộ ra một loạt biểu cảm vô cùng quái lạ. Bọn họ lúc đầu hỏi một nữ tử, nàng kia hai gò má đầu tiên là đỏ lên, đôi mắt ngượng ngùng, không thèm quan tâm đến lý lẽ liền quay đầu đi ngay, sau đó hỏi ven đường gặp một lão hán, lão hán kia nhìn nhìn Bách Lý Đồ Tô liếc mắt một cái, lắc đầu thở dài nói: "Thói đời ngày sau, lòng người không cổ a, người trẻ tuổi bây giờ, luôn thích tới những nơi phong nguyệt, tuổi còn nhỏ liền giày xéo thân thể." Thở dài nửa ngày, cũng chưa nói cho hắn biết nói chốn cụ thể.

Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tinh Tuyết hai người hai mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Phong Tinh Tuyết hoang mang nói: "Tô Tô, cái gì gọi là nơi phong nguyệt, vì cái gì đi sẽ giày xéo thân thể?"

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Ta cũng không biết." -- hắn chưa bao giờ nghe nói qua, nhưng nếu có nguy hiểm, vì sao lúc trước Thiếu Cung không có nhắc qua?

Cố gắng hỏi han, bọn họ rốt cục cũng được người qua đường chỉ cho vị trí Hoa Mãn lâu nhưng cái giá phải nhận lại đó là những ánh mắt chê bai, hèn mọn. Hoa Mãn lâu nằm ở một vị trí vô cùng dễ tìm, nơi phồn hoa nhất của thành đông, đó là một tràng cổ hương cổ mầu cao lầu đại viện, huyền vu trên đỉnh "Hoa Mãn lâu", ba chữ trên bảng hiệu rồng bay phượng múa, thu hút vô số ánh nhìn. Từ xa nhìn lại, rường cột chạm trổ, mái cong kiều sừng, có thể nghĩ bên trong vô cùng tráng lệ.

Bách Lý Đồ Tô cân nhắc một chút, liền nói với Phong Tinh Tuyết: " Tinh Tuyết, cô ở bên ngoài chờ, ta một mình đi vào tìm hiểu, nếu không có nguy hiểm liền gọi cô vào."

Phong Tinh Tuyết gặp Bách Lý Đồ Tô chủ ý đã định, cũng không phản bác, chỉ có thể ở lại tại chỗ chờ đợi.

Bách Lý Đồ Tô bước vào Hoa Mãn lâu, đã bị vô số mùi hương lạ lẫn xộc thẳng vào mũi. Đại sảnh bố trí lịch sự tao nhã phi phàm, chung quanh sa mạn phiêu phiêu, tiếng đàn du dương lượn lờ không dứt. Bách Lý Đồ Tô về giang hồ không biết nhiều lắm, nhưng cũng biết nơi này hẳn không phải là người bình thường có thể vào.

Nhân là ban ngày, khách nhân cũng không nhiều, các cô nương hoặc ở trong phòng nghỉ ngơi, hoặc ở trong sảnh nhàn tọa, cho nên Bách Lý Đồ Tô đi vào, vẫn chưa thấy được những sự cuồng tư lãng thái bên trong nơi này, chỉ nghe được chút ít dâm từ xấu xa, liền cảm thấy được nơi này có chút quái dị.

Bách Lý Đồ Tô đang đứng ở đại sảnh quan sát chung quanh, đã có vài cái cô nương chú ý tới hắn. Thấy hắn tuổi còn trẻ, mặt mày tuấn tú, sớm đã thích thú, vì thế liền tiến đến nghênh đón, đem Bách Lý Đồ Tô bao quanh.

Bách Lý Đồ Tô đang muốn tìm ai đó hỏi thăm một chút, thình lình một đống nữ tử mặt mày hoa phấn xông tới, ai ai cũng nhiệt tình như lửa, không nói không rằng dựa vào ngực hắn, hắn hoảng sợ, liền lui lại mấy bước.

"Vị công tú kia ơi, đã đến Hoa Mãn lâu, hãy để tỷ tỷ hảo hảo chiêu đãi ngươi..."

"Công tử, ngươi thích cái gì? Nghe đàn hay múa lụa, ta đều làm được ..."

Bách Lý Đồ Tô xưa nay đạm mạc, không thích gần gũi người lạ, gặp quá nhiều nữ tử như vậy, làm hắn vô cùng lúng túng, rất muốn dùng pháp thuật đánh văng các nàng, nhưng hắn cũng biết, những người này tựa hồ cũng không ác ý, đả thương người vô tội, cũng không tốt. Mà trong lúc nôn nóng, lại có một nữ tử phát hiện phía sau hắn có đốt tịch, liền vươn tay ra vừa nói "Còn là một hiệp khách này, trong tay có kiếm ...", liền có ý định chạm vào kiếm.

Bách Lý Đồ Tô cả kinh, không kịp ngẫm nghĩ nữa, dùng một chút nội lực đẩy các nàng ra ngoài, tất cả nữ tử ở đây đều người thường, làm sao chịu nổi pháp lực của hắn quét ngang? Công phu xuất ra, tất cả những nữ nhân vây quanh Bách Lý Đồ Tô, đều bị một cỗ kình lực đánh văng ra, tiện đà té lăn quay mấy vòng.

Lập tức trên mặt đất tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.

"Là kẻ nào không có mắt, dám tới Hoa Mãn lâu của ta giương oai?" Một vị nử tử quần áo hoa lệ, dung nhan tuyệt mỹ đi ra, Bách Lý Đồ Tô hành động có vẻ chọc giận nàng, chỉ thấy nàng mày liễu dựng thẳng, lớn tiếng quát hỏi.

"Ta đến tìm người."

"Tìm người nào?"

"... Không biết tính danh." -- còn chưa kịp hỏi Thiếu Cung.

Nàng kia hừ lạnh mấy tiếng: "Buồn cười, dám tới đây quấy rối. Người đâu, giáo huấn hắn cho ta!"

Giọng nói vừa ra, hơn mười hộ vệ liền tiến lên, huy kiếm nhắm thẳng vào Bách Lý Đồ Tô, Bách Lý Đồ Tô nắm chặt trong tay Tiêu Hà kiếm, sắc mặt lạnh lùng, chuẩn bị cùng họ giằng co.

Đang trong lúc căng thẳng, ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Hoa Thường, gây chiến như vậy, người chịu thiệt chính là Hoa Mãn lâu, sao phải như chấp nhận thiệt thòi như vậy?"

"Thiếu Cung!" Hoa Thường cùng Bách Lý Đồ Tô nhất tề lên tiếng.

Người tới đúng là Âu Dương Thiếu Cung cùng Phong Tinh Tuyết.

Âu Dương Thiếu Cung hướng Hoa Thường thản nhiên cười, nói: "Đã lâu không gặp." Hoa Thường kia trong mắt phiếm ra chút sợ hãi lẫn vui mừng, biểu tình trên mặt lập tức thả lỏng.

Âu Dương Thiếu Cung kể ra ý định đến đây, lại thay Bách Lý Đồ Tô nói lời xin lỗi cho những hành động lỗ mãng lúc nãy. Hoa Thường cũng là một người ngay thẳng, gặp Bách Lý Đồ Tô là bằng hữu của hắn, cũng liền đối việc này liền không nhắc lại.

Âu Dương Thiếu Cung muốn tìm một người tên là Cẩn Nương, nhắc tới Cẩn Nương, Hoa Thường mặt lộ vẻ khó xử, nói Cẩn Nương đã rời đi Hoa Mãn lâu mấy ngày nay vẫn chưa về. Nhưng theo nàng phỏng chừng, ít ngày nữa hẳn sẽ trở về, khuyên Âu Dương Thiếu Cung ở lại chờ vài ngày.

"Thiếu Cung, ta và ngươi mấy năm không thấy, lần này nhất định phải ở lâu mấy ngày, hảo hảo ôn chuyện. Thiên Thương đang ở Giang Đô, biết huynh tới, khẳng định sẽ rất cao hứng."

Âu Dương Thiếu Cung nghe thấy lời ấy, triển mi cười nói: "Nếu đã như vậy, liền làm phiền Hoa Thường mấy ngày."

Màn đêm buông xuống, cũng là lúc Hoa Mãn lâu cũng nghênh đón sự náo nhiệt vô hạn, ca múa sanh tiêu, thủy tay áo nhẹ nhàng, châu ngọc ủy địa; khí trời hương khí, nhiều ít hoan thanh tiếu ngữ, tình ý nông nông. Những nơi phong nguyệt, chung quy không thích hợp với Bách Lý Đồ Tô và Phong Tinh Tuyết, Hoa Thường vì Âu Dương Thiếu Cung mà an bài cho mọi người một tiểu viện yên tĩnh làm ở lại chỗ. Nơi đó ít người qua lại cũng ngăn cách với thế thái hỗn loạn.

Bách Lý Đồ Tô trong lòng có rất nhiều lời muốn nói cùng Âu Dương Thiếu Cung, thật vất vả chờ mọi người tán đi, liền kiềm chế không được chuẩn bị đi ra ngoài tìm Âu Dương Thiếu Cung. Nhưng mà, khi hắn vừa mở ra cửa phòng, đã thấy Âu Dương Thiếu Cung cũng đang từ từ đi tới.

"Thiếu Cung..."

Bách Lý Đồ Tô một tiếng gọi, làm cho Âu Dương Thiếu Cung ở hành lang dài dừng cước bộ, giờ phút này, ánh trăng như nước, thanh huy như lung yên sa, tại đây mông lung bóng đêm, Âu Dương Thiếu Cung ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, chút tối chút sáng chiếu ra một mạt cười nhàn nhạt. Làm Bách Lý Đồ Tô đột nhiên cảm thấy được không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Âu Dương Thiếu Cung mang theo hai bầu rượu, nói là bạn cũ ở Giang Đô tên Doãn Thiên Thương tặng cho. Vì thế, hai người liền ngồi ở hành lang dài đối ẩm dài nói chuyện.

Doãn Thiên Thương thiện ẩm, rượu cũng rất ngon, mùi rượu tựa hồ tràn ngập toàn bộ sân, làm cho khung cảnh ban đêm trở nên càng thêm mê say. Bách Lý Đồ Tô rất muốn hỏi Âu Dương Thiếu Cung, vì sao bỏ lại Tốn Phương đi tới Giang Đô; hắn cũng chờ Âu Dương Thiếu Cung đặt câu hỏi, hỏi hắn vì sao không từ mà biệt, nhưng hắn chung quy cái gì cũng chưa hỏi, mà Âu Dương Thiếu Cung cũng không nói.

Âu Dương Thiếu Cung ngồi ở chỗ kia, câu được câu mất nói về kí ức cũ ở Giang Đô cho Bách Lý Đồ Tô nghe. Âu Dương Thiếu Cung nói, nhiều năm trước mình từng cứu Doãn Thiên Thương, hai người tính tình hợp nhau, liền kết thành bạn tốt; Doãn Thiên Thương bình thường lang thang giang hồ, đi khắp thiên hạ, nhưng Hoa Mãn lâu lại là nơi hắn ở lâu nhất, chỉ vì ở đây có một vị nữ tử mà hắn ngưỡng mộ -- Hoa Thường.

Trước khi lên Thiên Dung Thành bái sự, Âu Dương Thiếu Cung là trưởng lão ở Thanh Ngọc đàn, thường xuyên đi du ngoạn nhân gian, mỗi khi tới Giang Đô, đều đã bị Doãn Thiên Thương đưa tới Hoa Mãn lâu, cho nên cũng kết bạn với Hoa Thường, cùng với nữ tử tên Cẩn Nương. Ba người bọn họ đều xem như là bạn cũ của Âu Dương Thiếu Cung ở Giang Đô.

Bách Lý Đồ Tô nhớ tới ban ngày việc, không khỏi hỏi: "Tôi trong lòng có một chuyện không rõ. Hoa Mãn lâu vì sao lại được xưng là phong nguyệt nơi? Vì sao thường nhân đều tránh không kịp đích bộ dáng? Còn có này nữ tử, vì sao đối ta đây bàn lỗ mảng cử chỉ?"

Âu Dương Thiếu Cung thấy hắn vẻ mặt ngây thơ, tưởng tượng một chút hắn ban ngày lý không biết làm sao đích tình trạng, không khỏi cười ra tiếng đến. Dừng một chút, mới nói: "Phong nguyệt nơi liền là nam nhân nhóm tìm hoan mua vui đích địa phương, dùng ngân lượng tới tìm một đêm phong lưu, nhất thưởng tham hoan. Nơi này vu thế tục đạo đức tự nhiên có bội, bị người hèn mọn cũng không ngạc nhiên. Về phần này nữ tử, các nàng nhân đủ loại nguyên do, không thể không dựa cửa bán rẻ tiếng cười, như thế đối với ngươi, một nửa là đã từng lâm vào..."

"Một khác bán đâu?"

"Một khác bán còn lại là nhìn ngươi bộ dạng tuấn tú, thiệt tình thực lòng nghĩ muốn đùa giỡn vu ngươi thôi." Ngữ tất, Âu Dương Thiếu Cung lại dấu không được cười ra tiếng đến.

Quả nhiên, Bách Lý Đồ Tô đích mặt đằng địa một chút đỏ cái thông thấu.

Âu Dương Thiếu Cung nói: " Đồ Tô khả hội xem thường này đó nữ tử?"

Bách Lý Đồ Tô lắc lắc đầu: "Các nàng đã muốn thực đáng thương, tôi lại như thế nào xem thường các nàng?"

Âu Dương Thiếu Cung tha có hứng thú địa nhìn hắn.

"Bán đứng chính mình lấy lòng người khác, đây là cỡ nào bất đắc dĩ chuyện tình. Này đó nữ tử chỉ sợ đã muốn không có thân nhân có thể cậy vào, mới có thể lấy này muốn sống. Tôi vẫn cảm thấy lên trời đối đãi bất công, được ngạt cũng không có bị người bắt buộc đi làm không muốn làm chuyện. Cùng các nàng khi xuất ra, lại xưng được với may mắn."

Âu Dương Thiếu Cung cảm khái nói: " Đồ Tô quả thực tâm địa tới tinh khiết. Thế nhân nhiều lấy giáo điều cương thường xem nhân, lại không biết phong trần bên trong, nhiều là tính tình người trong... Mỗi khi cùng Đồ Tô nói chuyện phiếm, tổng cảm thấy được tâm ý tương thông, không chỗ nào làm trái, thật vui sướng thông thấu, liền uống cạn một chén lớn."

"Lời Thiếu Cung nói, hệt như suy nghĩ của ta."

Hai người nhìn nhau cười, tâm đầu ý hợp, cùng nhau cộng ẩm.

Rượu tới, tâm như say, ý như si. Bách Lý Đồ Tô bình thường ít uống rượu, rượu chưa cạn đã muốn say. Chuếnh choáng liền nghe Âu Dương Thiếu Cung ở hắn bên tai nhỏ nhẹ nói: " Đồ Tô, đệ cùng Tốn Phương đều là người ta quý trọng nhất, ta đã ước hẹn tìm kiếm ngọc hoành cũng đệ, sao có thể thất hứa được? Chuyện của đệ, ta luôn để ở trong lòng. Đệ đó, đôi khi tâm tư rất thiển, đôi khi lại nghĩ nhiều lắm."

Bách Lý Đồ Tô nhất thời tâm như cổ lôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro