Một ngày tồi tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"RỐT CUỘC THÌ CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ MIN YEOK ?"

"Tôi xin lỗi thưa sếp."

"XIN LỖI SAO, CẬU NGHĨ CHỈ XIN LỖI LÀ XONG HAY SAO, CẬU LÀ GÌ NÀO, THỰC TẬP NĂM NHẤT CHO CÔNG TY NÀY CHẮC ? TÔI CỨ NGHĨ RẰNG MỘT TÊN MỌT SÁCH NHƯ CẬU SẼ LÀM TỐT ĐƯỢC VIỆC ĐÃ GIAO NHƯNG KHÔNG, HÓA RA NÃO CẬU CHẲNG CÓ GÌ NGOÀI RÁC CẢ, ĐỪNG NGHĨ RẰNG TRƯỚC ĐÂY TÔI DỄ DÃI VỚI CẬU THÌ CẬU MUỐN LÀM GÌ CŨNG ĐƯỢC NHÉ."

"Tôi xin lỗi thưa sếp, tôi đã kiểm tra danh sách khách hàng đầy đủ rồi nhưng không hiểu vì sao nó lại bị thiếu nữa, để tôi làm lại ch-"

"THÔI DẸP ĐI ! Tôi sẽ đưa cho chú Park ở phòng 3 làm, có khi còn tốt hơn là để một tên thất bại như cậu làm, giờ thì hãy cút khỏi văn phòng tôi đi, trước khi tôi đổi ý và SA THẢI CẬU." - Trưởng phòng Hwang hét lớn.

"Vâng tôi biết rồi, thành thật xin lỗi sếp."

Sau khi bị cấp trên mắng nhiếc dữ dội vì những lỗi lầm mà mình không hề làm, tôi rời khỏi khỏi cái văn phòng đó cùng với một vẻ ngoài mệt mỏi và bơ phờ, chỉ vì phải kiểm tra cái bản danh sách dài dòng đó mà từ đêm qua đến giờ tôi chưa được chợp mắt chút nào cả, chẳng biết tôi đã uống bao nhiêu cốc cà phê rồi nữa. Chuyện này xảy ra thường xuyên đến mức tôi còn chẳng thèm quan tâm đến nữa, tôi đã bị mắng không biết bao lần rồi, chẳng biết vì sao lúc nãy tôi lại cố gắng giải thích rằng mình vô tội làm gì nữa.

"Này Min Yeok à, em không sao chứ ?"

À phải, giọng nói này không thể làm vào đâu được, là của Kim Myeong Hee, người mà tôi nên xem là tiền bối trong cái môi trường công sở này, dù vào công ty không được lâu như những người khác nhưng tôi có thể biết được loại người mà mình đang làm việc cùng là gì đấy, bản thân tôi đã từng nghĩ rằng tiền bối Myeong Hee sẽ là trường hợp ngoại lệ, nhưng qua quá trình làm việc ở đây, tôi mới nhận ra rằng con người chị ta cũng chẳng khác gì những kẻ đê hèn và thấp kém mà tôi đã từng gặp cả, đừng để vẻ ngoài dễ nhìn và sự ngây thơ đó đánh lừa, chị ta có tính cách cực kỳ nhu nhược và hai mặt, tin tôi đi, chị ta sẵn sàng đeo bám và ngủ với bất kỳ ai chỉ để có được tiền và sự thăng tiến trong công việc đấy.

"Tôi không sao." - Tôi trả lời một cách mệt mỏi.

"Em không sao là chị vui rồi, cứ mặc kệ cái tên xấu tính ấy đi nhé, à sẵn tiện em có thể giải quyết giúp chị mớ hồ sơ này được không, mai là hạn chót rồi nhưng có vài phần chị không tài nào làm được cả, em giúp chị lần này nhé, dù gì lát nữa em cũng ở lại công ty mà phải không ?"

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa lại cho chị."

"Ôi cảm ơn em nhiều nhé, người gì đâu mà lại tốt bụng và dễ thương thế không biết, thương nhiều lắm đó."

Đừng có giở cái trò dễ thương đó ra trước mặt tôi, và ngưng dùng cái ngón tay bẩn thỉu đó chạm vào người của tôi đi, chỉ nhìn thấy mặt chị thôi cũng đủ làm tôi phát bệnh rồi, nhanh biến khỏi mắt tôi đi. Mà tại sao phải tỏ ra quan tâm làm gì nhỉ, chẳng phải chị ta cũng cùng một giuộc với bọn khốn đã đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi còn gì ? Đôi khi tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại bị đồng nghiệp xa lánh một cách nặng nề đến vậy, cuối cùng thì tôi đã phạm phải sai lầm gì chứ ?

Ngày 16 tháng 2
9 giờ 27 phút

Cuối cùng thì cũng giải quyết xong mớ hỗn độn của ngày hôm nay, thật đúng là một ngày làm việc mệt mỏi mà, cứ như cả cái công ty này đang muốn trèo hết lên đầu tôi ngồi vậy, cứ hễ có việc gì không nằm trong chuyên môn là lại quẳng hết cho tôi, những lúc tôi có được một chút thời gian rảnh thì cũng kiếm cớ để bắt tôi làm việc cho bằng được, nếu như không có cái mớ hỗn độn từ bọn vô công rồi nghề đó thì giờ này tôi đã được yên thân trên đệm và ngủ qua mấy giấc rồi ấy chứ, giờ ai mà nói làm việc công sở, được ngồi máy lạnh cả ngày mà sướng thì tôi sẽ không ngại gì mà đấm thẳng vào mặt người đó đâu.

Tôi tan làm vào cái giờ mà hẳn người người nhà nhà đã ngáy khò khò bên dưới những chiếc chăn ấm áp rồi ấy, trong khi đó thì tôi vẫn còn ở đây, phải lê cái tấm thân này về đến nhà thì mới được chợp mắt. Lối đi về phía chung cư nhà tôi khá đa dạng, nếu thích thì tôi có thể đi qua cầu và ngắm nhìn khung cảnh hoa lệ của thủ đô Yoon-eun trước khi về nhà, hoặc nếu như muốn rút ngắn đoạn đường đó hơn nữa thì tôi có thể đi qua một con hẻm nhỏ dẫn thẳng về phía sau của chung cư, và nếu đi qua hẻm thì tôi cũng có thể ăn nhẹ một chút mì ở cái cửa hàng gần đó trước khi về nữa.

Lần này đương nhiên tôi sẽ chọn đi qua con hẻm rồi, hôm nay tôi đã gặp phải quá nhiều rắc rối nhức đầu rồi, giờ thì cái giường nho nhỏ trong căn hộ ọp ẹp của chung cư còn tốt hơn gấp triệu lần những chiếc giường ở khách sạn năm sao nữa đấy.

Con hẻm quen thuộc hôm nay vẫn tăm tối và ẩm ướt như mọi khi, có điều cơn mưa lúc chiều hẳn đã làm cho nó thêm lạnh lẽo hơn một chút rồi, đi vào hẻm được một lúc, tôi trông thấy một người nào đó đang nằm dưới đất, sợ rằng mình đang bị hoa mắt vì áp lực công việc nên tôi đã dùng đèn pin từ điện thoại để kiểm tra thử, và không, tôi không hề bị hoa mắt hay gì cả, đó thật sự là một người đàn ông, không biết vì lý do gì mà anh ta lại nằm ở đây dưới thời tiết lạnh giá thế này.

Toàn thân anh ta nóng bừng, đôi mắt thì trợn trắng lên nhìn rất sợ và cứ co giật liên hồi, tôi đã thấy rất nhiều thứ như thế này trên phim ảnh, nhưng ngoài đời thực thì nhìn kinh dị hơn nhiều ấy, bản thân tôi không hề muốn dính dáng gì đến con người xa lạ này cả, nhưng bên cạnh đó tôi cũng thể nào bỏ mặc anh ta nằm chết cóng ở đây được.

Sau một hồi phân vân, tôi đã quyết định dùng điện thoại để liên lạc đến một bệnh viện gần đó nhằm cứu sống anh ta, mong là điều này sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện để tôi có thể về nhà và đánh một giấc, nhìn anh ta lúc ấy khiến tôi nghĩ nằm bẹt dưới đất như vậy và ngủ có khi lại là một ý hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro