Ch13: Có lẽ là em sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                     Tác giả : cỏ dại

                                                            Chương 13 : gặp chuyện

        Anh cứ đứng đó si ngốc nhìn cô như vậy . Cô như ở trong thế giới của mình , tất cả đều như bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại sự giao thoa của ánh đèn và cô, phối với âm nhạc đau buồn, anh chỉ cảm thấy vô cùng thương cảm, không tự chủ nắm chặt quyền, mím chặt môi cố nén kích động muốn đẩy cửa vào.

       Tiếng nhạc vang lên đến đoạn cao trào cùng lúc đó là cô kiễng chân lên rồi xoay người . Một vòng , hai vòng , ba vòng ... cô như xoay bằng sự sống bằng sinh mạng của mình .Cô như một con người sống hết mình cho ngày hôm nay , sống thật vui vẻ không lo cho mai sau .

        Cho đến khi nhạc tắt cô như biến thành một con người khác . Như mất hết mọi thứ cô ngã khụy xuống nền đá lạnh lẽo.

        Không thể kìm được lòng anh đi mở cửa , đi nhanh đến chỗ cô ngồi . Anh đỡ cô dậy mà không hề để ý đến ánh mắt hoảng hốt của cô .

     Hôm nay là một ngày buồn của cô đối với cô . Cô không muốn đi học , không muốn gồng mình lên , cô không muốn tạo cho mình một vỏ bọc . Đối với cô hôm nay là ngày duy nhất để nghỉ ngơi để có thể làm chính mình.

      Nhưng do không muốn nghĩ đến nỗi buồn nên cô muốn làm cho mình mệt . Cô không muốn làm cho mình còn sức lực để nghĩ đến chuyện khác nên cô tới đây .

    Khiêu vũ là bộ môn mà cô yêu thích . Cô muốn khiêu vũ bằng tất cả những gì mình có. Và khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc cô kiệt sức.

Ngồi sụp xuống muốn nghỉ ngơi rồi về nhà thì lại thấy cửa mở. Cô hoảng hốt nhưng sau đó nhìn thấy anh thì một cảm giác an toàn dâng lên trong lòng cô . Mà chính cô cũng không hiểu mình tại sao lại như vậy .( Là do tình yêu đó chị ơi )

         - Sao anh lại ở đây ._ Sau một lúc trầm lặng cuối cùng cô cũng lên tiếng .

- Đi ngang qua thôi._ Anh trả lời như không có gì .

- Ừ ._ Cô vẫn trả lời như vậy dù biết anh nói dối .

   Dù sao nơi hoang vắng thế này mà anh lại đi qua sao . Anh đi qua mà lại đến đúng lúc cô sụp đổ sao . Chắc là trùng hợp quá.

- Nay tôi mới biết cô khiêu vũ cũng khá đó ._ Anh không tiếc lời khen với cô . Nhưng chỉ với cô anh mới vậy thôi.

- ưkm. _Cô hôm nay thật trầm lặng .

- Nơi nay thật đẹp .

- Anh có muốn đi thăm chút không .

- Ưmk.

    Sau đó cô đưa anh đi thăm quan xung quanh . Nơi này rất rộng đó nha . Đi đến một vườn lê nhìn thấy khung cảnh đó khiến anh phải lặng người.

    Hoa lê mới có vài bông hoa đang hé nở, cả một khung cảnh chỉ màu trắng . Nhưng khi cô đi đến thì tất cả như có lại sức sống . Cô hôm nay mặc một chiếc đầm màu đỏ . Ôm sát người tôn lên được vẻ đẹp của cô. Cô như mặt trời giữa một vườn lê trắng lạnh lẽo . Cô cũng giống như mặt trời của cuộc đời anh .

     Sau khi đi thăm quan hết chỗ đó thì cũng đã xế muộn , trời đã tối . Anh đưa cô về sau một ngày dài .

         Đi qua một bờ biển thì bỗng cô bảo anh dừng lại . Dù không hiểu gì nhưng anh cũng làm theo .

        Dừng xe lại cô đi chân trần trên bờ biển . Không ai nói gì nhưng người nào cũng có suy nghĩ của riêng mình . Gió biển thổi qua làm cho làn tóc dài của cô tung bay cũng làm cho anh càng yêu quý cô hơn .

     Đang đi thì hai người dừng lại . Một đám người dừng lại và chặn ở trước mắt hai người. Ai nấy đều cầm súng chĩa vào anh và cô .

Là một tổng giám đốc lớn cũng là người đứng dầu một bang trong thế giới ngầm nên khi anh nhìn thấy chuyện này cũng rất bình thương. Nhưng nay thì khác , bên cạnh anh có cô. Chỉ cần sơ sẩy một chút thì cô sẽ bị thương . Điều đó khiến cho lòng anh rất lo lắng . Nhìn sang phía cô thì chỉ thấy cô nở một nụ cười nhạt.

(Xin lỗi một người vì dạo này bài tập rất nhiều nên mình không thể ra nhiềuchương được mong mọi người thông cảm .)4921������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thuyet