Chương 29: Lâm Hạ Thiên nói :" Đột nhiên biết làm !"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở về căn hộ, Tô Lô phát hiện trên mặt đất có một chút mảnh sành bị vỡ, cô hỏi Lâm Hạ Thiên :" vừa nãy không phải là anh ở nhà phát giận lật bàn đó chứ ?"
Lâm Hạ Thiên nhấc vai, lắc đầu :" không có ".
Tô Lô quay người đi vào bếp uống nước, thuận tiện liếc qua thùng rác, hừm, rất sạch sẽ, không có vết tích. Cô ngồi bên cạnh Lâm Hạ Thiên :" anh ăn cơm chưa ?"
" ăn rồi ".
" ăn cái gì ?"
" canh thịt bò ".
" không phải nói là làm bắp cải chua sao ?"
"..."đè nén muốn chết được, " không biết thì không làm"
" em thử làm cải chua rồi, nhưng mà rất khó ăn ."
" món này không phải người thường nào cũng làm được, phải nắm được phân lượng giấm mới ngon."
" đúng vậy, em không nắm được phân lượng giấm. Dưới lầu có quán ăn cũng làm món này, nhưng mà ăn dở." Nói xong cô lại thở dài.
Liếc cô một cái :" ... Em bây giờ muốn ăn hả ?"
" ừ, rất muốn ăn !" trong mắt rất mong chờ.
" anh làm cho em ăn! Của anh làm ăn rất ngon !"
" được, thuận tiện làm giúp em mì đi !"
" Tuân lệnh!" nói xong, người nào đó phi thẳng vào bếp bắt đầu bận rộn, rửa rau, nồi, hương liệu... Hai mươi phút sau, một dĩa to cải chua thơm ngon cùng với một dĩa mì xào hành người nào đó cực kì vui rạo rực dọn ra bàn ăn.
Tô Lô đã dọn chén đũa xong, đưa cho anh đũa. Nhưng anh nói :" anh làm là cho em ăn !"

Tô Lô kéo anh ngồi xuống :" ăn chung với em được không ?" mặt mỉm cười .
Tô Lô cằm đũa lên gắp một miếng cải nếm thử :" uhm, anh làm ăn rất ngon !"
Lâm Hạ Thiên hớn hở ăn một ngụm :" đương nhiên rồi,  kỹ năng cao chuyên nghiệp mà, còn có thể không ngon sao ?"
Tô Lô lại gắp một miếng, chậm chạp hỏi :" không phải là anh không biết làm sao ?"
" ớ..." miệng muốn cứng như vịt :" đột nhiên biết làm !"
Trong mắt Tô Lô lộ ra sự khen ngợi :" anh thật lợi hại " gắp một miếng cải chua đưa đến miệng anh, " nè, thưởng cho anh !"
Lâm Hạ Thiên mở miệng nhận đồ ăn đút, mắt vui đến híp lại, miệng ngọt như chứa đầy mật ong :" cám ơn..." lại đột nhiên phát hiện cô buông đũa xuống, khẩn trương hỏi cô :" sao lại không ăn ? Không thích sao ?"
Tô Lô mang dĩa mì di chuyển đến trước mặt anh :" em thích, nhưng mà nhớ ra buổi tối ăn quá nhiều *ngón chân sẽ mập. Vì vậy , anh ăn giúp em đi."
(* theo từ điển dịch là ngón chân)
Ngón chân lại mập !
Lâm Hạ Thiên thấy rõ trong mắt cô,nhưng cũng không dám ép cô ăn. Sau đó bắt đầu miếng to miếng nhỏ ăn mì.
Uhm...thực ra buổi tối chưa ăn anh cũng rất đói...
Anh ăn xong, Tô Lô cũng tắm rửa xong và quay về phòng. Lúc đóng cửa lại bị một bàn tay chặn lại.
" Lâm Hạ Thiên, bây giờ tối rồi, mọi người cũng ngủ rồi. Xin thả tay ."
" không."
" chúng ta nói chuyện đi "
" hai người mỗi người một phòng. Không cho phép la cà. Mười giờ cấm cửa. Không được mặc hở hang. Cấm hút thuốc uống rượu. Cự tuyệt động tay chân tùy tiện. Muốn làm những động tác thân mật cần phải trân cầu sự đồng ý của đối phương. Anh nhớ hết ! Nhưng anh ăn no quá, còn chưa tiêu hóa hết, bây giờ mà nằm thì sẽ cấn bụng. "
" vậy anh tìm em cũng vô dụng, em cũng không có cách nào giúp anh tiêu hóa, anh có thể đến phòng khách tập thể dục một chút để cho tiêu hóa."

All Look A Bit Similar?
LEARN MORE→
" ăn no tập thể dục sẽ bị viêm ruột thừa, anh không muốn vì để tiêu hóa mà làm phiền em đưa anh đi bệnh viện. "
" vậy anh ra ban công  hóng gió đi có gió thổi tiêu hao nhiệt lượng thúc đẩy tiêu hóa, cái này không bị viêm ruột thừa ."
" nhưng gió thổi sẽ cảm.mạo vẫn phải đi bệnh viện."
Tô Lô đứng ở chỗ khe cửa liếc người đàn ông này :" anh muốn thế nào ?"
" em để anh vào với em kể chuyện vài câu, rất nhanh thúc đẩy tiêu hóa ."
"..." miệng động một chút năng lượng nhiều vậy đi đâu mà tiêu cho hết , ai.....
Thấy chân tay cô thả lỏng, Lâm Hạ Thiên lập tức đẩy khe cửa một chút, giống như con cá len lỏi trượt vào phòng Tô Lô. Sau đó nhảy lên giường cô nằm. (*)
(* còn một câu nữa mà đọc không hiểu nên bỏ qua )
Mặt Tô Lô lúc này đen như mực tàu :" không phải anh nói nằm sẽ bị cấn bụng sao ?"
Ai mà biết tên đàn ông này đã chiếm nửa cái giường của Tô Lô còn mặt dày giải thích :" một người nằm thì bị, hai người nằm thì không bị ."
Tô Lô chạy nhanh đến bóp cổ anh :" anh còn có thể vô lại như vậy !"
" có thể " Lâm Hạ Thiên khó thở vẫn để mặc cô bóp cổ, trên mặt bày rõ thái độ dù có bị bóp chết thì anh cũng chết trên giường của cô.
Tô Lô thả lỏng tay, cô biết cùng tên vô lại này cãi nhau là hành động ngu ngốc, ngay lập tức cô lười để ý anh.
Nhưng Lâm Hạ Thiên là ai chứ, anh là tên vô lại, mà còn là con cáo già vô lại. Anh nhìn thấy đây chínhlà cơ hội chuẩn xác. Lúc Tô Lô bỏ ý định thả lỏng tay, Lâm Hạ Thiên hai tay nắm lấy khủy tay cô, nhẹ nhàng kéo cái, dễ dàng đem cô áp vào ngực mình. Không đợi cô phản ứng lại, ngay lập tức hai tay hai chân anh giống như gấu trúc ôm cây ôm chặt lấy cô.
Tô Lô sợ hãi chống cự.
Đã từng thấy qua gấu trúc rớt từ trên cây xuống bàn,Lâm Hạ Thiên càng bó chặt Tô Lô, bên miệng lại dịu dàng cất tiếng : " heo con, em biết rõ anh không có giết được em, kêu lớn tiếng như giết heo để làm gì ?"
Tô Lô một chút cũng không dám kêu.
Cô đạp hai cái, phát hiện căn bản không cách nào lay động anh dù nhẹ nhất. Hết hơi, không chống cự nữa. Nhưng mà nhìn tư thế của hai người lúc này thực sự... " Lâm Hạ Thiên lần sau anh có muốn vô lại có thể đổi tư thế khác ưu nhã hơn không ?"

Lâm Hạ Thiên biết rõ tình huống của Tô Lô, biết cô không ngoan cường chống trả nữa, nên buông lỏng một chút, sợ ghìm quá cô không thoải mái. Nhưng vẫn giữ tư thế gấu trúc ôm cây :" tư thế này không ưu nhã ? Anh thấy rất ưu nhã mà ."
Tô Lô thật sự muốn mình có thể  có thêm đôi mắt ở sau đầu để giúp cô trở người .
Tóc của cô thật mềm mượt, Lâm Hạ Thiên dán mặt mình lên tóc cô rồi xoa xoa, làm tỏa ra hương thơm thoang thoảng từng cơn truyền đến mũi anh. Hít sâu một hơi, mùi hương mang theo hơi thở thơm ngọt của cô. Lâm Hạ Thiên vừa thỏa mãn lại thoải mái than cái.
Tô Lô không nhìn thấy được biểu hiện của Lâm Hạ Thiên, nhưng nghe thấy tiếng than thoải mái của anh. Trái tim ngay lập tức trở nên dịu dàng, cơ thể cũng tự ý thả lỏng. Lâm Hạ Thiên thấy cổ của cô thấp thoáng lộ ra sau tóc, miệng theo tiềm thức hôn lên chỗ sạch bóng đó. Hôn một cái, rồi lại một cái, nhịn không được lại hôn một cái. Tay không thể kiềm chế, mà di chuyển đến lớp quần áo đang che chắn trên người cô.
Tô Lô phản xạ có điều kiện bắt lấy cái tay đang rục rịch của anh.
Lâm Hạ Thiên để mặc cô nắm, cũng không có lập tức thoát ra khỏi sự ngăn chặn của cô, chỉ là gia tăng lực hôn đối với cô.
Tô Lô lờ mờ cảm nhận lưỡi của anh đang chạm vào nơi nào đó hiện ra rất rõ ràng ngay trước mắt. Hơi thở nóng hổi từ mũi anh phụt ra trên da cô, giác quan đột nhiên trở nên mẫn cảm. Từ từ, Tô Lô cảm nhận được một chút đè nén từ thân thể anh, lưỡi di chuyển từ phía sau cổ ra bên hông cổ, nơi đó không bị tóc che phủ, cảm nhận rõ ràng phần lưỡi ấm nóng của anh. Tô Lô hít một cái, tay cũng không còn sức lực.
Lâm Hạ Thiên dễ dàng thoát li khỏi sự ngăn chặn của cô, tay tiếp tục sờ lên người cô, chầm chậm sờ lên ngực, sau đó nán lại ở cái chỗ mềm mại này.
Tô Lô cả người không còn sức dựa vào người anh.
Lâm Hạ Thiên nói chuyện giọng có chút khàn :" bà xã..."
Giọng Tô Lô cũng giống như anh :" ....uhm ?"
" anh muốn biết tối hôm qua em ở Tô gia đã xảy ra chuyện gì ?"
"..."
" bà xã... Nói cho anh biết ..."
"...."
Lâm Hạ Thiên nhẹ nhàng kìm nén, trườn đến phía trước mặt Tô Lô. Nhìn thấy ánh mắt cô lờ mờ, con ngươi phảng phất óng ánh ánh sáng sao, Lâm Hạ Thiên nhịn không được liền hôn lên đôi mắt. Trong lòng dịu dàng giống như là bản năng vậy, chầ chậm mang sự dịu dàng đó đặt lên chóp mũi, trên lưỡi.
Tô Lô cảm giác được nụ hôn của anh lượn lờ giống như lông chim, nhẹ nhàng trượt trên da cô.
Âm thanh dịu dàng thốt ra từ miệng Lâm Hạ Thiên :" Tô Lô, anh hi vong em có thể tin tưởng anh, anh muốn em...ỷ lại vào anh một chút ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro