Vật đổi sao dời (nhất)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Bách Lý Đồ Tô gặp Phong Tinh Tuyết nói lời cảm tạ. Phong Tinh Tuyết phát hiện tinh thần của Bách Lý Đồ Tô tựa hồ tốt lên rất nhiều, hơn nữa tâm tình nhìn qua giống như cũng tốt hơn.

Phong Tinh Tuyết nói: "Tô Tô, tối hôm qua ta phát hiện được linh lực của ta vẫn không thể ngăn chặn sát khí, huynh sau đó như thế nào hóa giải?"

Bách Lý Đồ Tô nhớ tới những gì mình đã làm để giải sát tối hôm qua, nhất thời như đi vào cõi thần tiên, thấy Phong Tinh Tuyết chăm chăm nhìn hắn, không muốn nhiều lời, chỉ nói: "À, kỳ thật cô đã cố gắng giúp ta ngăn chặn sát khí, lúc sau cũng không có gì khó cả."

"Vậy là tốt rồi, xem ra ta luyện pháp thuật này vẫn có hữu hiệu." Phong Tinh Tuyết thư một hơi, nghĩ đến chính mình đã có thể giúp Đồ Tô đã là đại ân, trong lòng lại có vài phần mừng thầm.

Phong Tinh Tuyết không để ý an nguy bản thân mà giúp hắn, Bách Lý Đồ Tô trong lòng cũng có chút xúc động: " Tinh Tuyết, cô như vậy giúp ta quá nguy hiểm, đối với chính mình hao tổn rất lớn, lần sau không cần như vậy ." —— huống hồ, ta có Thiếu Cung là đủ rồi.

Phong Tinh Tuyết cười lắc lắc đầu, ánh mắt kiên quyết: "Tô Tô, chỉ cần huynh ức chế được sát khí, ta làm cái gì đều nguyện ý."

Lời nói như thế, Thiếu Cung cũng cùng hắn nói qua.

Lại một lần nữa nhớ tới Âu Dương Thiếu Cung, tình ý mạnh mẽ xuất hiện trong lòng. Bách Lý Đồ Tô không biết, chính mình giờ phút này khóe miệng không tự giác câu lên một chút, trong mắt tiếu ý, bình thường lui tới luôn nhìn không ra hỉ nộ ái ố cùng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lúc này lại giống như đi qua đêm đông giá rét, xuân phong hóa ấm, cảnh xuân mười dặm.

Phong Tinh Tuyết nhìn xem có chút ngây người, trong lúc nhất thời tim đập thật nahnh, hai gò má giống như bị thiêu cháy, thình lình mê say.

Nhất trì xuân thủy, gió khởi vi lan, tầng tầng gợn sóng, tâm động ái lưu. Trong mắt huynh là cảnh sắc tứ phương, nhưng trong mắt ta huynh là mỹ cảnh đẹp nhất nhân gian.

Ở Phương gia, Âu Dương Thiếu Cung có rất nhiều chuyện phải làm. Hắn nhắm mắt theo đuôi Âu Dương Thiếu Cung, đi làm trợ thủ, vô số việc vặt phải làm. Nhưng duy độc có một người lại cực kỳ nhàn hạ đích xác là đại thiếu gia Phương phủ Phương Lan Sinh, lúc này đang chặn ngang đường làm cho Bách Lý Đồ Tô gặp phải vô số phiền nhiễu, tỷ như hiện tại ——

"Uy, Đồ Mặt Gỗ, ngươi mau tới đây dạy ta pháp thuật." Phương Lan Sinh ôm theo tấm ván giặt đồ hướng hắn vội vàng chạy tới, kéo tay áo hắn nhất quyết không chịu buông ra.

Bách Lý Đồ Tô lạnh lùng miết tóc, lập tức đi về phía trước, nói: "Không rảnh."

Phương Lan Sinh không cam lòng rống to: "Ngươi đi đâu?"

"Ta đi tìm Thiếu Cung."

" Thiếu Cung Thiếu Cung, lại là Thiếu Cung, ngươi như thế nào cả ngày quấn quít lấy Thiếu Cung?" Phương đại thiếu gia tiến lên ngăn lại Bách Lý Đồ Tô, nhanh mồm nói ra: "Ngươi không phải là đoạn tụ chi phích đấy chứ?"

"Cái gì là đoạn tụ chi phích?"

Bách Lý Đồ Tô quay lại, vẻ mặt biểu tình không hiểu, trong lòng thầm mắng "Ngươi đang nói cái gì vậy?", biểu tình trương ra làm cho Phương Lan Sinh bất ngờ chẳng biết nói làm sao.

"Ngươi ngay cả đoạn tụ chi phích cũng không biết? Kia long dương phân đào ngươi cũng không hiểu? Ngươi như thế nào cái gì cũng đều không hiểu, thật không biết ngươi là như thế nào lớn lên, Thiên Dung Thành những điều cơ bản của luân thường đạo lý cũng không dạy sao?" Phương Lan Sinh lại bắt đầu toái niệm.

Bách Lý Đồ Tô muốn đi tìm Âu Dương Thiếu Cung, không muốn nói nhảm nhiều, nhấc chân muốn đi: "Không nói quên đi."

Phương Lan Sinh vội vàng ngăn lại hắn lần thứ hai: "Ta nói... ta nói... Bất quá, ta cho ngươi biết thế tục điển cố, ngươi cũng nên dạy ta pháp thuật Thiên Dung Thành, cái này gọi là 'có qua có lại'."

Bách Lý Đồ Tô nói: "Pháp thuật Thiên Dung Thành bất truyền ngoại nhân, ngươi muốn nói hay không, đều tùy ngươi."

Từ lúc gặp Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh bất đắc dĩ phát hiện, chính mình đụng tới một kẻ đầu gỗ như Bách Lý Đồ Tô, mỗi lần nói ra đều là bị ế miệng đến chết: "Đồ Mặt Gỗ, người như ngươi thật sự là tử cân não."

Đột nhiên, Phương Lan Sinh lại nhớ ra cái gì đó, nói: "Bất quá, bổn thiếu gia sợ ngươi cái gì cũng đều làm trò cười cho thiên hạ, có một số việc nên nói một chút cho ngươi biết."

"Đến đến đến, ta nói cho ngươi biết, cái gì là đoạn tụ chi phích." Phương Lan Sinh đem Bách Lý Đồ Tô kéo đến một bên, bắt đầu sự nghiệp giải thích nghi hoặc, "Đoạn tụ chi phích, long dương phân đào, đều là lịch sử thượng cổ điển cố, nói rằng mỹ nhân xinh đẹp không thích, cố tình thích đồng tính nam tử."

"Thích? Đồng tính?" Bách Lý Đồ Tô giống như có chút suy nghĩ.

Phương Lan Sinh nhìn sắc mặt hắn mê mang, đột nhiên trở về chỗ cũ lại nói: "Ta đều đã quên, ngươi vậy từ nhỏ thanh tu, chỉ sợ ngay cả nam nữ hoan ái cũng đều không hiểu, lý giải cho ngươi điều này thật đúng là vô cùng khó khăn. Tóm lại, thế gian này, nam nhân là hẳn phải thích nữ nhân, nam nhân cùng nam nhân cùng nhau, là không hợp lễ pháp."

Không hợp lễ pháp, lại là câu này không hợp lễ pháp...

"Cái gì mới là lễ pháp?"

Phương Lan Sinh nghiêng đầu tự hỏi, đang suy nghĩ nên nói như thế nào mới có thể làm cho cái đầu mặt gỗ này thuận lợi hiểu ra: "Cái gọi là lễ pháp, tức là thái độ làm người ứng với tuần hoàn lễ chế quy tắc, lễ tồn tại, kỳ thật theo như người tu đạo các ngươi nói là 'đạo pháp tự nhiên', 'một âm một dương vị chi đạo', cho nên âm dương hòa hợp, nam nữ bên nhau, đều là tự nhiên của tạo hóa. Dù sao dựa theo lễ pháp mà nói, đó là thái độ xử sự của con người, đều phải hợp thiên lý, thuận theo nhân tính mới có thể. Giống như đoạn tụ chi phích, tuy rằng xưa nay đều có, bất quá không hợp nhân luân, luôn bên mọi người chê cười."

Bách Lý Đồ Tô trong lòng ngẩn ra, nói: "Tôi cùng Thiếu Cung... Không phải..." Phương Lan Sinh dấu không được cười ra tiếng: "Uy, Đầu Mặt Gỗ, ngươi như thế nào đều nghe không hiểu? Ta đương nhiên biết ngươi cùng Thiếu Cung không phải, Thiếu Cung chính là tỷ phu tương lai của ta, tương lai là cùng tỷ tỷ ta thành thân, ai dám nói hắn là đoạn tụ, ta đánh chết kẻ đó."

Thiếu Cung muốn thành thân?

Nhìn đến Bách Lý Đồ Tô trên mặt toát ra một tia kinh ngạc, Phương Lan Sinh có điểm đắc ý: " Thiếu Cung hẳn là đã nói qua với ngươi, hắn là bạn của ta, còn có tỷ tỷ ta, từ nhỏ là thanh mai trúc mã, bọn họ cảm tình thâm sâu. Tỷ tỷ của ta, vẫn luôn thích hắn, nhiều năm như vậy , bao nhiêu người tới cửa cầu thân, một lần cũng chưa đáp ứng. Thiếu Cung ở bên ngoài du lịch lâu như vậy, đều không có thành thân, trong lòng nhất định là không bỏ xuống được tỷ tỷ của ta. Ngươi xem, hai người bọn họ hiện tại tuổi cũng không nhỏ, cũng nên định ngày nên duyên rồi..."

Những câu nói này của Phương Lan Sinh thật có tình có lí, chỉ có chuyện lạ là sau khi Bách Lý Đồ Tô nghe xong, cũng không biết làm, tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì ngăn chặn, nỗi lòng như trăm mối tơ vò, liền có chút phiền muộn.

Giống như lúc Âu Dương Thiếu Cung chính miệng nhắc tới người yêu đã mất của mình – Tốn Phương, suốt đời luôn mang chấp niệm truy tìm phương pháp khải tử hoàn sinh, đối với chuyện này khiến hắn khiếp sợ, lại cảm khái, còn có chút... Mất mác.

Đó là một loại cảm giác giống như bị chia ly, đột nhiên bị vứt bỏ cảm thấy vô cùng mất mác. Nhưng người ấy lại là Thiếu Cung, hắn thành thân cũng tốt, tìm kiếm phương pháp khải tử hoàn sinh cũng tốt, kia đều là việc của Thiếu Cung , chính mình là bằng hữu của hắn, sở cầu bất quá chỉ là làm bạn cùng hắn lâu dài, còn cái khác lại không quan trọng?

Bách Lý Đồ Tô xoay người, giẫm chận tại chỗ rời đi. Phương Lan Sinh thấy hắn lời chưa nói lại muốn đi, đứng lên lớn tiếng: "Uy uy, ngươi tại sao lại phải đi ? Ngươi đi để làm chi?"

"Tìm Thiếu Cung."

Phương Lan Sinh nhảy dựng lên, lại chạy lên trước giữ chặt Bách Lý Đồ Tô. Vẻ mặt của hắn có thể nói là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi ngươi... Ngươi không chỉ là đồ mặt gỗ, ngay cả đầu cũng là cái đầu gỗ... Ta mới vừa giải thích cho ngươi, ngươi còn nghe không hiểu sao? Hiện tại Thiếu Cung ở cùng tỷ của ta, bọn họ đang thương lượng khai y quán ở Cầm Xuyên, ngươi qua để làm gì?"

Bách Lý Đồ Tô mặt không chút thay đổi nhìn Phương Lan Sinh, không nói lời nào.

"Ngươi còn không rõ? Bọn họ hiện tại đang bồi dưỡng cảm tình, khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp, người thức thời cũng sẽ không đi quấy rầy, ngươi đi qua phá hư không khí a... Thiếu Cung ca hiện tại khẳng định sẽ không muốn nhìn đến ngươi."

Bách Lý Đồ Tô phút chốc dừng lại chân, cũng khó dời chân nửa phần.

Phương Lan Sinh thấy hắn rốt cục cũng bị động, ôm cánh tay của hắn lại bắt đầu dây dưa: "Cho nên nói ngươi hiện tại tốt nhất chính là ở tại chỗ này, hảo hảo dạy ta pháp thuật là được..."

Không ngờ Bách Lý Đồ Tô trên tay dùng lực, Phương Lan Sinh bị hắn hất ra thân hình không vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nhờ vậy, Bách Lý Đồ Tô thoát khỏi Phương Lan Sinh, nhanh chóng biến mất không thấy.

"Đáng giận, này chết tiệt Đồ Mặt Gỗ!" Phương Lan Sinh một trận tức giận, thầm nghĩ người này quả thực lãnh tâm mặt lạnh, thiếu chút nữa đem hắn đẩy ngã.

Hắn gãi gãi đầu, trong lòng nghi hoặc chợt lóe mà qua: này đồ mặt gỗ vừa rồi sắc mặt cũng thật đủ âm trầm, ta đến tột cùng câu nào đắc tội hắn? Thật sự là kỳ quái...

Hạ đã qua, đầu thu đang tới.

Mấy ngày sau đó là gần tới rằm tháng bảy lễ Ngưu Lang Chức Nữ, Phương phủ cao thấp đều công việc lu bù lên. Phương gia dù sao cũng là hộ thương gia, mỗi khi đến ngày hội, liền bận rộn rất nhiều. Huống hồ, trong phủ cao thấp đều phải mua thêm chút đồ ăn cho tết, đều cần người đi xử lý.

Chỉ có trong Phương phủ Phương Lan Sinh mặc kệ sự đời, toàn dựa vào Phương Như Thấm một người lo liệu, không khỏi phí sức lao động. Âu Dương Thiếu Cung thấy thế, cũng qua hỗ trợ. Trong mấy ngày nay, hơn phân nửa thời gian đều là Âu Dương Thiếu Cung cùng Phương Như Thấm cùng tiến cùng ra, Bách Lý Đồ Tô khó được cùng Âu Dương Thiếu Cung nói mấy câu, trong lòng có chút rầu rĩ không vui.

Ngày hôm đó, Phương Như Thấm sáng sớm phải xuất môn, nói là đi miếu Nguyệt Lão giúp Phương Lan Sinh cầu nhân duyên. Phương Lan Sinh cùng Phong Tinh Tuyết cũng đi theo góp vui, hơn nữa còn kéo theo Bách Lý Đồ Tô. Đồ Tô vốn định ở y quán cùng Âu Dương Thiếu Cung, lại bị Thiếu Cung nói "Đồ Tô bình thường ít đi ra ngoài, nhiều đi bên ngoài nhìn xem cũng tốt" vậy nên đẩy hắn ra ngoài.

Vì thế, Bách Lý Đồ Tô liền theo ba người đi miếu Nguyệt Lão, dọc theo đường đi xem phố phường phồn hoa, nhân gian hỉ nhạc, thật cũng hiểu được sinh động thú vị.

Phương Lan Sinh biết Bách Lý Đồ Tô đối với thế sự không rõ lắm, cố ý kiểm một ít chuyện lý thú nói cho hắn nghe, lại cùng hắn giảng giải thích một phen về lễ cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa cùng một số phong tục dân gian. Bách Lý Đồ Tô nhất nhất nghe vào trong tai, đối với tình đời lại thêm nhiều vài phần hiểu biết.

Bởi vì gần đêm lễ thất tịch, miếu Nguyệt Lão vô cùng đông đúc, những người tới đây cầu nhân duyên nam có nữ có, cũng có xem bói nhân duyên cho nam nữ. Nhìn một đôi nam nữ nói thầm nhất thiết, tình ý kéo dài, Bách Lý Đồ Tô xưa nay trong lòng đạm mạc cũng nổi lên một ít biến hóa khác thường. Trong lúc vô ý quay đầu, vừa lúc đón nhận đôi mắt trong trẻo của Phong Tinh Tuyết, bốn mắt nhìn nhau, Phong Tinh Tuyết bỗng nhiên trên mặt nổi lên đỏ ửng, không được tự nhiên cuối đầu. Bách Lý Đồ Tô hình như khó hiểu, lại hình như hiểu được điều gì đó.

Phương Như Thấm vào miếu xin xăm, Phương Lan Sinh nhàm chán cực kỳ, đi nơi khác đi dạo. Phương Như Thấm cầu được một quẻ tốt, trong lòng vui sướng. Nàng gặp Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tinh Tuyết đứng thẳng một bên, liền hỏi có muốn xin xăm hay không: "... Đồ Tô, Tinh Tuyết, hôn nhân là việc đại sự, tục ngữ nói, giai ngẫu thiên thành, kiếp này có thể hội ngộ, là người duyên trời định, thành thân rất tốt, sau đó sinh con dưỡng cái, bạch đầu giai lão, là phúc phận mà thế nhân đều cầu. Nếu đã tới đây, hai người không ngại cũng cầu thượng một quẻ?"

Phong Tinh Tuyết có chút nóng lòng muốn thử, đón lấy hộp xăm bắt đầu vừa cầu vừa lắc. Bách Lý Đồ Tô lại có vẻ không yên lòng, việc nhân duyên phu thê là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới, hắn quay đầu nhìn phía ngoài cửa, nhìn thấy y phục màu cam chợt lóe qua, tựa hồ là tiểu hồ ly Tương Linh.

Bách Lý Đồ Tô trong lòng kinh ngạc, đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro