Tốn Phương xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi việc đã xong, Lăng Việt đề cao thanh âm nói: "Không cần tránh nữa, xuất hiện đi."

Vừa dứt lời, nơi cửa liền ló ra chiếc đầu nhỏ của Phương Lan Sinh, tiếp theo là Bách Lý Đồ Tô, Phong Tinh Tuyết cũng đi ra.

Mới vừa rồi, cũng nhờ Phương Lan Sinh giựt giây, ba người nhất tề ngồi xổm ở góc cửa phòng nghe lén. Bách Lý Đồ Tô nghe được Âu Dương Thiếu Cung nhắc tới thân thế của bản thân, trong lòng bốn bề sóng dậy, thầm nghĩ: bản thân chỉ biết huynh ấy cũng giống mình, không còn thân nhân nhưng lại không biết huynh ấy lại chứa nhiều biệt ly như vậy. Bản thân trong nháy mắt mất đi thân nhân, còn Thiếu Cung lần lượt mất đi người thân trong đau khổ, thì cảm giác chắc thê lương hơn bản thân rất nhiều. Muốn nói tạo hóa trêu người, huynh ấy so với mình còn đau khổ hơn.

Lúc sau, lại nghe thấy Âu Dương Thiếu Cung nói "Tốn Phương cũng tốt, Đồ Tô cũng tốt, đều là người ta cực kỳ quý trọng chẳng sợ có một chút hy vọng ta cũng sẽ không buông tay ", cả người không khỏi có chút ngây ngốc. Nội tâm thật sâu ẩn ẩn xuất hiện một cái ý niệm trong đầu: ở trong lòng Thiếu Cung, lại đánh đồng ta cùng với Tốn Phương, phải chăng huynh ấy đối với mình, cũng giống như ta đối với huynh ấy? Ý niệm trong đầu vừa vụt ra, liền có vài phần chờ mong lại có vài phần khiếp đảm.

Nghe được Lăng Việt rốt cục đồng ý để mình lưu lại, không khỏi nhẹ thở ra một hơi, lại suy nghĩ một lần, phát hiện Thiếu Cung vì mình mà thuyết phục Đại sư huynh, phải tốn một phen công phu, ngay từ đầu nói nguyện ý khuyên mình rời đi, trong lòng rất là khó chịu, sau lại mới biết đó là kế sách lấy lui mà tiến mà thôi, lúc này nhảy nhót không thôi, nỗi lòng chợt cao chợt thấp một trận phập phồng, bỗng nhiên muốn cùng Thiếu Cung nói nhiều hơn. Hắn trộm nhìn thoáng qua Âu Dương Thiếu Cung, quyết định buổi tối lại đi tìm huynh ấy.

Lăng Việt rốt cục cũng đồng ý để Đồ Tô lưu lại, Phương Lan Sinh cùng Phong Tinh Tuyết cũng rất vui vẻ. Lăng Việt thâm sâu nhìn Phương Lan Sinh vài lần, cuối cùng cũng phải nén xuống mà rời đi.

Trước khi đi, Lăng Việt cầm trong tay Tiêu Hà kiếm đưa cho Bách Lý Đồ Tô: "Không tới lúc hung hiểm nhất thì không thể rút ra đốt tịch, bình thường hãy dùng thanh kiếm này của ta đi."

"Còn sư huynh thì sao?"

" Thiên Dung Thành còn nhiều kiếm mà, tìm một phen liền có thôi."

Phương Lan Sinh xen mồm nói: "Huynh đi đi về về đều là ngự kiếm mà bay, bây giờ đã không có kiếm, huynh như thế nào bay trở về?"

Lăng Việt mỉm cười, đi vào trong viện chiết một cây nhánh, buông tay liền nói: "Hay dùng vật ấy đi!". Sau đó liền nghe thấy Phương Lan Sinh kinh hô một tiếng.

Trong lúc mọi người đang nhìn phong thái tiêu sái của Lăng Việt, thì Bách Lý Đồ Tô liền nhanh như chớp mà nhéo tay Âu Dương Thiếu Cung, rồi nhanh chóng buông ra, trên mặt hiện lên nét tươi cười hạnh phúc.

Âu Dương Thiếu Cung thấy hành động trẻ con của Đồ Tô cảm thấy bất đắc dĩ, trong lòng suy nghĩ, phải chăng nên tìm một ngày hảo hảo dạy hắn một phen.

Lăng Việt đã đi, Cầm Xuyên chuyện cũng đã xong, Âu Dương Thiếu Cung đề nghị, ngày mai liền xuất phát đi Giang Đô, mọi người cùng không dị nghị. Vì thế, mọi người liền trở về Phương phủ thu thập hành lý, gặp Phương Như Thấm cáo biệt một phen.

Đi đến nửa đường, Phương Như Thấm phái người đến mời, nói y quán có mấy người bệnh đường xa mà đến, cố ý chờ Âu Dương Thiếu Cung khám và chữa bệnh, mời hắn quay về xem bệnh. Bách Lý Đồ Tô muốn đi theo Âu Dương Thiếu Cung, Phương Lan Sinh cùng Phong Tinh Tuyết cũng rảnh rỗi liền cũng đi theo.

Đi vào y quán, quả nhiên có mấy người đang chờ. Nhìn xa xa, có thể nhìn thấy, bên trong có một nữ tử thanh lệ thoát tục, lã lướt thướt tha, dáng vẻ mỹ miều, mặc dù mặt mang khăn che thấy không rõ bộ dáng, nhưng vẫn dẫn nhân chú mục, ánh mắt của mọi người hầu hết đều nhìn nàng.

Nàng tựa hồ chờ lâu ngày, vẫn rất kiên nhẫn, nhìn thấy mọi người xuất hiện, bỗng nhiên tiến lên hai bước, thẳng tắp nhìn về phía Âu Dương Thiếu Cung.

"Thiếu Cung, ta rốt cục cũng tìm được chàng!" thanh âm kích động, thân thủ nhanh chóng tháo khăn che mặt, hiện ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Âu Dương Thiếu Cung như bị sét đánh, cả người đều bất động.

"Tốn Phương..."

Tên vừa vang lên, làm tất cả mọi người đều ngốc đứng tại chỗ, đây không phải là vị vong thê làm Âu Dương Thiếu Cung nhớ mãi không quên --- công chúa Tốn Phương, cô ấy còn sống sao?

Lúc trước, Tương Linh không hề thích trời mưa. Bởi vì khi trời mưa xuống liền không thể ra ngoài, vừa ra ngoài lông liền bị ướt nhẹp, toàn thân ướt sủng, lông liền bẹp xuống dính sát vào người trông rất xấu. Sau này nàng có pháp thuật, mưa cũng không thể làm nàng ướt nhẹp da lông, nhưng tâm tính ghét mưa của nàng vẫn là trước sau như một.

Bất quá, gần đây thật ra lại tương phản, lại đặc biệt chờ mong trời mưa xuống. Bởi vì một chút mưa, nàng có thể lén đi vào Phương phủ, nhìn thấy Đồ Tô ca ca, còn có Tình Tuyết tỷ tỷ ôn nhu, Thiếu Cung ca ca xinh đẹp, -- tuy rằng kết quả cuối cùng đều là cùng tiểu tử ngốc Phương Lan Sinh cùng một chỗ cho hết thời gian.

Nhưng tỷ tỷ của Phương Lan Sinh, Phương Như Thấm vẫn không thích nàng, giống như rất nhiều phàm nhân bình thường, vừa nghe đến yêu quái liền e sợ tránh không kịp. Chính mình cho tới bây giờ chưa từng làm hại người, cũng không có tâm tư hại người. Ông nội từng nói, thế nhân ngu dốt, quả nhiên là đúng như vậy. Muốn thế nào mới có thể làm cho bọn họ hiểu được, trên đời đã có người tốt người xấu, tự nhiên cũng có yêu tốt yêu xấu chứ?

Không thích liền không thích thôi, Phương Như Thấm vì ngăn cản nàng vào phủ, còn tại cửa dán rất nhiều phù chú. Những yêu quái bình thường liền bị ngăn cản, nhưng với nàng thì vài cái tiểu phù chú cũng chẳng đủ để ngăn được nàng. Tuy rằng Phương Lan Sinh có đôi khi lén xé bùa chú đi, để nàng đi vào, chỉ là khi bị Phương Như Thấm phát hiện, liền bị mắng một chút. Tiểu ngốc tử tuy rằng đáng ghét, bất quá, cũng không xấu, dù sao cũng là bằng hữu của mình, nàng không muốn hắn luôn bị mắng.

May mắn đây chỉ là vài tờ phù chú tầm thường, một khi gặp mưa xuống, bị ướt thì hiệu lực giảm xuống, nàng cũng có thể thoải mái mà đi vào.

Tựa như mọi lần, một buổi chiều mưa, khi đêm đến Tương Linh liền lén vào Phương phủ.

Lúc này mọi người đang tụ cùng một chỗ ăn cơm. Nàng lén lút trèo lên mái nhà, không có bị bất luận kẻ nào phát hiện, cúi đầu xuống xem...

Kỳ quái, hôm nay giống như có thêm một người?

Là một xinh đẹp tỷ tỷ, Tương Linh gặp qua không ít mỹ nhân nhưng người đẹp giống vị tỷ tỷ này, cũng rất khó tìm ra người thứ hai. Nàng cùng Thiếu Cung ca ca ngồi cùng một chỗ, cử chỉ thân mật, Thiếu Cung ca ca nhìn nàng đặc biệt ôn nhu, ôn nhu tựa như lá đỏ mùa thu bị gió đêm cuốn đi, nhẹ nhàng mà điểm lên mặt hồ vậy. Thiếu Cung ca ca còn gọi nàng -- "Tốn Phương ", cái tên này hình đã từng nghe qua?

Đúng rồi, lúc huynh ấy cùng Đồ Tô ca ca nói chuyện phiếm liền nhắc tới thê tử, không phải là Tốn Phương sao? Nguyên lai, thê tử của huynh ấy còn sống...

Nếu vợ huynh ấy còn sống, vậy Như Thấm tỷ không thể cùng Thiếu Cung ca ca ở cùng một chỗ sao...

Tương Linh nhìn về phía Phương Như Thấm, biểu tình của Phương Như Thấm nhìn qua cũng rất bình thường, vẫn như cũ nhiệt tình tiếp đón khách nhân, đối với "Tốn Phương ", giống như cũng rất vui vẻ. Ngốc tử từng nói tỷ tỷ của hắn thích Thiếu Cung rất nhiều năm, sao lại nhìn không ra chút khổ sở nào vậy?

Giống như cũng không đúng... Mỗi khi Thiếu Cung cùng "Tốn Phương" biểu hiện thân mật, nàng luôn quay đầu đi, trên mặt biểu tình cũng trở nên cứng ngắc một chút. Đây có phải là biểu hiện không vui chăng?

Tương Linh liếm liếm lông chân trước, cảm thấy được trong cuộc sống cảm tình thật sự rất phức tạp.

Vẫn nên nhìn Đồ Tô ca ca là đủ rồi!

A, Đồ Tô ca ca có chuyện gì xảy ra? Hắn, giống như cũng không vui?

Tuy rằng Bách Lý Đồ Tô trước sau như một mặt không chút thay đổi, nhưng Tương Linh vẫn là rõ ràng cảm thấy được hắn không thích hợp. Hắn không vui thì ánh mắt sẽ nhìn xuống dưới, chỉ cúi đầu nhìn dưới đất. Tương Linh mỗi lần khổ sở cũng như thế này, thích đem mình cuốn lại thành một quả cầu, cái gì đều nhìn không thấy, cái gì đều nghe không được, chỉ lui vào trong thế giới của bản thân, cái gì cũng không suy nghĩ.

Nghiêm chỉnh ăn cơm, đây nhất định là phi thường phi thường không vui!

Vào đêm, Tương Linh vốn định trực tiếp đi tìm Bách Lý Đồ Tô, nhưng trên đường đi vang lên tiếng đàn, lại hấp dẫn chú ý của nàng.

Nàng leo lên nóc nhà lủi qua, thấy được ngoài sân, Âu Dương Thiếu Cung đang đánh đàn, cùng vị kia "Tốn Phương" tỷ tỷ dưới đêm trăng khởi vũ, xa xa, Tình Tuyết cùng Đồ Tô cũng đang đứng từ một nơi bí mật gần đó lẳng lặng nhìn.

Phong Tinh Tuyết nhẹ nhàng nói với Bách Lý Đồ Tô: "'Xem ra Thiếu Cung cùng Tốn Phương tỷ, đã trải qua quá nhiều khó khăn xa cách, rốt cục cũng có thể gặp lại nhau, thật sự viên mãn hạnh phúc, cũng làm cho người bên ngoài vì bọn họ cảm thấy hạnh phúc lây, Đồ Tô, huynh thấy ta nói đúng không?"

Bách Lý Đồ Tô lăng lăng đứng nhìn, cái gì đều không có nói.

"Thật sự là đầu gỗ." Phong Tinh Tuyết nhỏ giọng oán giận một câu.

" Đồ Tô ca ca không phải là đầu gỗ đâu." Tương Linh trong lòng cũng yên lặng oán thầm một câu.

"Đinh linh ~ đinh linh ~" bỗng nhiên, Tương Linh nghe được quen thuộc tiếng chuông, đây là Phương Lan Sinh gọi nàng về.

Lúc trước, nàng không chịu nổi Phương Lan Sinh cứ đi tìm nàng, liền tặng hắn một cái chuông, để hắn mỗi lần tìm nàng, liền lắc chuông, kết quả nàng bất đắc dĩ phát hiện, từ nay về sau trong lổ tai liền thường xuyên tràn ngập thanh âm "Đinh linh linh ~". Giờ phút này, tai nàng giật giật, không muốn về. Chỉ là Phong Tinh Tuyết vẫn cùng Bách Lý Đồ Tô cùng một chỗ, cũng không biết khi nào thì mới có thể tìm ra một cái khoảng không để cùng Đồ Tô ca ca một mình trò chuyện, nghĩ nghĩ, vẫn là hướng tiếng chuông chạy vội đi.

Phương Lan Sinh lôi kéo nàng cùng nàng tố khổ: "Ai, không nghĩ tới thê tử của Thiếu Cung ca còn sống, tỷ tỷ của ta khẳng định là đau thấu tim ..."

"Nhưng mà, ta nhìn thấy tỷ tỷ ngươi cũng không có quá mức khổ sở nha."

"Cô không hiểu, tỷ của ta chính là người lý trí." Phương Lan Sinh mang nàng tới trước phòng của Phương Như Thấm, nhìn qua của sổ liền thấy, Phương Như Thấm ngồi ở trước bàn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi, không tiếng động mà nức nở .

Tương Linh hoảng sợ, một Phương Như Thấm mạnh mẽ, nhưng thật ra trong lòng nàng lại vô cùng khó chịu."Không thể cùng người mình thích bên nhau, thật sự khổ sở tới vậy sao?" Tương Linh vẫn không thể lý giải được chuyện này.

"Đó là tự nhiên, trên đời việc khó nhất, chính là người mình thích, vĩnh viễn cũng không thể thích chính mình, hơn nữa, còn phải trơ mắt nhìn hắn cùng người khác song túc song phi."

Tương Linh hình như có chút sở ngộ liền gật gật đầu, nàng không khỏi suy nghĩ: mới vừa rồi Đồ Tô ca ca lại khổ sở như vậy?

Tiếng đàn dừng lại, vũ cũng nghỉ ngơi, ngọn đèn bị thổi tắt, đêm dài nhân tĩnh, chỉ có ánh trăng cao soi sáng bầu trời đêm.

Tương Linh còn muốn liếc mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô, nàng lại một lần nữa hóa nguyên hình, ở trên nóc nhà chạy như điên. Chạy đến trước phòng, nàng liền dừng lại, bởi vì nàng đã thấy được hắn.

Không phải ở trong phòng, không phải ở cửa, mà là ở nóc nhà ...

Bách Lý Đồ Tô ngồi lẳng lặng, cũng không nhúc nhích, ánh mắt si ngốc đang nhìn hành lang dài trước cửa, giống như đang chờ đợi cái gì. Tương Linh nhìn hắn hồi lâu, chậm rãi lĩnh hội được, hắn có lẽ đang chờ đợi ai đó mà thôi.

Ánh trăng chiếu vào trên người của hắn, chiếu ra một cái bóng dài, toái ra một vẻ đặc biệt cô đơn; ánh mắt của hắn rất cô đơn, giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, làm nàng không khỏi nhớ tới rất nhiều năm trước kia, một cái bằng hữu của nàng.

Đó cũng là một con yêu, một con hôi lang pháp lực thấp, so với nàng phải lớn hơn một chút, bình thường đối đãi với nàng rất tốt, mùa đông cũng là lúc cả hai cùng nhau trở mình phơi nắng, mùa hè là lúc cùng nhau hai trái cây, còn đem đồ ngon cho nàng ăn. Sau lại, nó thích một con tuyết lang ở một ngọn núi bên kia, mỗi ngày luôn muốn trêu cho tuyết lang vui vẻ, chỉ là, đối phương khong thích nó. Hôi lang yêu lực quá yếu, còn tuyết lang kia đã tu luyện hơn một ngàn năm.

Tuyết lang không bao lâu liền có bạn tình, hôi lang đau khổ, cũng chỉ biết lẳng lặng ngồi chồm hổm ngồi ở trên sườn núi, mấy ngày mấy đêm đều không có động, cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không uống. Nàng rất muốn đi an ủi nó, khuyên nhủ nó, nhưng lại bị ông nội ngăn cản. Thụ ông nói, khi người khác thương tâm đến cực điểm, không nên đi quấy rầy. Vài buổi tối sau đó nàng liền nghe thấy tiếng sói tru, thanh âm nức nở, giống như đang khóc.

Không biết vì cái gì, đêm nay, nàng dường như lại nghe thấy được tiếng sói tru, là ai, là ai làm nàng nhớ lại những kí ức đau khổ ấy. Tuy không thấu hết tình cảm nhân gian, nhưng chung quy nàng cũng bị cảm xúc ủ rũ ấy kéo theo, ghé vào nóc nhà, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro