Vụ va chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 phút sau cuộc gọi khẩn cấp đó, tôi dần dần nhìn thấy hai chiếc xe với những ánh đèn nhấp nháy chạy đến, cảm giác khi nhìn thấy những chiếc xe đó thật là nhẹ nhõm làm sao, dù mệt mỏi và buồn ngủ đến thế nhưng khi phải ở cạnh một con người không chết cũng không tỉnh như vậy đúng là chẳng dễ chịu chút nào.

Chiếc xe cứu thường nhanh chóng dừng lại trước con hẻm và một vài nhân viên y tế vội vàng xuống xe, người thì vội lấy cáng cứu thương, người còn lại thì chuẩn bị thuốc và một số dụng cụ để sơ cứu cho nạn nhân, đi cùng với những người đó còn có thêm hai sĩ quan cảnh sát nữa.

Các nhân viên y tế sau khi xem xét tình hình cho người đàn ông kia đã đặt anh ta lên cáng rồi đẩy vào trong xe cứu thương, trong lúc đó thì tôi được hai sĩ quan kia hộ tống lên xe và sau đó chúng tôi nhanh chóng phóng thẳng đến bệnh viện, quả thật đây đúng là trải nghiệm có một không hai trong đời tôi đấy, tôi chưa từng được ngồi trong xe tuần tra bao giờ cả, nhưng việc ngồi ở ghế sau của xe khiến tôi cảm thấy mình giống như là một tên tội phạm ấy, dù sao thì tôi cũng không có quyền phàn nàn gì cả vì còn phải trả lời vô vàn câu hỏi của hai sĩ quan này nữa.

Giờ tôi mới hiểu cảm giác bị thẩm vấn nó khó chịu như thế nào rồi, họ hỏi tôi lý do vì sao lại có mặt tại hiện trường vào lúc tối muộn thế này, họ còn hỏi rằng liệu tôi có quen biết gì với nạn nhân hay không, nói thật là những câu hỏi đó cứ liên tục ập đến khiến cái đầu đang mệt mỏi vì áp lực công việc của tôi lại càng thêm quay cuồng hơn nữa, mãi cho đến khi chúng tôi đến bệnh viện thì họ mới buông tha cho tôi đấy.

Quang cảnh bệnh viện lúc này khác hẳn mọi ngày thật, có lẽ đã muộn rồi nên ngoài chúng tôi ra thì nơi đây cũng chẳng còn ma nào nữa cả, trong khi các bác sĩ được hội chuẩn đến phòng bệnh của người đàn ông nọ thì tôi phải ở lại phòng chờ cùng với hai sĩ quan cảnh sát kia, dù là nhân chứng nhưng khi ở bên hai sĩ quan này, tôi vẫn cảm thấy như mình đang bị bắt giữ vì phạm phải một tội ác nghiêm trọng nào đó vậy.

"Một ngày vất vả phải không anh bạn ?" - Một sĩ quan cảnh sát với điếu thuốc vừa châm trên tay quay sang hỏi tôi.

"Vâng cảm ơn anh, cũng hơi mệt một chút thôi ạ." - Tôi trả lời một cách thều thào.

"Xin lỗi vì lúc nãy đã hỏi anh khá nhiều thứ trên xe nhé, chúng tôi biết là anh đang rất muốn thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi nhưng mong anh hãy hợp tác với chúng tôi thêm một chút nữa, các thanh tra từ sở sẽ đến đây sớm thôi."

"Vâng không sao cả, tôi chưa muốn thư giãn lắm đâu sĩ quan ạ, giờ về nhà cũng chán lắm...haha."

Min Yeok ơi là Min Yeok à, mày biết việc mày tệ nhất là việc gì không ? Nói dối đấy, dù có tập nhiều đi nữa thì cũng chẳng thể giỏi hơn chút nào cả.

"Ý anh là sao cơ ?" - Im đi Lee Min Yeok, sao hôm nay mày lại thích chuốc lấy rắc rối vào người thế hả.

"À thì, hiện giờ ở sở cảnh sát đang gặp một chút khó khăn."

"Khó khăn sao, khó gì vậy sĩ quan ?" - Đã bảo là im đi rồi mà, Lee Min Yeok, sao mà mày nhiều chuyện quá vậy.

"Anh không xem tin tức trên TV sao, đêm qua đã xảy ra một vụ va chạm trên quốc lộ 21 đấy."

"À không, tôi đi làm về khá muộn nên cũng chẳng để ý tin tức gì cho lắm."

"Tôi không trực tiếp ở hiện trường nhưng nghe đồng nghiệp nói rằng chiếc xe tải trong vụ va chạm đã tông trúng một thứ gì đó ấy, có vẻ như là một cú tông rất mạnh, mạnh đến mức đầu xe còn bị hóp lại nữa kìa, nhưng nạn nhân thì chẳng thấy đâu cả, chỉ sót lại một mẩu thịt đầy máu trên đường thôi."

"Thật sao, vậy chắc hẳn người tài xế lái xe tải đang bị say rồi."

"Không đâu anh ạ, nồng độ cồn của ông ta ở mức thấp, nhưng điều mà tôi lo ngại nhất là thứ đã bị tông trúng kìa, nếu bị tông đến mức hóp cả xe, rơi cả thịt ra mà vẫn còn đi tiếp được thì chắc là quái vật rồi." - Người sĩ quan còn lại cũng nói.

"Vậy ý các anh nạn nhân bị tông trong vụ va chạm không phải là người hay sao ? - Dù đã giấu nhưng cách nói của tôi vẫn có một chút mỉa mai đấy.

"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, nghe đồn là bên pháp y đã giám định mẩu thịt kia nhưng chưa thể tìm được bất kỳ DNA nào khớp cả, cũng vì chuyện đó mà giờ cả sở cảnh sát đang rộ lên hàng tá tin đồn thất thiệt đấy."

Vụ va chạm kỳ lạ trên quốc lộ sao, cũng sẽ chẳng thành vấn đề gì nếu như nạn nhân chịu ở lại hiện trường nhỉ, trước giờ tôi có nghe đến khá nhiều vụ va chạm nghiêm trọng như thế này rồi, nhưng trường hợp mà hai sĩ quan này đang nói đến thì đúng là kỳ quặc thật, dù sao thì đó cũng chẳng phải là vấn đề mà tôi cần phải quan tâm làm gì cả, mấy chuyện như thế này thì nên để cho thanh tra cảnh sát và mấy nhà khoa học gì đó lo liệu thì hay hơn, tôi chỉ là một công dân lương thiện có đóng thuế đầy đủ thôi mà, giờ chỉ mong là mấy tên thanh tra mà hai sĩ quan kia nhắc đến lúc nãy sẽ không gây khó dễ gì cho tôi thôi.

"NÀY CÁI TÊN ĐẦN KIA, NÓI GÌ THẾ HẢ ?"

Ôi tai tôi, tiếng hét đó từ đâu vậy ? Nó vọng ra từ phía lối vào của bệnh viện à, đúng là một tiếng hét lớn và điếc tai đấy, nó còn hơn cả tiếng của tên sếp ở công ty tôi nữa đấy, từ lối vào bệnh viện, tôi trông thấy hai người đàn ông mặc vest đen nhanh chóng tiến vào nơi tôi và các sĩ quan cảnh sát đang ngồi, một người đang cầm trên tay xấp hồ sơ bất ngờ đập vào đầu của viên sĩ quan vừa nói chuyện với tôi, sau cú đập, người đàn ông kia quát vào mặt viên sĩ quan kia :

"NÀY SĨ QUAN, ANH CÓ BIẾT LÀ MÌNH VỪA NÓI GÌ KHÔNG HẢ ?"

"Tôi xin lỗi...thưa thanh tra Won."

"Đã nói biết bao lần là chưa xác minh đầy đủ gì thì đừng có mà nghe theo mấy cái lời đồn đó rồi mà, sao mà đần thế hả ?"

"Tôi xin lỗi thưa thanh tra...tôi không nghĩ là các anh sẽ đến sớm--"

"CÁI GÌ ? Ý anh là nếu tôi mà đến trễ hơn thì hai anh sẽ kể tất tần tật hết mọi thứ trong nội bộ ra cho thế giới biết à ?"

"Được rồi Byeong Nam à, anh đừng to tiếng nữa, còn để cho bệnh nhân ở đây ngủ nữa chứ."

"À phải rồi, một thanh tra gương mẫu như cậu Jong Yeon Suk đây thì có quyền được phê phán tôi chứ nhỉ, muốn tôi đập vào đầu cậu không hả thằng nhãi này ?"

"Gì chứ, tôi chỉ nhắc anh nhỏ tiếng đi cho người khác ngủ thôi mà cái tên côn đồ này."

"Hừ, mà này cậu kia, cậu là người đã phát hiện ra người đàn ông kia phải không hả ?"

Người đàn ông có tên Byeong Nam quay sang phía tôi và hỏi, cái dáng vẻ bặm trợn cùng với khuôn mặt nhìn như một tên nghiện hút này là một thanh tra sao ? Quả thật câu thành ngữ "Đừng đánh giá sách chỉ qua bìa của nó" đúng là không sai một chút nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro