Bản tin khẩn cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này cậu kia, có nghe tôi nói gì không đấy ?" - Thanh tra Byeong Nam vẫn gọi tên tôi dù tôi đang cố hết sức để tránh cái đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

"À vâng, phải, là tôi đây, tôi là người đã phát hiện ra người đàn ông đó."

"Hừ, đầu óc cậu để ở đâu vậy, qua bên này một chút đi, chúng tôi có vài câu cần hỏi cậu đấy, nhanh lên."

Ôi tôi không muốn sang bên chỗ hai tên thanh tra kia chút nào cả, đúng hơn là không muốn chạm mặt cái tên thanh tra Byeong Nam đó, thà cứ ở lại với hai sĩ quan này mãi còn tốt hơn gấp vạn lần là qua bên đó nữa, nhưng biết làm sao được, nếu muốn giải quyết nhanh đống rắc rối này thì tôi chẳng còn cách nào khác ngoài hợp tác cả.

"Được rồi anh bạn, tôi sẽ hỏi thật nhanh để không làm mất thời giờ của cậu, vì vậy hãy cố gắng trả lời cho đầy đủ vào, hiểu chứ ?"

"Vâng thưa thanh tra, tôi hiểu rồi."

"Tốt, cậu có phải là Lee Min Yeok 29 tuổi, hiện đang sống ở một chung cư gần đây không ?"

"Vâng thưa thanh tra."

"Đưa tôi địa chỉ chung cư xem nào, mà khoan đã, có phải cậu sống ở Blue-Jyeon không ?"

"À không thưa thanh tra, tôi đang sống ở chung cư Remun ạ."

"Vậy à, thế mà tôi cứ tưởng là cậu sống ở Blue-Jyeon đấy chứ, trông cậu cũng thuộc dạng giàu có mà nhỉ, haha."

Người ta nói rằng chung cư Blue-Jyeon là một trong những cái chung cư cao cấp và đầy đủ tiện nghi bậc nhất ở cái thủ đô Yoon-eun này, dù có nằm mơ đi nữa thì tôi cũng không dám nghĩ là mình có đủ điều kiện để sống ở cái nơi xa xỉ đó đâu, nếu so sánh giá cả giữa mấy ngôi nhà hiện đại vài tỷ won đang được rao bán với chỉ một căn phòng ở chung cư Blue-Jyeon thôi thì sự chênh lệch là rất lớn đấy.

Đối với một tên nhân viên quèn như tôi thì dù có làm việc cật lực đến mất ăn mất ngủ cũng chẳng có nổi cơ hội để bước vào đó nữa chứ đừng nói gì đến việc thuê phòng, mà nó cũng không phải là vấn đề vì tôi cũng chẳng kén chọn gì chỗ ở cho lắm, miễn sao nơi đó rẻ, sạch và đủ yên tĩnh thì dù có là đâu đi nữa thì tôi cũng có thể ở được, vả lại tôi vốn ở một mình nên cũng đâu cần phải sang trọng hay bắt mắt làm gì, tôi nào có bạn bè đâu mà mời đến chứ.

"Được rồi, lúc nãy hai sĩ quan kia có cho tôi biết một vài điều về lời khai của anh rồi, nhưng nó vẫn chưa cụ thể cho lắm nên giờ phiền anh hãy trình bày lại một lần nữa cho chúng tôi nhé."

"Vâng thưa thanh tra."

"Tốt lắm, này Yeon Suk, tôi ra ngoài hút thuốc một lát rồi lên kiểm tra tình hình nạn nhân đây, cậu bắt đầu trước đi nhé." - Nói rồi thanh tra Byeong Nam chậm rãi tiến ra ngoài.

"Ừm, ta bắt đầu thôi, theo như lời khai lúc trước thì anh nói rằng mình đang trên đường từ công ty về và tình cờ phát hiện ra người đàn ông kia phải không ?"

"Vâng thưa thanh tra."

"Lúc đó cũng đã gần 10 giờ đêm rồi, có việc gì mà anh phải ở lại công ty đến tận tối muộn thế ?"

"Vì công ty còn chút việc nên tôi buộc phải ở lại để hoàn thành cho xong rồi mới về ạ."

"Được rồi, vậy anh Lee đây không có bất kỳ mối quan hệ nào với nạn nhân đúng chứ ?"

"Vâng ạ, tôi không hề quen biết gì anh ta cả."

"Cho tôi hỏi một câu này, trước đây anh có thấy anh ta lần nào chưa ? Tôi chỉ nghĩ liệu anh ta có phải là người sinh sống ở khu vực này hay không, vì tại hiện trường anh ta chẳng có bất kỳ giấy tờ hay chứng minh gì cả nên chúng tôi khó mà xác định được danh tính, anh hiểu chứ ?"

"Vâng tôi hiểu thưa thanh tra, điều này thì tôi cũng không rõ lắm vì tôi rất ít khi ra ngoài, nhưng theo cá nhân tôi nghĩ thì có lẽ anh ta không phải là người ở đây đâu ạ."

"Làm sao anh dám chắc điều đó ?"

"À thì...tôi nghĩ là do trang phục của anh ta, nó trông khá là cũ kỹ và lỗi thời rồi, vả lại trông nó cũng không hợp thời trang cho lắm."

"Vậy à, tôi hiểu rồi, có thể anh ta là người dân địa phương không biết chừng."

"..."

"Được rồi anh Lee, tôi nghĩ bấy nhiêu câu hỏi đó là đủ, cho đến khi anh ta tỉnh lại thì, chờ tôi một chút...Alo, có chuyện gì vậy thanh tra Nam ?"

"Sao cơ ? Nguy cấp à, nhưng vừa nãy anh ta-...được rồi, tôi đến ngay đây."

Có chuyện gì với người đàn ông kia thế nhỉ ? Chẳng phải giờ là hơi sớm khi có kết quả từ bác sĩ à, mà sao nét mặt của thanh tra Yeon Suk lại nghiêm trọng quá vậy, có thể giải thích cho tôi được không thế, này thanh tra, liệu tôi có vào tù chỉ vì đưa anh ta vào viện không đấy ?

"Anh Lee à."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy thanh tra ?" - Cái gì vậy ? Không, đó không phải là câu mà mày nên hỏi vào lúc này đâu Min Yeok à

"Nhanh nào, đi với tôi đến phòng bệnh của nạn nhân một lát."

Trong khi vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì thanh tra Yeon Suk và tôi đã vội vã chạy lên tầng hai của bệnh viện rồi, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ như nó liên quan đến người đàn ông mà tôi vừa giúp đỡ, có phải anh ta đã chết rồi không ? Không, không thể nào được, nhìn kiểu gì thì anh ta cũng rất khỏe mạnh mà, chắc chỉ là bị sốc thuốc hay là thứ gì đó tương tự thôi, phải không vậy ?

"Này Yeon Suk, cậu ở chung cư Remun, lại đây." - Thanh tra Byeong Nam đã gọi chúng tôi ngay khi cả hai vừa đến nơi, ít ra thì anh ta cũng phải nhớ tên tôi chứ nhỉ, nó còn dễ nhớ hơn của thanh tra Yeon Suk nữa mà, nhưng tại sao tôi lại phải quan tâm đến chuyện đó thế, chẳng phải ta đang có vấn đề quan trọng hơn hay sao ? Đúng là người duy nhất đứng đầu trong việc dở hơi chỉ có thể là tôi mà thôi.

"Nạn nhân sao rồi anh Byeong Nam ?" - Thanh tra Yeon Suk vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

"Tôi không biết nữa, lúc nãy bác sĩ có ra báo rằng nhịp tim của anh ta đang giảm xuống rất nhanh, họ vẫn đang cố gắng hết sức nhưng không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo."

"Vậy giờ cả ba chúng ta sẽ đợi kết quả sao ?" - Cái gì nữa vậy Min Yeok ? Mày không thể ngừng chõ mõm vào việc của người khác à, rốt cuộc thì mày muốn hành hạ cuộc đời của mày thêm bao nhiêu lần nữa mới đủ đây ?

"Phải, nhưng chỉ tôi và thanh tra Yeon Suk ở lại thôi, cậu có thể về nhà được rồi cậu chung cư Remun."

"Không sao đâu thưa thanh tra, tôi nghĩ tôi sẽ ở lại thêm một-."

"Cái cậu này, giờ cũng muộn lắm rồi đấy, cậu nên về nhà đi chứ, nếu có thông tin gì thì chúng tôi sẽ liên lạc lại sau cho cậu mà.

"Anh Byeong Nam nói đúng đấy, anh nên về nhà trước đi anh Min Yeok."

"Sếp, các anh mau lại đây xem tin tức này." - Viên sĩ quan vừa nói chuyện với tôi lúc nãy bỗng tức tốc chạy đến và thông báo.

"Toàn thể người dân chú ý, như đã đưa tin vào lúc 9 giờ tối đêm hôm qua, tại quốc lộ 21 đã xảy ra một vụ va chạm giao thông kỳ lạ, tuy vẫn chưa có báo cáo rõ ràng về thương vong và thiệt hại nhưng phía cảnh sát cho biết đã thu giữ được một mẩu thịt tại hiện trường, mẩu thịt này hiện vẫn đang trong quá trình phân tích, bước đầu cơ quan pháp y cho biết mẩu thịt này rất có thể thuộc về một con chó hoang, thứ mà cơ quan chức năng tin rằng là nguyên nhân chính đã dẫn đến hai cái chết bất thường của một người đàn ông lớn tuổi vào lúc 11 giờ đêm hôm qua và một người phụ nữ trẻ vào rạng sáng ngày hôm nay.

Trước tình hình đó cảnh sát và đội kiểm soát động vật tại thủ đô Yoon-eun đã mở một cuộc tìm kiếm quy mô lớn vào trưa ngày hôm nay, nhưng cuộc tìm kiếm này đã kết thúc mà không đem lại được kết quả gì khả quan, đội kiểm soát động vật cho biết nếu trong trường hợp nó là một con chó hoang bị dại, nó có thể trở thành một mối nguy hiểm cho người dân tại thủ đô. Chính vì lý do đó mà sở cảnh sát Yoon-eun cho biết sẽ siết chặt an ninh và khuyến cáo người dân hãy hạn chế ra đường cho đến khi vụ việc được giải quyết, đây là yêu cầu từ sở cảnh sát Yoon-eun nhằm phòng tránh và giảm thiểu tối đa thiệt hại về người và của sau khi ghi nhận hai trường hợp tử vong kể trên, rất mong toàn thể người dân Yoon-eun hãy bình tĩnh và tuân thủ chấp hành theo nội quy mà cơ quan chức năng đã đề ra, bản tin khẩn cấp xin được kết thúc tại đây."

"..."

"Vậy là sao thế thanh tra Byeong Nam, cái thứ đó có thật là chó không ?" - Viên sĩ quan quay sang thanh tra Byeong Nam và hỏi.

"Không phải là chó thì là mèo à tên đần này ? Thật là hết nói nổi mà, hết đám người biểu tình làm suy thoái kinh tế thì giờ lại đến mấy con chó chạy loạn, chả biết cái nhà nước này có giúp ích được gì cho người dân không nữa, đến cả cái việc đơn giản như là giữ chó mà cũng có người phải chết thì thử hỏi xem họ có làm được cái gì ra hồn không chứ ?" - Thanh tra Byeong Nam nhìn vào màn hình TV và liên tục mỉa mai nhà nước của mình, anh ta nói ra những lời đó với một giọng điệu cực kỳ thoải mái, cứ như là anh ta đang trút hết tất cả mọi mệt nhọc và phiền toái của mình lên đầu nhà nước vậy.

"Chào bác sĩ, tình hình của nạn nhân như thế nào rồi ạ ?" - Sau khi bản tin kết thúc, thanh tra Yeon Suk đã quay lại phòng bệnh và vị bác sĩ bên trong bất ngờ đi ra.

"Chúng tôi rất tiếc, nhưng nạn nhân đã không thể qua khỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro