Chương 28: Hạ Thiên nói: " Cảm ơn anh đã đưa cô ấy về nhà "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ấy là bạn trai của em, Lâm Hạ Thiên.
Anh ấy là bạn trai của em, Lâm Hạ Thiên...
Lâm Hạ Thiên cảm thấy tai mình có chút ù, câu nói này cứ lặp đi lặp lại ong ong trong màng nhĩ của anh. Đây là lần đầu Tô Lô ở trước mặt người khác, chính thức giới thiệu thân phận của anh. Giờ khắc này, Lâm Hạ Thiên cuối cùng cũng cảm nhận được loại khoan khoái dễ chịu như trời sáng. Ví dụ như căn bệnh mãn tính nghẹt mũi mười mấy năm, mũi đột nhiên lúc này hít thở được thông thoáng. Lại nói giống như giao thông trong thành phố lớn, vào giờ cao điểm tan ca luôn kẹt xe kẹt cứng không thể di chuyển hay chen lấn được, rồi đột nhiên vào một ngày nào đó,đi đường vào giờ kẹt xe, lại phát hiện tốc độ xe lại có thể đạt đến tốc độ lạng lách, làm cho người phấn khởi như đang ở trong mơ.
Loại cảm giác này, gọi là hoang tưởng.
Lâm Hạ Thiên không để mình mất hồn quá lâu, vì anh nhìn thấy Lý Diễn Minh đang đặt cái nhìn lên người của mình. Anh đứng bên cạnh Tô Lô, nhẹ nhàng theo tự nhiên mà ôm eo cô, mỉm cười, hướng về phía Lý Diễn Minh duỗi tay ra :" cám ơn anh đã đưa cô ấy về nhà ".
Lúc nói ra hai chữ về nhà, Lâm Hạ Thiên cảm thấy tiếng trung của mình thì ra lại có thể nói hay và phát âm rõ như vậy.
Lý Diễn Minh đờ đẫn nửa giây mới hoàn hồn, biết mình có chút thất lễ, liền vội vàng bắt tay Lâm Hạ Thiên :" đừng khách sáo ". Anh ta nhịn không được liền tiếp tục liếc nhìn hai người trước mặt.
Lâm Hạ Thiên đứng sau Tô Lô nửa bước, tay vịn eo cô, nét mặt tươi sáng lại mang theo tình nguyện bảo hộ ở phía sau Tô Lô. Nhưng Tô Lô cũng rất tự nhiên nhẹ nhàng dựa vào anh, ngoan ngoãn dịu dàng, vùng trán giữa lông mày vô thức bộc lộ vẻ điềm tỉnh trút bỏ sự xa lánh hằng ngày. Hình ảnh này đạt đến thiên tiên phối trong truyền thuyết, tiên phàm quấn quýt, tự nhiên tác hợp.
Lý Diễn Minh biết, nếu như đây là một trận chiến, không cần mình ra trận, kết quả thắng bại của trận chiến đã phân rõ, không tốn một binh một tốt nào, anh ta đã thua triệt để.
Không tiếp tục nói gì, anh ta nhẹ giọng chào tạm biệt, sau đó lái xe đi.
Tô Lô nhìn thấy bóng xe đã khuất, trong lòng tinh thần có nhiều chuyển biến. Cô quay đầu hỏi Lâm Hạ Thiên :" anh không ở trong nhà, xuống đây làm gì ?"

Lâm Hạ Thiên lập tức phê bình :" em còn nói, biết rõ có gió mùa thu thổi rồi mà cũng không mặc áo khoác đi ra đường !" nói xong thì do thám bàn tay ấm áp của Tô Lô, sau đó đem áo khoác trong tay khoác lên vai cô.
" anh hồi nãy ở hành lang bên kia lén làm cái gì?"
"..." anh đâu có lén lút " em có phải là không tình nguyện để người ta biết anh ?"...giọng điệu so với mấy bà vợ trẻ ai oán không khác là bao.
Trong lòng Tô Lô khẽ cười :"  không phải là bây giờ đường hoàng giới thiệu anh rồi sao, *dừng lại được chưa ?"
(* câu này tra từ điển không ra nên chém bừa)
Lâm Hạ Thiên hừ một tiếng.
Tô Lô mỉm cười , cảm giác được toàn thân có một trận gió yên bình thổi qua. Nhưng mà sự yên bình đó lại không quá nửa khắc, bàn tay đặt ở eo cô đột nhiên gia tăng sức mạnh. Tô Lô liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh :" này !"
Lâm Hạ Thiên nhìn cô với ánh mắt mang theo chút oán trách ngầm :" hai người vừa rồi làm cái gì mà nhìn nhau như thế ?"
Tô Lô không tức giận mà trả lời :" giao lưu ánh mắt ". Sau đó nhìn thấy Lâm Hạ Thiên đột nhiên nhìn mình với cái nhìn tà dâm , không cử động.
Trong lòng Tô Lô nổi da gà, vội vàng vỗ vào tráng anh một cái :" anh nhìn em như vậy để làm gì ? Quay đầu lại cho em !"
Lâm Hạ Thiên vò đầu, trong tim tức giận :" anh đang cùng em giao lưu ánh mắt !"
Tô Lô không thể không quẫn bách :" sao lại dùng ánh mắt tà dâm như vậy giao lưu..."
Lâm Hạ Thiên vén cái nón của áo khoác lên che đầu cô :" em mới tà dâm " , để cho bỏ tức anh cắn vào mũi cô được ngăn cách bởi lớp vải.
Tô Lô kêu a một cái, rồi kéo áo vùng vẫy thoát ra khỏi răng chó công kích của anh " đem cái miệng chó của anh đi ra chỗ khác !"
" miệng chó ?" Lâm Hạ Thiên cảm giác đỉnh đầu lúc này nhất định đã bốc lên một trận tức giận đến cay mắt, " vậy em cứ thử miệng chó xem mùi vị thế nào !" nói xong hai tay kéo vai cô, nhìn cô sắp phản kháng thế nào lại cái miệng chó gặm mạnh mẽ.
Tô Lô liều mạng phản kháng, cảm thấy da thịt mình vô cùng mẫn cảm khi bị anh gặm, có chút đau, có chút ngứa, cũng dần dần có chút khát. Là một loại khát vọng của xúc động dành cho anh. Tô Lô khó chịu,không ngừng đẩy anh.
Nhưng mà anh rõ ràng là càng ăn càng muốn ăn nhiều hơn, càng ăn nhiều hơn lại càng thấy ăn không đủ.  Anh cảm thấy chưa thỏa mãn với cái mũi của cô, bèn cắn lên môi, đầu của Lâm Hạ Thiên men theo đường nét mà chầm chậm trượt xuống cổ của cô, xương quai xanh. Động tình,  trong lòng cái gì cũng có thể xảy ra, cánh tay anh dần dần siết chặt.
Cộc cộc...!
Thoắt cái nghe thấy có người từ hành lang đi đến phía sau họ, là người ở trên lầu xuống đổ rác.
Tô Lô và Lâm Hạ Thiên thẹn thùng buông nhau ra, nhìn nhau, mặt đỏ như lòng đỏ trứng.
Vừa quay đầu thì bắt được tầm mắt của người đổ rác, đó là một người lớn tuổi. Thấy được cặp mắt tinh nhanh sáng suốt của người lớn tuổi nhìn họ, Tô Lô vô cùng ngại ngùng :" chào bác ..."
Lâm Hạ Thiên cũng không được tự nhiên, cái nhìn của bác gái này ngay bây giờ thực quá xuyên thấu...thùng rác cũng gần đây, anh vội vàng qua lấy túi rác trong tay bác gái nói là vứt giúp bác.
Bác gái nhìn thằng nhóc cầm túi rác chạy đi vứt,  rồi lại nhìn cô gái chưa chồng mặt ửng đỏ trước mặt. Trong lòng liền hiểu ngay, uhm, đối với người trẻ tuổi càng có thiện cảm.
Mới rồi thái độ của bà đối với hai người rất bất mãn hai người ở nơi công cộng lại làm trò kích động lòng người, bây giờ thì chuyển thành rất thấu hiểu vì loài người là động vật bốn mùa đều phát tình, đặc biệt ở độ tuổi tinh lực tràn đầy.
Tô Lô nhìn thấy sắc mặt bác gái ấm áp hơn lúc nãy, sau đó nghe thấy bà nói :" hai người nhìn rất lạ mặt ".
Tô Lô thành thực trả lời :" chúng cháu mới dọn đến chưa được mấy tháng ạ ".
Bác gái lập tức cảnh giác hỏi :" các người sống ở lầu tám hả ?"
Tô Lô ngẩn ngơ, đang định mở miệng trả lời thì nghe được Lâm Hạ Thiên đã đổ rác xong quay trở lại cướp lời nói :" không có, chúng tôi ở tầng chín "
Sắc mặt của bác gái cũng hòa hoãn :" à, không phải là căn nhà mổ thịt ở lầu tám. Lầu chín mùa hè rất nóng, may là bây giờ là mùa thu rồi. Nhưng mà buổi tối cũng không nên mở to cửa sổ, lầu chung cư này gió tây thổi rất lớn ".
Lâm Hạ Thiên liền gật đầu.
Bác gái chỉ vào cửa sổ nhà mình :" nhà tôi lầu hai, có rảnh thì ghé qua uống  canh, nhà chúng tôi mỗi ngày đều nấu canh, nhưng chỉ có hai người già uống, một nồi uống không hết. Hai người còn trẻ sự nghiệp bận rộn cần phải thường uống canh cho người đủ nước !" tám nhảm với Tô Lô xong thì tạm biệt họ đi lên lầu.
Lâm Hạ Thiên bên cạnh cũng tiễn bác gái.
Sau khi tiễn bác gái đi, Tô Lô nhịn không được cười phì một cái.
Mặt Lâm Hạ Thiên kéo thẳng, mang theo ánh mắt ẩn giận thổi qua :" em còn cười ..."
Tô Lô nhịn cười :" được rồi, không cười..." kéo tay anh đi vào hành lang rồi lên lầu, :" chúng ta về nhà thôi, chó con !"
Lâm Hạ Thiên ẩn giận đến mất kiểm soát, Lâm Hạ Thiên bình thường tung hoành ngang dọc lần đầu để cho người ta gọi là chó này chó nọ, sĩ khả sát bất khả nhục ! Đưa tay kéo Tô Lô áp vào trước ngực của mình.
Tô Lô bị áp như vậy muốn la lớn, vừa lúc Lâm Hạ Thiên mắt sắc bén nhanh tay che phủ miệng cô. Bản thân Tô Lô cũng phản ứng lại, ngay lập tức đè lên tay của anh.
Kêu không được...
Nhà của hai người bọn họ thật sự không phải mổ thịt...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro