Lần thứ hai giải sát (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ chín

Bách Lý Đồ Tô đem Âu Dương Thiếu Cung đặt ở dưới thân, hai tay cố gắng xé rách y phục của đối phương.

Âu Dương Thiếu Cung mặc hắn động tác lung tung, thủ đoạn như thú con vồ mồi trên người hắn cọ loạn ấn loạn, hành động không hề có chút kỹ xảo đáng nói nhưng lại gợi lên ý vị tình dục hiếm có trong hắn, lập tức hơi thở không xong, trong lòng lại cũng có vài phần chờ mong. Bách Lý Đồ Tô mặc dù thần chí vẫn có chút không rõ, khả trên tay động tác lại mạnh dạn, có chút nghiêm túc, mặc cho y phục trên người Âu Dương Thiếu Cung cởi ra vô cùng nan giải, nhưng lại không hề trở ngại, thuần thục, rất nhanh cởi bỏ, không bao lâu, hai người liền không mảnh vải che thân, chân chính đối mặt nhau.

Tim đập càng lúc càng nhanh, Âu Dương Thiếu Cung nghiêng đầu nhìn thấy Phong Tinh Tuyết nằm trên mặt đất, không khỏi nhíu mày.

"Từ từ..." Âu Dương Thiếu Cung ngăn Bách Lý Đồ Tô, đối phương bị ngăn phát ra một chút thanh âm hừ nhẹ rất không hài lòng.

Âu Dương Thiếu Cung miễn cưỡng đứng dậy, dùng linh lực đem Phong Tinh Tuyết dời tới căn phòng tối ở một góc xa xôi, thẳng đến nhìn không thấy mới thôi. Bách Lý Đồ Tô mặc dù không biết hắn đang làm cái gì, lại căm tức hắn giờ phút này trong lòng không yên, khiển trách hắn bằng cách cắn lên vai ái nhân một phát.

Âu Dương Thiếu Cung nhịn không được phát ra một tiếng rên "Tê...".

Giờ phút này, bả vai hắn mặc dù nhìn qua trơn bóng như ngọc, nhưng trên thực tế, lại có một đạo vết thương rất sâu, do là ngày đó bị Bách Lý Đồ Tô dùng đốt tịch kiếm gây thương tích. Trước đó, hắn đã dùng thuật xử lý vết thương một lần, nhìn qua sẽ đoán không ra, nhưng cảm giác đau trước sau vẫn tồn tại.

Miệng vết thương sâu đậm, chưa phục hồi như cũ, mặc dù là Bách Lý Đồ Tô chỉ cắn nhẹ, cũng làm hắn đau cơ hồ toát ra mồ hôi lạnh. Hắn xoay người, trên tay sử lực, đem Bách Lý Đồ Tô ấn ngã xuống giường, hai người hình thành vừa lên một chút đích tư thế. Âu Dương Thiếu Cung nhắm mắt thâm hút một hơi, làm cho đau đớn thoáng giảm bớt.

Bách Lý Đồ Tô nhìn Âu Dương Thiếu Cung nhắm mắt ngửa đầu, thon dài đích cổ giơ lên tạo nên một đạo đường cong tuyệt mỹ, đôi mi thanh tú nhíu lại, bày biện ra nhu nhược thái độ bình thường khó gặp, xứng danh dung nhan tiên tư thanh ngọc, thật sự mỹ đắc câu hồn đoạt phách, lập tức ngẩng thân thể, lần thứ hai gắt gao ôm Âu Dương Thiếu Cung.

Âu Dương Thiếu Cung cảm giác được Bách Lý Đồ Tô nơi nào đó cứng rắn như sắt cọ qua đũng quần của bản thân, hô hấp càng nhanh, hơi thở cũng càng lúc càng nóng cháy, tâm niệm vừa động, nhớ tới lúc chính mình xuất môn có mang theo một thứ.

Hắn đưa tay vào bên trong đống y phục bị nhu thành một đoàn, lấy ra bình sứ nho nhỏ màu trắng. Trong bình chứa một loại thuốc do hắn đặc chế. Nam nam giao hoan, vốn dĩ không hợp thiên đạo, nam tử chỗ kia không giống nữ tử, không có dịch trơn nếu không có lọ thuốc kia thì kết quả chính là giống như lần trước bị thương đến vô cùng thê thảm.

Âu Dương Thiếu Cung mặc dù đối với việc nam nam hoan ái chút kinh nghiệm đều không có, nhưng hắn cũng am hiểu sâu y lý, đạo lý đó làm sao không biết hiểu? Âu Dương Thiếu Cung độ hồn ngàn năm, luôn trân trọng thân thể của chính mình, đương nhiên sẽ không tùy ý để cho Bách Lý Đồ Tô, một tiểu tử mới vào hồng trần chưa hiểu thấu thế sự làm loạn lung tung, khiến cơ thể hắn bị thương.

Mà hiện tại Bách Lý Đồ Tô ý nghĩ hỗn độn, đối với chuyện trước khi hoan ái, cũng chỉ có chính hắn tự mình động thủ.

Màn rủ không biết khi nào bị buông, che lại một phòng cảnh xuân.

Lụa đỏ - huân hương, đêm xuân đoản.

Ngày kế tỉnh lại, Bách Lý Đồ Tô chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh lực thật sự dư thừa.

Vươn tay ra, người bên cạnh cũng đã không thấy bóng dáng. Tính cả Phong Tinh Tuyết cũng không thấy.

Nếu không phải trên giường còn lưu lại dược hương, thiếu chút nữa khiến hắn nghĩ đến đêm qua chỉ là một hồi mộng xuân.

Bách Lý Đồ Tô nhớ tới lần trước Âu Dương Thiếu Cung sinh bệnh, trong lòng dấy lên bất an. Hắn mặc vào quần áo, tùy ý rửa mặt một phen, liền hướng phòng của Âu Dương Thiếu Cung mà đi.

Trời vừa rạng sáng, mọi người trong Phương phủ vẫn còn ngủ say, dọc theo đường đi chỉ có một vài người hầu, một bên ngáp một bên làm việc.

Hắn tới trước cửa phòng Âu Dương Thiếu Cung, nhẹ nhàng gõ cánh cửa. Bên trong không đáp lại.

Chẳng lẽ Âu Dương Thiếu Cung không ở?

Hắn động thủ đẩy cửa, phát hiện cánh cửa vẫn bị khóa, điều này giúp hắn xác nhận, Âu Dương Thiếu Cung hẳn là ở bên trong phòng.

Có lẽ là còn đang nghỉ ngơi.

Bách Lý Đồ Tô đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, nhưng tâm tình vẫn có ý định gặp Âu Dương Thiếu Cung một lần liền dùng thuật giải khóa, khinh thủ khinh cước đi vào.

Người kia đang nằm trên giường, đúng là Âu Dương Thiếu Cung.

Hắn bị Bách Lý Đồ Tô lăn qua lộn lại giằng co một đêm, hồn phách hợp thể tuy rằng tu bổ linh lực, nhưng vẫn là khó tránh khỏi mệt mỏi. Dậy thật sớm, đem Phong Tinh Tuyết còn đang hôn mê đưa về phòng, hắn cũng liền về phòng của mình, nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Ngủ không bao lâu liền nghe được tiếng đập cửa, Âu Dương Thiếu Cung không để ý tới, không ngờ Bách Lý Đồ Tô lại vào được phòng mình.

Cảm giác được Bách Lý Đồ Tô rón ra rón rén tiến vào, bình thần ngưng tức ngồi xổm bên giường, lẳng lặng nhìn hắn, nhưng chính mình quá mức buồn ngủ, cũng bỏ qua Bách Lý Đồ Tô đang kế bên chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết Bách Lý Đồ Tô ở bên mình bao lâu, vẫn như vậy lặng yên không một tiếng động, làm cho Âu Dương Thiếu Cung cơ hồ đã muốn quên đi sự hiện hữu của hắn. Lần thứ hai lúc sắp lâm vào mộng đẹp, nhưng không ngờ khóe miệng đột nhiên truyền đến một trận ấm áp, hơi thở của thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái phun trên mặt của hắn, làm cho hắn nháy mắt tỉnh dậy.

Âu Dương Thiếu Cung giương đôi mắt, đối diện với Bách Lý Đồ Tô kinh ngạc hai mắt trừng lớn.

Bách Lý Đồ Tô vội vàng đứng thẳng dậy, cùng Âu Dương Thiếu Cung bảo trì bình thường khoảng cách.

"Thiếu... Thiếu Cung, huynh tỉnh?"

Âu Dương Thiếu Cung nhìn Bách Lý Đồ Tô trên mặt hiện lên mạt ửng đỏ, lời nói lắp bắp, ánh mắt lóe ra không chừng, thiếu niên bộ dáng ngượng ngùng ngây thơ, cùng người đêm qua bị sát khí vây quanh, bộ dạng cường thế xúc động quả thực không phải một người. Bách Lý thiếu hiệp, thực sự vô cùng... vô cùng đáng yêu!

Âu Dương Thiếu Cung khóe miệng không khỏi hiện lên mỉm cười.

Nhìn thấy Âu Dương Thiếu Cung ý tứ hàm xúc không rõ vì sao cười, Bách Lý Đồ Tô trên mặt vệt đỏ ửng càng rõ ràng , hơn nữa còn nhanh chóng lan ra đến mang tai, giống bông hoa nỏ rộ vô cùng kiều diễm.

"Đồ Tô, huynh tìm đến ta có việc?"

"Ta... Ta định tới xem huynh có sao không..."

Này đích thực là ý tưởng ban đầu của Bách Lý Đồ Tô, lúc mới nhìn đến Âu Dương Thiếu Cung thần sắc như thường, hô hấp vững vàng, cũng đã xác nhận hắn không có gì. Trên chân giống như bị đâm một cái, như thế nào không thể không động đậy. Nhìn dung nhan lúc ngủ của Âu Dương Thiếu Cung, đêm qua đủ loại triền miên hiện lại ở trong đầu hắn, khó kìm lòng nổi, rốt cục nhịn không được cúi người hôn môi Âu Dương Thiếu Cung, không nghĩ tới lại đánh thức hắn.

Bách Lý Đồ Tô giờ phút này tựa như tiểu tặc bị bắt, mất hồn mất vía, đứng ngồi không yên.

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, nói: "Ta không có gì, Đồ Tô không cần lo lắng."

Bách Lý Đồ Tô nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, cúi đầu liễm mắt, có điểm không dám nhìn thẳng Âu Dương Thiếu Cung.

Âu Dương Thiếu Cung trong lòng cười thầm, tối hôm qua thân thiết hơn phu thê chuyện nên làm đều đã làm qua, lại không biết Bách Lý thiếu hiệp hiện tại ngại ngùng chuyện gì?

"... Kia, ta đi trước, huynh hảo hảo nghỉ ngơi."

Bách Lý Đồ Tô xoay người muốn đi, nhưng không ngờ Âu Dương Thiếu Cung lại gọi hắn lại.

Âu Dương Thiếu Cung đứng dậy kéo hắn ngồi xuống: "Đồ Tô cố ý đến đây, giống như có chuyện chưa nói, không bằng thẳng thắn nói cho ta biết."

Bách Lý Đồ Tô thầm nghĩ, quả nhiên là Âu Dương Thiếu Cung không điều gì có thể qua mắt huynh.

Hắn trầm tư một lát, nói ra hoang mang trong lòng: "Trên người của ta có một nửa Đốt Tịch kiếm linh, mỗi đêm trăng tròn, sẽ chịu Đốt Tịch sát khí tra tấn, sau đó hao tổn tu vi, thân thể cũng sẽ trở nên suy yếu. Nhưng không biết vì cái gì, ta cùng với huynh... ...Như vậy lúc sau, không chỉ khống chế được sát khí, tu vi giống như cũng tinh tiến. Thời điểm sát khí phát tác, ta nhịn không được sẽ muốn cùng huynh, cùng huynh... dung làm một thể..." Nói xong bốn chữ cuối cùng thanh âm của Bách Lý Đồ Tô nhẹ như văn nhuế, nếu không chú ý liền không thể nghe thấy.

Âu Dương Thiếu Cung cũng lâm vào trầm tư, một lát sau, hắn nói: "Đồ Tô có từng nghe qua phương pháp song tu?"

"Song tu?" Bách Lý Đồ Tô tìm tòi trí nhớ, "Ta từng nghe sư huynh giảng qua, chính là hai người cùng lấy phương thức thần hình kiêm tu cùng nhau tu luyện, dựa vào linh lực hai người, tu vi cùng hiệu quả tăng lần. Nhưng phương pháp song tu đối với người tu luyện yêu cầu cực cao, có rất ít người tu luyện, cho nên sư huynh cũng không cùng nói rõ phương pháp này. "

Âu Dương Thiếu Cung gật gật đầu: "Ta từng đọc trong sách cổ ở Thanh Ngọc đàn, thấy có nhắc tới phương pháp song tu, bất quá ta đối với việc tu tiên luyện kiếm cũng không để bụng, cũng không có nhìn kỹ. Nhưng phương pháp huynh mới nói, ta liền nhớ tới, có lẽ đây là nguyên nhân duy nhất, huynh nói song tu đối với người tu luyện yêu cầu cực cao làm ta nhớ tới, tinh uẩn của chúng ta đều giống nhau, có lẽ đúng là như thế, cho ta và huynh có cơ hội song tu, sát khí của huyn mới có thể giải trừ, tu vi cũng sẽ tinh tiến."

Âu Dương Thiếu Cung phân tích có tình có lí, Bách Lý Đồ Tô nhất thời cảm thấy được mở rộng hiểu biết.

"Thì ra là thế... Thiếu Cung, huynh nói chắc hẳn là đúng!"

Bách Lý Đồ Tô trong lòng vui vẻ, nếu như phương pháp song tu này là đúng, như vậy hắn liền không bao giờ ... lo lắng về Đốt Tịch sát khí nữa. Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, thần sắc buồn bả. Hắn nhìn Âu Dương Thiếu Cung, ngữ khí không yên: "Ta từng dò xét chính mình ... Mỗi hồi sát khí phát tác trong đầu đều là trống rỗng, nhiều lần đều bắt buộc Thiếu Cung... Cũng chưa từng có hỏi qua ý tứ Thiếu Cung, làm cho Thiếu Cung bị thương..."

Âu Dương Thiếu Cung ôn hòa cười nói: "Đồ Tô suy nghĩ nhiều... Ta và huynh tình nghĩa thâm hậu, ta lại như thế nào so đo nhiều như vậy? Nếu có thể giúp được Đồ Tô, ta lại như thế nào không tình nguyện?"

Bách Lý Đồ Tô che dấu không được kích động trong lòng: "Huynh... Nguyện ý?"

Âu Dương Thiếu Cung thật sự gật gật đầu.

"Thiếu Cung!" quá mức kinh hỉ, Bách Lý Đồ Tô tiến lên ôm chặt lấy Âu Dương Thiếu Cung.

Âu Dương Thiếu Cung lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của thiếu niên, ghé vào lỗ tai hắn dặn dò: "Bất quá, việc này dù sao cũng không hợp lễ pháp, huynh không được cùng bất luận kẻ nào đề cập đến."

Thiếu hiệp một lòng đắm chìm trong suy tư "Thiếu Cung nguyện ý" tâm tình vui sướng, Âu Dương Thiếu Cung nói cái gì cũng chỉ nghe lời, liền gật đầu. Hắn với việc đoạn tụ tỉnh tỉnh mê mê, cho dù đã cùng Âu Dương Thiếu Cung hai lần thể xác và tinh thần giao hòa, cũng không biết việc này đến tột cùng ý vị như thế nào, nếu Thiếu Cung nói việc này không hợp lễ pháp, vậy thì không đề cập tới, dù sao hắn bình thường cũng trầm mặc ít nói, căn bản không muốn cùng ngoại nhân nói quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro