Vật đổi sao dời (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng thân ảnh kia ngay trước mắt biến mất, nhưng ở trong miếu tìm một vòng đều tìm không thấy.

Phương Như Thấm không thích Tương Linh, nhờ đạo sĩ bắt yêu, Tương Linh biến mất một khoảng thời gian, làm cho Phương Lan Sinh mỗi ngày quải niệm.

Cũng không biết trong khoảng thời gian này Tương Linh thế nào, nàng đến từ Hồng Diệp hồ ở Ô Mông linh cốc, coi Bách Lý Đồ Tô như là cố nhân duy nhất.

Trong lúc suy nghĩ bất tri bất giác ở mặt sau tường nơi hẻo lánh, loáng thoáng giống như có người đang nói chuyện. Bách Lý Đồ Tô vốn định rời đi, nhưng lại nghe được nội dung hai người kia nói chuyện, lại ngừng lại.

Người đang khe khẽ nói nhỏ là một đôi thiếu niên nam nữ, nữ tử giống như vì sự tình gì có chút tức giận, nam tử kia đang dỗ nàng.

"... Kỳ muội, trong lòng ta chỉ có duy nhất một mình muội. Ngày đêm vướng bận, đặt ở đầu quả tim, chỉ có muội, ta sao có thể đi thích người bên ngoài "

"Huynh hiện tại nói như vậy, nhưng lại đối với cô nương Lưu gia cách vách cùng một chỗ, huynh nghĩ ta cảm thấy như thế nào không?"

"Kỳ muội, trời đất chứng giám, ta đối với Lưu cô nương gần nhà chỉ là người cùng quê. Nàng tới nhà của ta, ta cũng không thể đuổi nàng... Ta cũng phiền vì nàng chiếm ta rất nhiều thời gian, làm ta chậm trễ đi tìm muội. Lần sau ta định cùng nàng nói rõ ràng, không bao giờ ... để ý tới nàng , muội có chịu không?"

Huynh làm như vậy, chẳng phải có vẻ ta ích kỷ sao? Giống như ta cố ý không cho huynh kết giao bằng hữu bình thường vậy..."

"Điều này sao lại là ích kỷ? Nó thể hiện rằng muội thích ta, thích một người, mới có thể nghĩ muốn độc chiếm người ấy, thầm nghĩ cùng người ấy một chỗ."

"Phi, xằng bậy, ai thích huynh, ai muốn độc chiếm huynh chứ..."

"Hảo hảo, là ta thích muội, ta mỗi ngày đều thầm nghĩ cùng muội một chỗ, độc chiếm muội, mỗi ngày chỉ nguyện đối tốt với một mình muội... Gần đây ta kỳ thật cũng thực phiền muộn, biểu ca kia của đến tột có tâm tư gì, vẫn một mực ở trong nhà ta? Vừa nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn muội, ta liền, ta liền..."

"Huynh liền như thế nào?"

"Ta tựa như vạn tiễn xuyên tâm, đối với hắn vừa hận vừa khó chịu..."

"Huynh là ngốc tử!"

Ngày đêm vướng bận, đặt người ấy ở đầu quả tim... Độc chiếm hắn, thầm nghĩ cùng hắn một chỗ ... vạn tiễn xuyên tâm, vừa hận vừa khó chịu...

Đây chính là cái gọi là thích?

Một nam một nữ kia nói rất đúng, tựa như trong đêm đen tìm thấy ngọn dạ đăng soi lối, lập tức chiếu sáng nỗi lòng đen tối mấy ngày này của Bách Lý Đồ Tô, thấu thấu triệt triệt, rõ ràng vô cùng.

Bất quá chỉ mới quen biết ngắn ngủn mấy tháng, ba năm cấm đoán, mỗi ngày mỗi đêm, nghĩ đến nhiều nhất vĩnh viễn đều là người nọ, nhất nhăn mày cười, mỗi tiếng nói cử động, để ở trong lòng nhấm nuốt trở về chỗ cũ ngàn lần bất biến; biết hắn muốn thành thân, nhìn thấy hắn cùng với người bên ngoài cùng tiến cùng lui đích thực rất ghen tị, đúng thật là vạn tiễn xuyên tâm.

Nguyên lai đây là thích.

Người mình thích không phải là nử tử mà lại là một nam tử. Thiên địa chi đạo, âm dương tuần hoàn, đoạn tụ chi phích, không hợp nhân luân, bọn Lăng Đoan luôn mắng mình là quái vật, không ngờ chính mình quả thực tâm tư lệch lạc, thích một người mình không nên thích.

Bách Lý Đồ Tô nhẹ nhàng lui ra ngoài, lưu lại tiểu tình nhân tiếp tục ân ân ái ái tâm sự.

Phong Tinh Tuyết sau khi cầu nhân duyên xong liền phát hiện Bách Lý Đồ Tô không thấy , trong quá trình tìm kiếm nhìn thấy Tương Linh cùng Phương Lan Sinh đang tranh chấp cái gì đó. Chờ nàng đi qua, Tương Linh liền bỏ chạy, Phương Lan Sinh đuổi theo, trong chốc lát cả hai đều biến mất không thấy.

Nàng trong lòng vẫn là nhớ Bách Lý Đồ Tô, đã lâu không để ý tới Lan Sinh cùng Tương Linh, đi trước tìm Đồ Tô. Chỉ một lúc sau, vừa lúc gặp Bách Lý Đồ Tô ở cửa, hắn có chút rầu rĩ không vui, hỏi hắn chuyện gì, hắn lại không muốn nhiều lời.

Tâm tình Phong Tinh Tuyết cũng không phải quá tốt, mới vừa rồi cầu một quẻ, trên quẻ viết mấy tự: "Nước cạn cô gia thuyền hạc, phong hàn mã không tiền, cố nhân cùng đừng đi, xướng chỉ chá cô ngày." Nàng mặc dù xem không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu được đâu không phải là cát tường chi ngữ. Tiên sinh giải đoán xăm nhìn quẻ rồi thở dài, khuyên nàng mọi sự tùy duyên, chớ chấp nhất. Khi Phong Tinh Tuyết xin xăm trong lòng luôn suy nghĩ về Bách Lý Đồ Tô, quẻ này vừa ra, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có khoảng không vắng vẻ, buồn bả không hài lòng.

Hai người đều hoài tâm sự, nhất thời không nói chuyện.

Một lát sau, Phương Như Thấm vội vàng tiến đến, hỏi Phương Lan Sinh đâu. Biết được Phương Lan Sinh sau khi đuổi theo Tương Linh, vừa vội vừa giận. Bách Lý Đồ Tô nói một câu " Tương Linh sẽ không hại người ", lại lập tức bị Phương Như Thấm phản bác "Nào có yêu nào không hại người", Bách Lý Đồ Tô chỉ biết im tiếng câm miệng.

Phương Như Thấm lòng nóng như lửa đốt, Phong Tinh Tuyết cùng Bách Lý Đồ Tô cũng hỗ trợ đi tìm mọi nơi. Cuối cùng mọi người thấy Phương Lan Sinh ở trong thành Tôn phủ. Nguyên lai, trên đường Phương Lan Sinh đuổi theo Tương Linh, bắt gặp tiểu thư Tôn phủ Tôn Nguyệt Ngôn ném tú cầu chọn rể, Phương Lan Sinh trong lúc vô ý đón tú cầu, lại không muốn lấy Tôn Nguyệt Ngôn, bị bà vú Tôn phủ "Thỉnh" tới trong phủ.

Phương Như Thấm nhìn thấy Tôn Nguyệt Ngôn tú lệ đoan trang, ôn nhu động lòng người, rồi hướng Phương Lan Sinh gật đầu, trong lòng rất vừa lòng. Lúc sau tìm một ít biện pháp tác hợp hai người, Phong Tinh Tuyết cũng ra tay giúp đỡ, nhưng Phương Lan Sinh cố tình chỉ thích hồ yêu Tương Linh, khiến cho trên dưới Phương phủ một phen gà bay chó sủa. Nhưng đó cũng là việc của sau này, hiện tại không nhắc tới.

Sau khi trở về, Bách Lý Đồ Tô cũng không giống như bình thưòng lui tới đi tìm Âu Dương Thiếu Cung, mà là đem mình giam trong phòng. Cơm chiều cũng ăn một chút, ăn xong liền trở về phòng.

Bách Lý Đồ Tô từ trước đến nay nói ít, những người khác bất giác nghĩ là không có gì, nhưng Âu Dương Thiếu Cung thì khác, hiểu Bách Lý Đồ Tô quá sâu, tự nhiên phát hiện khác thường, lập tức âm thầm lưu ý.

Vào đêm, đám người tán đi, tiếng người thưa dần.

Bách Lý Đồ Tô ở trong phòng nằm hồi lâu, nỗi lòng vẫn táo loạn nan an. Trước kia, chính mình không thấu chỗ nào liền có thể đi hỏi sư tôn, đến hỏi sư huynh, sau lại quen biết Thiếu Cung, Thiếu Cung cũng có thể cho hắn rất nhiều dẫn dắt. Nhưng hôm nay trong lòng đăm chiêu, cũng không thể thành thật nói ra thành lời. Bách Lý Đồ Tô lần đầu tiên cảm nhận được, trong cuộc sống, đạo đức con người cùng tình cảm trong lòng cùng xung đột, mâu thuẫn cùng dày vò lại làm cho người ta vô cùng lo lắng hỗn loạn.

Cuối cùng, đánh không lại nội tâm khát vọng, đi tìm cái người mà mình hoài niệm.

Bách Lý Đồ Tô đi tới trước cửa phòng Âu Dương Thiếu Cung, không ngờ có thể nghe được một chuyện quan trọng. Do dự một chút, chưa đẩy cửa đi vào, mà dùng đằng tâm thuật nhảy lên nóc nhà, nhấc lên mấy khối mái ngói, nhìn lén tình hình trong phòng của Thiếu Cung.

Đã thấy Âu Dương Thiếu Cung đang ngồi trước bàn chế cầm, kia đồng mộc mặt bản đã chế thành hình dạng đàn cổ, Âu Dương Thiếu Cung tay cầm Tỏa Mộc đao, lấy đao vi bút, như rồng bay phượng múa, tinh mỹ sinh động hoa văn tấc tấc hiện ra. Hắn điêu khắc hết sức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ. Trên trán ít tóc buông xuống lúc bó buộc tùy theo cử động trên tay hắn mà nhẹ phẩy, Bách Lý Đồ Tô đột nhiên có một loại ý nghĩ muốn đi xuống giúp hắn đem sợi tóc vén lên.

Như vậy qua hồi lâu, ngoài cửa tiến vào một người, là Tịch Đồng người thân duy nhất của Âu Dương Thiếu Cung.

Tịch Đồng tóc bạc vấn cao, thanh âm khàn khàn, là một phụ nhân tuổi già. Chỉ thấy nàng nhìn nhìn gỗ cầm kia trong tay Âu Dương Thiếu Cung, đối Âu Dương Thiếu Cung nói: "Này cầm thân không sai biệt lắm đã chế thành... Quả nhiên là phượng tê ngô đồng mộc tốt nhất, chưa hoàn công có thể nhìn ra được đây là vật phi phàm. Đáng tiếc, thiếu tơ tằm băng ngàn năm làm cầm huyền, nếu có, có thể làm cho tiếng đàn khảy đàn ra vang động núi sông, phù hợp nhất với Thiếu Cung... nhưng mà..."

Âu Dương Thiếu Cung nói: "Việc này không vội, về sau có cơ hội tìm làm có thôi."

Bách Lý Đồ Tô tâm niệm vừa động. Âu Dương Thiếu Cung yêu thích đánh đàn tấu khúc, xưa nay cầm không rời thân, nhưng sau khi vào Cầm Xuyên chưa từng thấy hắn khảy đàn. Lúc trước hỏi qua hắn, chỉ nói trên đường vô ý cầm huyền bị hỏng. Nguyên lai là đã lấy ngô đồng mộc tự mình chế cầm.

Nhớ tới Âu Dương Thiếu Cung vì hắn khảy đàn khúc《Dao Sơn》, tiếng đàn lượn lờ, nếu như cầm huyền hoàn thành, mình cùng hắn cầm diệp hợp tấu, tư vị tâm thần liên hệ là cảm giác suốt đời khó quên. Lần hợp tấu trước đã qua ba năm, trong lòng thập phần tưởng niệm. Nếu có thể giúp Thiếu Cung lấy được tơ tằm băng ngàn năm thì tốt rồi...

Nhưng tơ tằm băng ngàn năm phải đến nơi nào tìm?

Trong phòng, Tịch Đồng cùng Âu Dương Thiếu Cung nói vài câu nhàn thoại, liền rời đi. Âu Dương Thiếu Cung buông cầm thân, trầm ngâm một lúc lâu sau, đứng dậy hướng ngoài cửa đi.

Bóng đêm đã sâu, lại không biết Thiếu Cung hướng nơi nào?

Bách Lý Đồ Tô theo sau, liền phát hiện, hướng Âu Dương Thiếu Cung đi tới là gian phòng của mình.

Âu Dương Thiếu Cung gõ cánh cửa, bên trong cánh cửa không có hồi âm. Hắn đẩy cửa đi vào, bên trong cũng là rỗng tuếch.

"Đồ Tô..."

Không thấy trả lời, Âu Dương Thiếu Cung dừng một chút, xoay người muốn đi.

Lại vào lúc này, có một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, từ phía sau lưng ôm chặt lấy hắn.

Bách Lý Đồ Tô hai tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhưng mềm dẻo của Âu Dương Thiếu Cung, tựa đầu tựa vào bờ vai của hắn. Tư thế như vậy, làm cho Bách Lý Đồ Tô làm cho bản thân chân chính cảm nhận được mình cùng Âu Dương Thiếu Cung chiều cao lại chênh lệch rất nhiều —— Thiếu Cung ước chừng cao hơn hắn nữa cái đầu.

Nếu có thể cao hơn một chút thì tốt rồi...

Mới vừa mới nhìn thấy Âu Dương Thiếu Cung vào tiến phòng của hắn cảm giác rất vui sướng, thời điểm ôm lấy nhau, trong đầu mạnh mẽ xuất hiện rất nhiều suy nghĩ loạn thất bát tao, quả nhiên là kỳ quái.

Âu Dương Thiếu Cung tự nhiên không có khả năng biết được những tâm tư trong đầu của thiếu niên này, hắn rời khỏi cái ôm của Bách Lý Đồ Tô, xoay người hỏi hắn: "Đồ Tô, người làm sao vậy?"

Âu Dương Thiếu Cung đối diện với Bách Lý Đồ Tô ánh mắt sáng quắc, ánh mắt kia cực nóng làm cho hắn có chút không biết nói gì.

" Thiếu Cung, ta... Đêm nay còn muốn cùng cùng huynh song tu, huynh có bằng lòng hay không?"

Thiếu niên mang theo vẻ mặt xấu hổ, nhưng ánh mắt lại tràn ngập chờ mong.

Âu Dương Thiếu Cung tâm tư bách chuyển, lập tức có phán đoán.

Hắn trêu ghẹo nói: "Tối nay Đồ Tô có tâm sự gì sao?"

Bách Lý Đồ Tô sửng sốt một chút: "Ta cũng không biết... Mỗi lần sát khí phát tác đều là lúc cùng Thiếu Cung song tu giải sát, nghĩ muốn thử xem lúc bản thân thanh tỉnh, có thể làm ra việc đó không."

Huynh sắp thành thân, sau này cùng Phương Như Thấm ngày đêm tương đối, ta cũng không có thể quấy rầy. Nếu thích một người, tự nhiên không muốn nhìn thấy hắn cùng với người khác bên nhau, Phương Như Thấm khẳng định cũng là như thế. Không muốn huynh khó xử, ta ban ngày cũng sẽ không thường xuyên quấy rầy huynh, nhưng lúc này, có thể cho ta một ít thời gian chấp nhận không?

Âu Dương Thiếu Cung đều không phải là người dâm loạn, nói với Bách Lý Đồ Tô cái gọi là "Song tu" bất quá chỉ là tạm thời đối ứng, mà Bách Lý Đồ Tô không rõ cử việc này ý vị như thế nào, khiến cho Âu Dương Thiếu Cung nhíu mày.

Giống như càng bước càng lún sâu vào vũng bùn không thể quay về...

Âu Dương Thiếu Cung nhớ tới kế hoạch của mình, tinh quang chợt tắt, chủ ý đã quyết.

"Nếu Đồ Tô nói như vậy, vậy không ngại..."

Không đợi Âu Dương Thiếu Cung nói xong, Bách Lý Đồ Tô đã tiến lên hôn lên môi Âu Dương Thiếu Cung. Từ khi biết được tâm ý của nhau, hành động của Bách Lý Đồ Tô nhày càng lớn mật, cho dù không có Đốt Tịch sát khí thúc dục, dục vọng muốn thân cận Âu Dương Thiếu Cung vẫn như trước mãnh liệt, bất khả tư nghị.

Lần đầu tiên trong trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh hôn môi Âu Dương Thiếu Cung, Bách Lý Đồ Tô chỉ cảm thấy tim đập như chuy, kiều diễm vạn phần.

Trong lúc Âu Dương Thiếu Cung bị vị thiếu niên hỗn loạn hôn môi, tràn ra một tiếng thở dài: "Ư... Cánh cửa."

Bách Lý Đồ Tô tùy tay chém ra một trận chưởng phong, cửa phòng nháy mắt đóng chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro